A Hạnh

Chương 6: Hồ gia

/123


Chương 6: Hồ gia

Trong xe ngựa rất rỗng rãi, A Hạnh cùng Thúy Hồng mỗi người một bên. Lão bà tử ngồi ở ngoài.

Xa phu vung cây roi lên, xe ngựa rung rung bắt đầu di chuyển. Lúc đi ngang qua nhà A Hỉ, A Hạnh xuống xe, nhờ Tam thẩm trôm nom phụ thân hộ. A Hỉ liếc nhìn ký hiệu trên xe ngựa, cực kỳ hâm mộ nói: " Hồ gia vậy mà đưa xe đến đón ngươi, xem ra tỷ tỷ ngươi rất được sủng ái đi."

A Hạnh nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến. Thúy Hồng ngó đầu ra từ cửa sổ xe thúc dục: "Cô nương, thời gian không còn sớm, nhanh lên xe đi."

A Hạnh cười với Tam thẩm nói: "Làm phiền thẩm chiếu cố cha ta."

Tam thẩm vẻ mặt tươi cười:" Yên tâm, vạn nhất đến trưa ngươi không trở về, ta sẽ bảo A Hỉ mang cơm đưa sang."

" Vậy cảm ơn Tam thẩm rồi."

Bên kia Thúy Hồng đã có chút mất kiên nhẫn, mấy cầm rèm xe lay động. A Hạnh lên xe, làm như không nhìn thấy vẻ mặt nàng trầm xuống, ngồi trở lại chỗ cũ. Tiếng vó ngựa vang lên, xe chậm rãi di chuyển. Rèm cừa sổ rung rinh theo xe, thỉnh thoảng lại bị hất nhẹ lên lộ ra một khẽ nhỏ, A Hạnh nhìn qua khẽ hở này mà ngắn đường phố Tấn Thành.

Tuyết trên đường đều bị quét sang hai bên, dọc con đường là cửa hàng lớn nhỏ. Tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng có lẽ sắp làm lễ sang năm mới, trên đường người đi kẻ lại vẫn không giảm, người bán thân thiện chào hỏi khách khứa, vẻ mặt khách nhân tràn đầy hưng phấn mà chọn đồ tết, đủ loại âm thanh hỗn tạp, khiến cho không khí vô cùng náo nhiệt.

Thúy Hồng bên cạnh một mực chuyên chú nhìn A Hạnh, nàng ngồi kia, lưng thẳng tắp, hai tay để một chỗ nhìn nhã nhặn lịch sự, toàn thân toát ra một cảm giác đoan trang thanh nhã rất tự nhiên. Tiểu thư Hồ gia cũng như thế, bị buộc học quy củ, nhưng các nàng đều cho người ta cảm giác cứng nhắc, đờ đẫn, hoàn toàn không giống A Hạnh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại ưu nhã, tự nhiên như từ nhỏ sinh ra đã là thế này. Điều này làm cho nàng tràn ngập tò mò về A Hạnh, Tứ di nương mới vào phủ kia rất nhát gan, bộ dạng sợ hãi, liền biết các nàng chưa trải qua việc đời, không có quy củ như người khác, vậy khi chất cao quý trên người A Hạnh là từ đâu mà có?

A Hạnh đang nhìn đường phố bên ngoài, cũng không biết Thúy Hồng bên cạnh trong lòng đang nghi ngờ. Tất cả hành vi cử chỉ của nàng đều trải qua giáo dục cùng bồi dưỡng nghiêm khắc từ nhỏ, tất cả các động tác đã tạo thành một loại thói quen rất tự nhiên, cũng không ý thức được rằng cái này cùng với thân phận nàng không thích hợp đến cỡ nào.

Thúy Hồng thấy nàng đang nhìn cửa hàng bên ngoài, nhớ tới cảm giác áp lực vừa rồi, nóng lòng muốn lấy lại một chút mặt mũi, liền khoe khoang nói : " Cửa hàng ngươi đang thấy là của Hồ gia chúng ta đấy!"
______

Nhược Vân: Mình chả hiểu sao lúc nói cô nương lúc lại là ngươi. Mình để theo tác giả nha.
______

A Hạnh quay đầu nhìn Thúy Hồng, ngạc nhiên nói:" Cả con đường bên trái sao?"

Thúy Hồng thấy vẻ mặt của A Hạnh, trong lòng cực kỳ đắc ý, gật đầu nói:"Đúng vậy, cả con đường bên trái, kể cả tiệm châu bảo, quán rượu, khách lâu... Tỷ tỷ nhà ngươi làm di nương Hồ gia thật sự đã có phúc từ kiếp trước."

A Hạnh quay đi, không thể trách Thúy Hồng có loại ý nghĩ này, ở thời đại này, lực lượng sản xuất không phát triển, đa số mọi người đều từng trải qua thời gian đói rách khốn khổ, vì vậy cả đời có thể ăn ngon mặc đẹp chính là một loại phúc khí.

Hiện giờ, đã từng sống trong nhung lụa thì A Hạnh cũng nghĩ thế sao?

Thúy Hồng thấy A Hạnh không nói gì, cho rằng nàng bị sự giàu có của Hồ gia làm cho kinh hãi, trong lòng thấy thoải mái hơn, không khỏi nghĩ, vừa rồi nàng cho mình cảm giác áp lực kia có lẽ là ảo giác do mình nghĩ ra không chừng. Chỉ là một nữ tử chưa trải sự đời, làm sao có loại khí thế đó.

Trong lúc nhất thời hai người đều đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình, A Hạnh cũng không tiếp tục nói chuyện với Thúy Hồng, Thúy Hồng là nha đầu bên người phu nhân, vẫn cần giao hảo, bản thân dù sao cũng không phải người thời đại này, nên tránh nói nhiều sai nhiều.

