Anh Động Tâm

Chương 2 - Chọc Giận.

/73


Edit: meowluoi

Kỳ Diệu cô nương hoàn toàn quên mất cô từng nghe được lời đồn --- ảnh đế quốc dân nghiện sạch sẽ.

Đúng vậy, Mạc Minh có thể chịu đựng được nước mưa làm quần áo anh ướt nhẹp, nhưng anh không dễ dàng tha thứ, một người vừa mới đi xe đạp, tay dính dầu, dùng móng vuốt chạm vào quần áo anh… Túm loạn trên người anh --- bẩn chết đi được ấy chứ?

Một chữ “Cút”, là điềm báo trước anh đã nổi giận.

Ngắn ngủi mấy giây Kỳ Diệu dĩ nhiên không nhìn thấu được những việc này, cho nên, tình cảnh này, ở trong mắt cô chính là Mạc Minh bị bệnh thần kinh ---một người cô từng sùng bái mắc bệnh thần kinh!

Cô không hiểu, thế giới này đến tột cùng là như thế nào--- bạn trai thanh mai trúc mã và vẻ ngoài tốt đẹp của ảnh đế quốc dân có sự thay đổi--- có phải cô đang gặp ác mộng hay không? Vẫn chưa tỉnh lại sao?

Trên thực tế, cô không hiểu được không phải cái này.

Ảnh đế quốc dân sao lại chú ý đến cô chứ? Còn chạy đến nói với cô những điều này?

Đang thắc mắc, sắc mặt cô liền thay đổi, ngay sau đó, không tự chủ được há miệng ra.

“Hắt xì---”

Kỳ Diệu cố gắng quay mặt sang chỗ khác, đáng tiếc đã quá muộn. Vì vậy, khi ba mươi nghìn vi khuẩn bay đến, mặt ảnh đế đại nhân tối lại. Anh căm giận xoay người lại, chân dài bước đi vài bước, lấy điện thoại di động ra gọi.

“Đi lái xe đến đây.”

Anh chỉ nói đơn giản năm chữ, không quay đầu lại nhìn người phụ nữ chọc giận anh.

Sớm biết người phụ nữ này không câu nệ tiểu tiết như vậy, anh cũng không nên thuận đường đến xem cô một chút đã xảy ra chuyện gì.

Đúng vậy, mười phút trước, trong lúc vô tình anh nhìn thấy hình ảnh tiểu cô nương xông vào màn mưa. Anh liền nhận ra ngay là cô--- muốn hỏi tại sao, còn buổi tụ hội tư nhân hai tháng trước nữa.

Lúc ấy, một sư muội sự nghiệp thành công, mới vừa nhận được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, muốn mời anh tham gia tiệc chúc mừng nho nhỏ. Chính trong yến hội kia, anh nhận lời mời của người qua đường Giáp đáp ứng gặp mặt Kỳ Diệu. Anh không biết cô, cũng không bằng lòng nói chuyện với cô, nhưng ông trời hết lần này đến lần khác ở chỗ rẽ nghe cô đánh giá anh diễn, nên để tâm đến cô.

“Ảnh đế có tài năng diễn là không nói, nhưng lúc anh diễn vai tình cảm với nữ diễn viên, trong ánh mắt không có tình yêu.”

Vào lúc đó, ảnh đế quốc dân những năm gần đây được chú ý bị đả kích một chút. Anh chưa từng nghe qua người khác bình luận anh, phải nói, kỹ thuật diễn của anh rất tốt, không có người nào dám chất vấn. Anh thậm chí cũng hoài nghi, có người có thể tìm ra được khuyết điểm ẩn giấu bên trong anh. Nhưng mà hơi bất ngờ là, lại là một người không có danh tiếng đang học tại học viện điện ảnh Z, có thể nhìn thấu được chân tướng này.

Ảnh đế quốc dân vừa mừng vừa lo.

Đi ra khỏi chỗ rẽ đó, anh cưỡng bách chính mình quên tất cả những điều mình vừa nghe thấy đi.

Không biết thế nào mà một tháng sau ở trường tư nhân, anh lại nhìn thấy tiểu cô nương có duyên gặp mặt một lần này.

Ông trời không muốn để anh quên cô.

Tuy cô chỉ vội đến tặng đồ sư tỷ, cũng không tự mình vào trong hội trường, nhưng anh vẫn nhìn thấy được cô, nhân tiện nhìn thấy chiếc xe nhỏ rách nát của cô.

