3 - 1 = Mấy

Chương 10 - Đừng Ai Hòng Thoát Khỏi

/28


Thực ra không chỉ Trương Cổ cảm thấy những điềm chẳng lành, chị Biện cũng cảm thấy thế.

Chị nhớ về cái đêm bị mất điện, thằng bé này đã xuất hiện ở thị trấn một cách rất không rõ ràng. Chị lại nhớ rằng, khi thằng bé đến ở nhà Trương Cổ một đêm, thì máy ghi âm của Trương Cổ xuất hiện tiếng cười kỳ quái. Còn nữa: thằng bé đến nhà chị Mộ Dung ở, thì cháu Thiều Thiều bị rơi xuống giếng. Và, cuối cùng: khi nó sang nhà Lý Ma ở thì Lý Ma bị tàn phế cực kỳ khó hiểu…

Hiện nay chỉ còn nhà chị chưa xảy ra chuyện.

Có phải tiếp theo sẽ đến lượt chị không?

Sáng nay chị Biện gọi điện cho chồng đang ở tỉnh xa, bảo anh hãy về nhà ngay. Chồng chị tên là Biện Cương.

Biện Cương nói: “Việc làm ăn đang bận lắm, anh không về được.”

Chị Biện: “Nhà ta sắp xảy ra chuyện lớn.”

Biện Cương hỏi: “Sao thế?”

Chị bèn kể cho anh nghe các sự việc kỳ quái xảy ra ở dãy nhà 17.

Biện Cương bật cười: “Chẳng lẽ những chuyện này đều do thằng bé đó gây ra?”

Chị Biện lo lắng sắp phát khóc: “Em cũng không rõ nữa. Em chỉ cảm thấy thằng bé đó không bình thường.”

Biện Cương nhỏ nhẹ: “Thôi được! Anh sẽ về ngay.”

Quả nhiên, chiều ngày hôm sau, chị Biện thấy chồng bước vào nhà, phờ phạc bụi bặm.

Biện Cương là nhà buôn, anh chỉ tin tiền chứ không tin cái gì khác. Thực ra anh về cũng chỉ nhằm an ủi người vợ lủi thủi cô đơn, dù vợ nói về thằng bé con đáng sợ ra sao, anh vẫn cười nói như không.

Chị Biện kiên quyết đòi chuyển nhà.

Biện Cương: “Hoàn toàn không cần thiết, em ạ.”

Chị Biện: “Hoặc là, anh đừng đi xa buôn bán nữa, trở về đây với em.”

Biện Cương nghĩ ngợi, rồi nói: “Được! Chuyển nhà. Anh sẽ mua cho em căn nhà đẹp nhất ở thị trấn.” Nhà anh chị rất sẵn tiền, coi như là người giàu nhất thị trấn nhỏ này.

Chị Biện: “Em muốn nhà gác. Hoắc Tam Cửu buôn lương thực mới xây ngôi nhà gác, hai tầng, họ lại sắp chuyển ra thành phố ở, ít hôm nay đang rao bán căn nhà ấy. Nhà ấy ở phía nam thị trấn, cách đây xa nhất.”

Biện Cương: “Bây giờ chúng ta đi xem nhà luôn!”

Cả hai vợ chồng đi đến phía nam thị trấn xem ngôi nhà hai tầng ấy, và rất hài lòng. Chỉ hiềm giá quá cao. Hai vợ chồng gặp chủ nhà nói chuyện, nhưng đối phương quyết không lùi bước không xuống thang.

Biện Cương hơi do dự. Nếu mua ngôi nhà này thì gần như phải chi hết toàn bộ tiền anh chị đã dành dụm được. Nhưng vợ anh nói rằng nhất định phải mua. Anh đành “chào thua” vợ, nghiến răng, nhất trí.

Hai bên hẹn nhau ba ngày nữa sẽ trao nhận tiền.

Trên đường trở về nhà, chị Biện rất vui. Vậy là chị sắp đi khỏi dãy nhà 17 đáng sợ!

Trưa hôm đó, Biện Cương và vợ ra ngân hàng rút tiền, ẵm về một bọc to tướng toàn Nhân dân tệ.

Hai vợ chồng vừa về đến nhà thì đã nghe thấy chị Lý gọi ầm lên: “Chị Biện ơi, tôi đưa thằng bé sang cho chị đây!” Tiếng bước chân “huỵch huỵch huỵch” rõ mạnh, rồi chị Lý bước vào nhà.