Xe ngựa từ từ đi chậm lại, Thúy Hồng nhấc rèm cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, liền quay nói với A Hạnh:" Cô nương, đã đến Hồ phủ."

A Hạnh cũng nhìn ra ngoài, liền nhìn ngay thấy cửa đại môn sơn son, ngói xanh cao chừng vài thước, trên cửa có một tấm biển, bên trên ghi hai chữ to mạ vàng "Hồ phủ", trước cửa là hai sư tử đá lớn hùng vĩ.

Xe ngựa không dừng ở cổng chính, mà vượt qua đại môn, sau đó dừng ở cửa hông. Lão bà tử ngồi bên ngoài lớn tiếng nói: "Cô nương, đã đến, xuống xe."

Thúy Hồng thưa một tiếng, đi ra ngoài trước. Cách xa xe vài bước, sợ A Hạnh lại muốn nàng "đỡ", đây chính là cửa nhà Hồ gia, nàng là người hầu bên phu nhân, mặt mũi này không thể gánh nổi.

A Hạnh biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, cũng không thèm để ý, cẩn thận xuống xe.

Thúy Hồng đưa A Hạnh đi vào.

Hồ gia lớn vô cùng, bên trong là đình đài, vườn hoa, hành lang nối tiếp nhau. Ngoại trừ bên ngoài mái nhà, Hồ gia đa số chỗ đều được quét sạch sẽ, trên đường bước đi thoải mái, có thể thấy được người làm ở đâu rất chăm chỉ.

A Hạnh đi theo Thúy Hồng vòng qua một chỗ ngoặt, xuyên qua một cái hành là gấp khúc, rốt cuộc dừng ở một tòa tiểu viện. Thúy Hồng hướng bên trong hô lên: " Tiểu Hoàn!"

Chỉ chốc lát liền có một tiểu nha đầu chạy ra. Nhìn thấy Thúy Hồng liền kêu một tiếng:" Thúy Hồng tỷ."

Thúy Hồng nói với nàng:  "Ta đưa muội muội Tứ di nương đến rồi, bây giờ ngươi đưa vào, ta phải về báo cáo!" Nói xong ngay cả cửa sân cũng không vào, quay đầu người đi ra, càng không phải nói đến việc vào chào hỏi A Ngân, có thể thấy tuy A Ngân được sủng ái nhưng địa vị trong phủ không cao.

Tiểu Hoàn và A Hạnh đại khái chắc bằng tuổi, nàng tò mò nhìn A Hạnh vài lần, A Hạnh thấy nha đầu bên người A Ngân, liền cười dịu dàng với nàng. Ai ngờ tiểu nha đầu này liền đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Mời cô nương vào, Tứ di nương chờ người đã lâu rồi." Nói xong liền dẫn đường.

A Hạnh cùng nàng tiến vào tiền viện, đi vào một viện nhỏ.

"A Hạnh đến rồi phải không?" Một âm thanh dịu dàng thanh lệ như chim hoàng oanh xuất hiện, một mỹ nhân mặc hoa phụ nhanh chóng bước ra trước cửa viện. Thấy A Hạnh liền như một đám mây ngũ sắc bay đến trước mặt.

A Hạnh mở to mắt nhìn nữ tử trước mặt, tóc mây đen búi thành một kiểu cầu kỳ, cắm trâm cài long lanh, trên mặt bôi phấn son vô cùng tinh tế, bờ môi đỏ tươi. Áo lông chồn mặc trên người, váy gấm dài, lúc đi lại lộ ra giày có khảm minh châu, toàn thân xinh đẹp sáng ngời, nhìn không giống A Ngân tỷ tỷ của nàng. Bây giờ A Ngân mập ra một chút, càng lộ ra mềm mại đẫy đà, lại một thân hoa lệ, khiến cho người ta không thể dời mắt.

Thế nhưng A Hạnh lại cảm thấy A Ngân bây giờ mất đi vẻ thanh tú, vẻ đẹp dần rơi vào tục trần. Nàng thân thiện lôi kéo A Hạnh đi về phía phòng nàng, lại để cho A Hạnh nhìn quanh.

Lý Ngân hưng phấn chỉ vào giường lớn chạm trổ cùng áo gấm thêu hoa, còn lấy ra tranh vẽ chim Điểu bắt sâu, cùng với hoa quả đồ dùng, nói: "Thấy không, thật đẹp phải không?" nét mặt Lý Ngân không che dấu sự vui vẻ.

A Hạnh không muốn làm tỷ tỷ mất vui, nhàn nhạt cười: "Uh, thật đẹp." Nàng cầm tay tỷ tỷ, ân cần hòi:" Tỷ tỷ, dạo này người sống thế nào?" Phu nhân cùng các di nương cũng không làm khó nàng chứ? A Hạnh thật sự muốn biết.

Nụ cười trên mặt Lý Ngân lộ ra một tia thỏa mãn cùng hạnh phúc: "A Hạnh, muội không cần lo cho tỷ, tỷ vô cùng tốt, lão gia và phu nhân đối với tỷ cũng tốt lắm!" Nói xong kéo A Hạnh đến trước tủ quần áo, cho nàng nhìn y phục, từng kiện từng kiện, nói với nàng biết chất vải gì, ở đâu ra: "Đây đều là phu nhân đưa cho tỷ, bên kia là trang sức cùng châu báu, rất nhiều là từ phu nhân đưa sang, lão gia còn nói về sau đi buôn bán ở phương Bắc, sẽ mua cho tỷ áo choàng lông bạch hồ, hắn nói trong nhà này chỉ có ta mới xứng đáng mặc loại lông hồ ly trắng này..." Nói đến đây, Lý Ngân cúi đầu cuống, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng.

/123