Là một học viện điện ảnh Z, lại có thể đạp một chiếc xe đi khắp nơi, cô cũng thật là “Can đảm hơn người”.

Hơn nữa, hai giờ trước trong buổi tọa đàm anh giảng phát hiện thân ảnh của cô. Anh cho rằng, cô là người ái mộ anh, hoặc là… Người muốn đi “Đường tắt”. Bất luận là cái nào, nhân duyên hai lần trước, anh phá lệ chú ý đến cô, phát hiện trong buổi tọa đàm cô có hành động khác thường.

Tò mò hại chết mèo.

Anh không nên đến đây--- Có trời mới biết anh trúng cái tà gì, vì một câu đánh giá của cô mà canh cánh trong lòng.

Nhưng mà, sai lầm như vậy, anh không muốn tái phạm--- nhất là khi tay bẩn của đối phương động vào người anh.

Cho nên, ảnh đế đại nhân vốn định đưa cô quay về, nhưng bây giờ, anh đã triệt để loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Mắt nhìn thấy chiếc xe cao cấp dừng cách anh hai mươi mét, ảnh đế quốc dân không quay đầu lại, hoàn thành một loạt các động tác, mở cửa, thu ô, lên xe, đóng cửa lại, cuối cùng chính là xe nghênh ngang dời đi, Kỳ Diệu đã sớm ướt sũng không hiểu ra làm sao.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Đường đường là ảnh đế chạy đến bên người cô, chỉ chê cười cô mấy câu rồi bảo cô cút sao?

Kỳ Diệu cảm thấy, mình quả nhiên gặp vận * chó.

Nhưng mặc kệ như thế nào, mặc bộ quần áo trong suốt này đi lại trong trường, sẽ rất xấu hổ.

Cũng may mưa vẫn còn chưa giảm, các bạn học điện ảnh Z rất chú trọng thân thể của mình, trong sân trường căn bản không có người đi lại, làm cho cô có thể thay đổi chuyện sai lầm này.

Kỳ Diệu không chút do dự chạy về phía chiếc xe yêu thích của cô, ngồi lên xe, đi ra ngoài.

Đạp xe trong mưa tư vị rất chua xót, nhưng quay về phòng ngủ lại cảm thấy rất ấm áp.

Kỳ Diệu ướt nhẹp chui vào phòng, trong phòng quả nhiên không có một ai. Gần đến tốt nghiệp, mọi người đều có phương hướng, bận việc của mình. Chỉ có cô, hai giờ trước, vẫn còn trong mộng đẹp trở thành cô dâu.

Không sai, Lâm Tư và cha mẹ Lâm đều không thích cô xuất đầu lộ diện, cho dù năm đó miễn cưỡng đồng ý cho cô thi nghệ thuật, nhưng trong bốn năm, bọn họ ngày đêm cố gắng, cuối cùng thuyết phục cô thành công loại bỏ mơ ước trở thành diễn viên. Cho nên, khi các bạn trong phòng bận rộn vì tương lai của mình, chỉ có cô là nhàn rỗi. Không phải cô tính toán làm bà nội trợ, mà là cô tính toán, sau này không làm minh tinh, thì có thể làm người đại diện hoặc trợ lý của minh tinh, cũng không tệ. Vì thế, sau hai năm nhập học, cô học không ít những kiến thức liên quan, hơn nữa dựa vào mấy năm giao tiếp, sau này vẫn còn có thể ở trong giới diễn xuất, có công việc của chính mình mà không cần phải dựa vào ông xã nuôi, cũng không coi là quá khó.

Lúc đó, trong lòng cô luôn nói với người mẹ đã qua đời nhiều năm, mẹ, con không thể làm theo ý nguyện của người làm một nữ minh tinh, mẹ có trách con không?

Nhưng mà thực tế không có những điều kỳ lạ, mẹ cô hồng nhan bạc mệnh không có cách nào mượn lực lượng thiên nhiên trả lời lại cô--- nhưng hôm nay nghĩ lại, đây là ước muốn của mẹ cô..

Vừa nghĩ đến mình thỏa hiệp đổi lấy người chồng vô tình phản bội, Kỳ Diệu cảm thấy khổ sở và tức giận.

Cô nhất định phải tìm Lâm Tư hỏi rõ ràng!

/73