Anh Động Tâm

Chương 74 - Cầu Hôn.

/73


Cuối tháng tám, thời tiết nóng bức vẫn chưa hết.

Kỳ Diệu ngồi bên cạnh ghế lái, thoải mái liếc nhìn di động, thỉnh thoảng cười một tiếng. Mà bên cạnh cô, hiếm khi không phải là bạn trai, biến thành bạn thân của cô – Tề Tâm Hân.

Ngày trọng yếu như hôm nay nên để Mạc Minh tự mình đưa cô đi mở màn công chiếu. Nhưng mà, anh còn phải ở nhà chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, cho nên, đành phải mang nhiệm vụ giao cho bạn tốt của bạn gái. Dù sao Tề Tâm Hân vừa vặn đồng ý lời mời có mặt ở đó, thuận đường.

Tề Tâm Hân liếc nhìn cô gái bên cạnh, phát hiện cô nhìn di động cười.

Cô ấy liếc nhìn màn hình trên tay đối phương.

“Chậc chậc… Nhìn ảnh hai con riêng của ảnh đế mà vui vẻ như vậy, tương lai con cậu tự sinh, miệng còn cười đến tận mang tai ấy?”

Kỳ Diệu bị chế nhạo ngẩng đầu lên, nhìn Tề Tâm Hân oán trách.

“Tớ còn chưa gả đâu.”

“Đứa bé đều gọi cậu là mẹ, gả hay không gả có gì khác đâu?”

“Hai đứa gọi tớ là “Ma ma” vì thú vị mà thôi.”

Nhớ tới mấy tháng trước, hai đứa bé đột nhiên bắt đầu gọi “Ma ma”, trong lòng Kỳ Diệu vui mừng không từ nào có thể diễn tả.

“ ‘Ma ma’ chính là ‘Mẹ’, tớ thấy từ mẹ này… Là cậu chắc chắn rồi.”

Nghe Tề Tâm Hân nói, Kỳ Diệu không cảm thấy mất hứng - - có hai đứa con đáng yêu như tiểu thiên sứ, cô là mẹ, rất là đắc ý.

Đúng rồi, từ trước đến nay Tâm Hân không thích đứa bé, vừa gặp hai đứa bé xong, rất thích bọn chúng. Bởi vậy thấy rõ, Mạc Du và Mạc Nhiên được rất nhiều người yêu thích.

Nhìn bạn tốt bên cạnh vui vẻ, bộ dáng ngọt ngào, Tề Tâm Hân mím môi cười, không nói nhiều nữa.

Lúc hai người tới hội trường lễ công chiếu phim, vừa vào đại sảnh mỗi người đi một ngả. Tề Tâm xem như là khách, mà Kỳ Diệu là nhân vật chính của đoàn - - cô bị nhân viên làm việc mang đến hậu trường, cùng nhân viên đoàn phim ở cùng một chỗ.

Không lâu sau, các tạp trí lớn tập trung đông đủ, trong tiếng nhiệt liệt hoan nghênh, một đám tuấn nam mỹ nữ vạn người chú ý lần lượt đi ra. Lần đầu tiên Kỳ Diệu tham gia trường hợp này, khó tránh khỏi khẩn trương, nhưng bởi vì lúc trước đã có chuẩn bị, nên tốt hơn nhiều.

Một loạt vấn đề hỏi đáp, bầu không khí dưới đài thoải mái không ít. Người dẫn chương trình chuyển một vòng diễn viên chính, đề tài rơi xuống trên người Kỳ Diệu.

Là một diễn viên mới, trong phim Kỳ Diệu diễn nhận được không ít lời khen ngợi. Lúc người dẫn chương trình hỏi cô cảm ơn người nào, cô không cảm thấy có gì đó không thích hợp, không cố ý giấu giếm hay kiêng kỵ cái gì, liền cười nói ra tên Mạc Minh.

“Anh ấy là ông chủ, là người thân, là người yêu, cũng là tiền bối dẫn dắt tôi trên con đường diễn xuất. Tôi thật lòng cảm ơn anh ấy đã giúp tôi thực hiện ước mơ, mặc dù bây giờ anh ấy không có ở đây, nhưng tôi muốn thật lòng nói với anh ấy tiếng… ‘Cảm ơn”.”