Chị Biện hơi căng thẳng nhìn chồng. Biện Cương tuy không tin những mối nghi ngờ của vợ nhưng mấy hôm nay vợ anh không ngớt miêu tả về thằng bé đáng sợ, nghe mãi, anh cũng bị “lây nhiễm”, lúc này anh cũng hơi chờn chợn.

Chị Lý bế thằng bé vào nhà.

Biện Cương chăm chú nhìn đôi mắt thằng bé. Ngồi trong lòng chị Lý, thằng bé đang mải ăn que kem, miệng cằm dính nhớt lấm lem.

Chị Lý nói rõ to: “Kìa, anh Biện Cương đã về à?”

Biện Cương vừa cất bọc tiền vào cái tủ đầu giường vừa nói: “Đi làm ăn xa mệt quá, tôi về nghỉ ít bữa.”

Chị Lý: “Về nghỉ là phải, kiếm tiền biết bao nhiêu mới là đủ?”

Biện Cương: “Cũng chẳng kiếm được là mấy.”

Chị Lý đặt thằng bé lên giường, nói với Biện Cương: “Nhà anh có thêm thằng cu đây này!” Rồi chị lại nói với chị Biện: “Đến lượt nhà chị đấy!”

Chị Biện giả bộ thân thiện xoa đầu xoa mặt thằng bé. “Được rồi! Chị cứ yên tâm.”

Biện Cương không ngớt quan sát thằng bé, tuy trông hơi xấu xí một chút nhưng anh cảm thấy nó dường như rất bình thường, chứ không như anh hình dung.

Chị Lý: “Tôi về nhé!”

Chị Biện: “Chị ngồi chơi đã?”

Chị Lý: “Tôi còn phải ra lò mổ lợn để xách nước.”

Chị Lý ra về rồi, Biện Cương bế thằng bé lên, thử đùa vui với nó: “Xoa… bé Xoa… hì hì hì hì…”

Thế rồi thằng bé toe toét cười.

Biện Cương nói nhỏ với vợ: “Thằng bé này chẳng làm sao cả.”

Chị Biện liếc thằng bé một cái, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Rồi Biện Cương đặt thằng bé lên đi-văng, để nó chơi các đồ chơi, anh và vợ vào bếp nấu cơm.

Trong bếp, chị Biện khẽ nói: “Anh đừng nên nói gì trước mặt thằng bé.”

Biện Cương: “Nó có hiểu gì đâu?”

Vợ: “Em cảm thấy cái gì nó cũng hiểu hết.”

Biện Cương: “Em đừng nên tự hù dọa mình. Đêm nay anh sẽ ôm nó ngủ.”

Vợ: “Đừng! Nó là người hay là ma còn chưa biết, chúng ta cứ nên thận trọng thì vẫn hơn.”

Biện Cương tình tứ: “Thế thì anh ôm em ngủ vậy!”

Lúc ăn cơm tối, thằng bé Xoa rất háu ăn, ăn rất nhiều, nhưng nó không ăn thịt cá, chỉ ăn rau.

Chị Biện vừa nhẩn nha ăn vừa lạnh lùng nhìn đôi mắt có vẻ như rất vô tội của thằng bé…

Đêm đến, Biện Cương nằm bên thằng bé, dỗ nó ngủ. Anh khẽ vỗ lưng nó và ê a hát ru: “Cưng ơi cưng à, cưng ngủ cho ngoan…”

Thằng bé ngủ rất yên. Ánh trăng hắt trên khuôn mặt của nó, trông hơi âm âm tôi tối. Con người nó bị vô số mối nghi ngờ bao bọc, tầng tầng lớp lớp, nhiều như tóc trên đầu, khó mà nhìn thấy thực chất bên trong.

Biện Cương nhẹ nhàng bế nó lên rồi đặt vào giường ở gian trong. Lúc này chị Biện cảm thấy cái bọc tiền mua nhà kia cất trong tủ đầu giường không an toàn, chị lấy nó ra rồi nhét dưới gầm đi-văng.

Hai vợ chồng chui vào chăn.

Trong bóng tối, sau khi ân ái, chị Biện khẽ nói: “Anh đừng ngủ vội.”

Biện Cương:”Tại sao?”

Vợ: “Em ngủ trước đã, rồi anh hãy ngủ.”

Biện Cương: “Được! Anh chờ. Em cứ ngủ trước đi.” Nói rồi anh ôm chặt chị.

Trong kia, nơi thằng bé ngủ, im ắng không một tiếng động.

Một lát sau, chị Biện lại khẽ hỏi: “Biện Cương, anh đã ngủ chưa đấy?”

Biện Cương đáp: “Chưa! Vẫn chờ em.”

Sau một lát nữa, chị Biện lại nói: “Biện Cương…”

Thì anh không nói gì. Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, chị Biện nói to: “Anh đã ngủ rồi à?”

