Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 4: CHUNG NHÀ

/55


CHƯƠNG 4: CHUNG NHÀ[/color]

Buổi chiều cuối mùa thu, nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua kẻ lá chiếu sáng khắp hành lang lớp học cảm giác vô cùng bình yên ấm áp. Một cô bé nữ sinh nhỏ nhắn tóc dài mượt mà xõa dài phủ khắp bờ vai nhỏ bé, đồng phục là áo sơ mi trắng kết hợp với váy dài quá gối màu xanh lam không mấy nổi bật. Gương mặt cô không xinh đẹp nhưng gương mặt trắng noãn, môi hồng đáng yêu, đôi mắt như vô thần nhìn về phía trước.

Hôm nay phần lớn học sinh đều về hết, Thuần Thuần do phải làm sổ sách giúp cô quản thư viện nên về trễ. Xuyên qua hành lang vắng vẻ, cô cảm thấy mọi thứ thật bình yên. Rồi cô cũng sẽ rời khỏi nơi đây, cô sẽ rất nhớ!

Trong đầu vụt qua hình ảnh người đó, Thuần Thuần cuối đầu khóe môi cong lên một cách vô thức.

“An Thuần Thuần!”, giọng nói trầm trầm không lớn lắm nhưng vang vọng khắp hành lang lớp học kéo cô ra khỏi những suy tư trong đầu. Nguyễn Vương Quân dáng người thon gầy mặc sơ mi trắng, cùng quần tây đen, tóc đen cắt ngắn chừa phần tóc mái dài kiểu của những sao Hàn gần đây làm nổi bật gương mặt dễ nhìn của anh. Anh nhanh chân bước lên đi song song bên cạnh cô, khuôn mặt sáng ngời mỉm cười với cô, tâm trạng anh rất tốt. “Tôi thắng thằng Tuấn Anh rồi, em làm bạn gái tôi đi!”

“Nó thua ông thì ông đi nhận nó làm bạn gái!” vừa nhìn thấy anh tâm trạng của cô rớt xuống âm độ rồi, bạn gái con khỉ cô không có hứng thú với kẻ điên.

“Tôi đẹp trai hơn nó, thể thao giỏi hơn nó! Sao em không làm bạn gái tôi!”

“Ông thật phiền!” đẹp hay giỏi cũng chả liên quan cô.

“Thuần Thuần chúng ta hẹn hò đi!” anh vẫn tiếp tục lãi nhãi.

“Đồ điên!!!” hẹn hò cái khỉ, cô không biết anh, không thích anh cũng chả yêu anh. Anh là đồ điên.

Vương Quân tiếp tục bám theo còn Thuần Thuần cứ im lặng mặt không cảm xúc. Tổ hợp vô cùng quỷ dị một nói liên miên một im lặng chẳng thèm để ý. Vương Quân cũng không hiểu từ khi nào mà anh trở thành kẻ bám đuôi của cô.

Lần thứ nhất gặp cô là lúc tiểu học, cô đi cùng với một tên nhóc ẻo lã và một con bé đáng yêu hơn nhiều so với cô làm anh chỉ chú ý đến cô bé kia nhưng mà không hiểu sao dù cô không nổi bật anh vẫn nhịn được chú ý cô. Lần thứ hai gặp cô là trong trận đấu cuối cấp một, cô đứng bên cạnh hai tên do anh làm bị thương mà cười đùa. Lần thứ ba gặp cô cũng chính là lúc nhập học cấp hai đến giờ.

Anh từ cầu thang trên lầu đi xuống đã nhìn thấy lúc nãy cô cong môi cười nhẹ, dáng vẻ rất dịu dàng làm tim anh đập mạnh. Nhưng vừa gọi cô xong thì gương mặt cô trở về vẻ lạnh lùng thường ngày. Haiz~ cô không cảm động khi anh theo đuổi sao?!

An Thuần Thuần đang bực vì sự làm phiền của Nguyễn Vương Quân thì cứu tinh cũng xuất hiện.

“Thuần Thuần về thôi!” Trần Tuấn Anh vừa mới học xong lớp võ đạo liền chạy về đây đón cô, bình thường mọi người trong trường cũng cho rằng anh và cô là một cặp.

“Hi! Hi! Học xong rồi sao?” Thuần Thuần tươi cười nhìn anh, bước nhanh về phía anh bỏ mặc Vương Quân phía sau.

“Ừkm, tui với bà về chung!” Tuấn Anh cười cười cùng cô song song đi về, bỏ mặc người nào đó phía sau.

“Mầy đứng lại!” Vương Quân tức giận trừng mắt nhìn cái tên trước mắt. Cả Thuần Thuần và Tuấn Anh đều không hề để ý tiếp tục bước đi. Anh giận đỏ mắt: “Trần Tuấn Anh trận đấu tuần trước mầy đã thua! Mầy không có tư cách đứng đây!”Vương Quân nắm cổ áo của Anh Tuấn giơ lên nhưng do hai người chiều cao và sức lực ngang nhau nên không làm tổn thương được gì.

“Tên điên, mau bỏ tay xuống!” Thuần Thuần ghét nhất là đánh nhau mà tên này lại còn định đánh bạn cô. Cô kéo tay anh khỏi cổ áo của Anh Tuấn.

“Tao chưa từng hứa gì với mầy hết, là tự mầy quy định.” Tuấn Anh trừng mắt nhìn Vương Quân. “Thuần Thuần mặc kệ nó đi!” anh kéo cô ra ngoài.

“Dừng!” cô phải làm rõ việc này. “Hai người lấy tui ra đánh cược.” cô dằn ra khỏi tay của anh.

“…”

“…”

“Im lặng là ngầm thừa nhận!” cô nhìn lướt qua Vương Quân cùng Anh Tuấn đang cuối gầm mặt. “Biến hết cho tui!” cô lướt qua không nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Tuấn Anh.

Bỏ mặc hai kẻ đang ngơ ngác cô bước nhanh ra khỏi nơi hỗn loạn này.

Sáng sớm trời quang mây tạnh, mặt trời vẫn chưa nên không khí se lạnh. Những ngày cuối thu làm tâm trạng cô cảm thấy rất tốt.

Thuần Thuần vừa bước chân ra khỏi nhà thì đã thấy Vương Quân dắt xe đạp đứng trước cửa chờ cô. Anh ăn mặc thật gọn gàng, tóc vuốt keo áo sơ mi trắng tinh như mới không có chút nếp gấp, quần tây đen thẳng thóm y như đi dự lễ khai giảng của trường.

Tình tiết lãng mạn trong phim Hàn buổi tối là nam chính thâm tình đứng trước cửa nhà chờ nữ chính, rồi nam chính sẽ chở nữ chính đến trường . Nam chính


 

/55