Lời nói chân thành tha thiết, dưới đài một tràng pháo tay vang lên.

Người dẫn chương trình cười nói hai câu, sau đó, lời nói xoay chuyển: “Nhưng mà, vừa rồi có một câu, cô nói sai rồi.”

Kỳ Diệu hơi sững sờ, lập tức lộ ra bộ dáng tươi cười, không chút hoang mang nói: “Là sao?”

Người dẫn chương trình cười thần bí với cô, ánh mắt di chuyển: “Cô nhìn sang bên cạnh đi.”

Thuận theo ánh mắt người nói, Kỳ Diệu và mọi người nhìn sang vị trí bọn họ vừa xuất hiện. Kỳ Diệu kinh ngạc.

“Kỳ thật hôm nay chúng tôi đặc biệt vinh hạnh mời được bạn trai Diệu Diệu, ảnh đế quốc dân anh tuấn - - Mạc Minh tiên sinh!”

Mọi người vui vẻ nhìn người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh người dẫn chương trình.

Sao anh lại ở đây?

Kỳ Diệu thiếu chút nữa bật thốt ra. May mà cô kịp thời ngăn lại xúc động, trợn to mắt, nhìn người dẫn chương trình đưa micro cho anh.

“Ảnh đế đại giá quang lâm, tất cả mọi người đều vui vẻ.” Người dẫn chương trình tươi cười nói, như có như không nhìn Kỳ Diệu, “Nhưng mà, mọi người cũng đoán được rồi, hôm nay ảnh đế của chúng ta đặc biệt vì ai mà đến.”

Vừa dứt lời, liền truyền ra tiếng cười ám muội.

Kỳ Diệu đỏ mặt. Cô đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, trái tim đập nhanh như đánh trống.

Chỉ nghe Mạc Minh làm như không có việc gì nói vài câu chúc mừng, tán dương và cảm ơn, sau đó, anh bình tĩnh đi về phía cô gái cách đó không xa.

Kỳ Diệu cảm thấy như có gì đó mắc ở cổ họng.

“Vừa rồi, tôi ở phía sau đài nghe bạn gái tôi nói, tôi là ông chủ, là bạn, người nhà, người yêu, tiền bối. Giờ phút này, tôi muốn nói với cô ấy, ở trong mắt tôi, thân phận của cô ấy chỉ có một.” Nói xong, dưới con mắt bao người, anh lấy từ trong túi quần ra một hộp gấm tinh xảo, “Đó chính là vợ tương lai của tôi.”

Nói xong, anh nhìn đắm đuối cô gái mặt đỏ tới mang tai, trước mặt bao nhiêu người quỳ một chân xuống, mở hộp ra, lộ ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

“Kỳ Diệu, bằng lòng gả cho anh không?”

Lời vừa nói ra, mọi người dưới đài chưa kịp ồn ào, trong đám người đã có giọng nói vang lên.

“Ma ma, mau đồng ý gả cho ba!”

Kỳ Diệu nghe tiếng kinh ngạc, trong đám người phát hiện Thích Mẫn Hạo và Tề Tâm Hân mỗi người ôm Mạc Du và Mạc Nhiên.

Trời ạ!

Cô cuối cùng cũng phản ứng lại, chuyện xảy ra ngày hôm nay, e rằng đã có âm mưu từ trước.

Tim đập nhanh hơn, camera truyền thông đều hướng vào hai người.

“Trời ơi… Trước mặt mọi người cầu hôn. Kỳ Diêu, cô trốn không thoát rồi.”

“Đúng vậy, nếu cô không đồng ý, ra cửa sẽ bị fan Mạc Minh truy sát.”

“Nhìn mọi người nói này… Phải nói cái gì may mắn chứ?”

“Mau nói ‘Đồng ý’ đi! Nếu tôi có bạn trai như thế, chắc là sẽ kích động đến ngất đi mất.”