Một giọng nói cực nhỏ: “Chưa! Vẫn đợi em.”

Chị Biện run rẩy, ngoảnh lại nhìn, gian phòng thằng bé nằm ngủ tối om. Chị đẩy anh thật mạnh: “Anh vừa nói phải không?”

Biện Cương mơ màng hỏi lại: “Nói gì cơ?”

Vợ: “Chưa, vẫn đợi em… Anh nói thế phải không?”

Biện Cương hơi khó chịu: “Ừ, đúng! Thôi, ngủ đi!”

Trời sáng.

Ăn sáng xong, Biện Cương phải mang tiền đi trả cho chủ nhà.

Mở tủ đầu giường ra, anh không nhìn thấy cái túi đựng tiền. Chị Biện đang bất đắc dĩ bón cơm cho thằng bé ăn, chị nói: “Em cất nó ở dưới gầm đi-văng.”

Biện Cương cúi xuống nhìn gầm đi-văng, nói: “Không có!”

Vợ: “Làm gì có chuyện không có?”

Chị bỏ bát bỏ thìa xuống, chạy đến trước đi-văng, tìm hết hơi cũng không thấy! Chị đứng nghệt ra.

Biện Cương nói: “Em cố nhớ lại xem có đúng là cất dưới gầm đi-văng không?”

Chị Biện mếu máo nói: “Đúng thế mà!”

Chị như hóa điên, lật cả chiếc đi-văng lên, bên dưới chỉ có một miếng lót giày cũ kỹ. Chị ngã sụp xuống đất, nước mắt tuôn như suối. Biện Cương cũng đứng ngây như tượng.

Toàn bộ số tiền tích lũy của họ, không thấy đâu nữa.

Thằng bé Xoa vẫn ngồi trước bàn lặng lẽ nhìn hai người. Chị Biện có cảm giác hình như nó đang nói rằng: các người có đi nổi không?

Đôi mắt chị như bắn ra lửa, chỉ muốn quát thằng bé: cút đi! Nhưng chị không quát.

Chị thấy sợ nó.

Nhà họ Biện bị giam chân ở dãy nhà 17.

Bất cứ ai cũng đừng hòng đi khỏi đây.

Tâm trạng của Biện Cương cực kỳ sa sút. Số tiền ấy anh đã phải ky cóp dành dụm suốt bao năm trời, nó là tiền mồ hôi nước mắt của anh. Chẳng lẽ nó mọc cánh bay đi mất? Lẽ nào có ai đó trong thế giới vô hình không cho phép vợ chồng anh đi khỏi dãy nhà 17 này?

Nghĩ nát óc cũng không tìm ra lời giải.

Hình như thằng bé Xoa cũng hiểu nhà này đang gặp chuyện xui xẻo gì đó, nó tỏ ra càng ngoan hơn, thậm chí không đi lại lung tung nữa, nó chỉ lặng lẽ ngồi thu mình ở một góc nhìn mọi hành động của người lớn bằng ánh mắt như mắt mèo.

Sau khi mất đám tiền ấy, chị Biện càng thêm thù hằn nặng nề với thằng bé. Chị rất ít nói với nó, những lúc gọi nó ăn cơm hoặc đi ngủ, chị cũng sẵng giọng, gay gắt, mặt mũi hầm hầm rất dữ dằn. Mỗi khi bị chị Biện quát tháo, nó đều rất sợ hãi, thấp thỏm nhìn mặt của chị, nó không biết mình phải làm gì.

Biện Cương cũng bắt đầu tẩy chay nó, anh cảm thấy hình như đằng sau vẻ thuần phục của thằng bé này ẩn náu một thứ gì đó rất khác.

Mấy hôm nay chị Biện cứ như cánh hoa bị dầm sương độc, trông tiều tụy hẳn đi. Chị lúc nào cũng ngồi trùm chăn khóc thút thít.

Biện Cương khuyên nhủ vợ: “Đừng khóc nữa, khóc, có tìm lại được tiền đâu? Vô ích thôi. Con người có thể kiếm ra tiền, chỉ cần chúng ta cố gắng sống cho ổn thì tất cả sẽ tốt đẹp trở lại, sẽ rất nhanh thôi! Dân ta vẫn nói: của đi thay người!”

Chị Biện lau nước mắt, liếc nhìn thằng bé đang ngồi chơi ở gian trong, khẽ nói: “Chỉ sợ, mất của rồi mà vẫn chết người!”

Biện Cương: “Không đâu!”

Vợ: “Em đã cảm nhận thấy…”


/28