Lúc này, trên đài vài diễn viên chính kẻ xướng người họa. Mà người trong cuộc Kỳ Diệu, sớm đã không kìm lòng nổi che miệng.

Tiểu nha đầu nghĩ thầm, trước mặt công chúng, nếu nể mặt Mạc Minh, cũng không phúc hậu. Cho nên…

Nước mắt chứa đựng hạnh phúc, cô vươn tay ra hướng người đàn ông đang nhìn cô.

Thân ái…

“Em đồng ý.”

Lời vừa nói ra, Mạc Minh cười vui vẻ, đeo nhẫn vào ngón giữa tay phải Kỳ Diệu.

Ngay sau đó, anh hôn tay cô, đứng dậy, ôm cô, lại hôn môi… Một loạt động tác như nước chảy mây trôi.

Người ở dưới đài, có hâm mộ, có kích động, có ồn ào - - đương nhiên, khinh thường cũng có.

Nhưng bất luận như thế nào, tin ảnh đế cầu hôn tiểu trợ lý lan truyền nhanh chóng, không đến hai ngày, nhanh chóng chiếm đầu trang giải trí.

Kỳ Diệu cảm thấy hạnh phúc tới tựa như gió lốc - - cho dù có dự báo, cũng thổi cô đến choáng váng.

Đương nhiên, đính hôn chuyện lớn như vậy, vẫn phải thông báo cho cha cô ở nước ngoài xa như vậy.

Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, không lâu sau Mạc Minh và Kỳ Diệu nhìn thấy một người đàn ông ngoài năm mươi.

Cha Kỳ vừa xuống sân bay, ngày hôm sau liền hẹn con gái và con rể tương lai gặp mặt. Mạc Minh không có cảm giác căng thẳng, nhưng thực ra lúc nhìn thấy người, anh chưa bao giờ cẩn thận từ lời nói đến việc làm như vậy.

Cũng may đối phương không phải là người khó chung sống, trong quá trình xa cách - - đối với con gái mình cũng như vậy.

Mạc Minh khẽ nhíu mày.

Nhạc phụ đại nhân không phản đối hôn sự của bọn họ là tốt, nhưng thái độ gần như là thờ ơ…

Thừa dịp cha Kỳ đi toilet, người đàn ông cầm tay tiểu nha đầu, nói bóng nói gió thăm dò cảm nghĩ của cô. Ai ngờ Kỳ Diệu không quan tâm, còn an ủi anh, bảo anh không cần để ý.

“Em và ba chính là như vậy, sớm đã quen rồi.”

Mạc Minh đột nhiên không biết nên nói gì cho phải - - so với cô và ba, anh và cha mình thân hơn nhiều.

Anh cảm thấy hơi đau lòng.

Mặc dù mẹ anh cũng qua đời sớm, nhưng tiểu nha đầu còn thiếu thốn tình thương của cha, bây giờ có thể vui vẻ hiểu lòng người, thật sự là trời xanh có mắt.

Anh quyết định, sau này phải đối xử với cô tốt hơn nữa.

Hai ngày sau, anh nhận được điện thoại của cha Kỳ, mục đích là muốn gặp riêng anh.

Sau đó, anh hình như hiểu được cái gì đó.

Có lẽ như mọi người vẫn hay nói, huyết thống luôn có ràng buộc, chém mãi không đứt.

“Chú là người cha thất trách, không thể cho Diệu Diệu một gia đình đầy đủ, hy vọng sau này cháu có thể bảo vệ, quý trọng, bao dung con bé, nắm tay con bé cả đời.”

Lời nói của cha vợ, Mạc Minh ghi nhớ - - hôn lễ long trọng bắt đầu.

Tháng năm năm sau, “Mạc Minh” và “Kỳ Diệu” là hai cái tên một lần nữa bùng nổ. Tiệc cưới lãng mạn, bất luận là “Trai tài gái sắc”, “Trời đất tạo nên” một đôi cô dâu chú rể, phù rể tuấn tú lịch sự và phù dâu xinh như hoa, hay một đôi soái ca đáng yêu, đều xuất hiện trên các tạp trí lớn, là đối tượng được truy lùng. Đám bạn trên mạng đều gửi tin nhắn chúc mừng chú rể, cô dâu, bình luận bùng nổ.

Đương nhiên, cũng có không ít bình luận xấu xuất hiện, nhưng bị người hâm mộ hợp lực tấn công, đành phải mai danh ẩn tích.

Trong đó, không riêng gì fan của ảnh đế quốc dân, cũng có fan mới lên của phu nhân ảnh đế “Bột giặt ảo diệu”.

Kỳ Diệu không hiểu, fan của cô nghĩ cái gì, lại đặt cho mình cái tên “Bất nhã” như vậy.

Cô công khai hỏi mấy người thích hoạt động cùng cô và những người mê điện ảnh đáng tin, sau đó được họ nói cho, vì trong tên của có từ “Tuyệt vời”, hơn nữa cô bắt đầu từ giặt quần áo thay ảnh đế, tay trắng dựng nghiệp.

Kỳ Diệu cười - - có thể gượng ép sao?

Nhưng mặc kệ thế nào, dựa vào một năm qua hoàn thành ba tác phẩm được người xem yêu thích, trong lòng cô vẫn rất cao hứng.

Nhưng mà, đã qua một đoạn thời gian rồi mà?

Từ sau hôn lễ cô không tiếp tục diễn, sự nghiệp đang đi lên đỉnh cao của ảnh đế phu nhân khó tránh khỏi bị người ta suy đoán.

Có người nói, cô thay chồng dạy con.

Cũng có người nói, cô diễn quá chán, muốn để lại mặt mũi cho chồng.

Loại thứ hai thường sẽ bị fan của cô, Mạc Minh và hai đứa bé “Vây đánh”.

Đối với vấn đề này, Kỳ Diệu chỉ cười bỏ qua.

Kỳ thật, cô đã nghĩ kỹ, cô muốn làm bạn với hai đứa bé, giống như lúc bọn họ mới quen, nấu ăn, giặt quần áo, dạy bọn chúng học bài, nói chuyện với bọn chúng… Còn về diễn xuất - - cô đã thử, cảm thấy thỏa mãn rồi.

Tác phẩm tuy không được hoàn mỹ nhưng cô cho rằng, nhiều không bằng ít, nghiêm túc diễn một bộ phim thật tốt, không thẹn với lương tâm, như vậy là đủ rồi.

Cho nên, cho dù Mạc Minh nghiêm túc nói cho cô biết, hiện tại nhà họ Mạc đã thừa nhận thân phận của Mạc Du và Mạc Nhiên, vô luận là Mạc lão gia, cha Mạc hay là ông nội chân chính của hai đứa bé, bọn họ có thể chăm sóc đứa bé, cô không cần kiên trì làm bạn, chứng kiến bọn nhỏ từng bước trưởng thành.

“Vậy giấc mơ của em, của mẹ em thì sao?”

Đối mặt với câu hỏi của Mạc Minh, Kỳ Diệu thản nhiên cười một tiếng.

“Hiện tại ước mơ lớn nhất của em là cùng người mình yêu sống vui vẻ.” Cô dừng lại một lát, ánh mắt dịu dàng, “Mẹ sẽ hiểu cho em.”

Anh ôm cô vào lòng, để cô tựa cả người vào ngực anh.

“Huống chi…” Giọng nói ấm áp của người phụ nữ, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, “Nhà chúng ta rất nhanh sẽ có thêm thành viên mới, em làm gì còn tâm tư dư thừa.”

Lời vừa nói ra, người đàn ông đang ôm lấy cô vợ nhỏ hơi sững sờ.

Khoảng nửa phút sau, anh mới hồi phục lại tinh thần.

“Mạc Du - - Mạc Nhiên - -”

Anh phá lệ cao giọng, gọi hai đứa con trai đến cạnh mình, không để ý mình còn đang ôm mẹ bọn chúng.

“Nói cho các con biết một tin tức tốt, các con sắp làm anh rồi.”

- HOÀN -

/73