Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em

Chương 2: Người Ngồi Cùng Bàn

/27


Chương 2: Người Ngồi Cùng Bàn

Hồi đi học, bạn F là truyền thuyết trong trường tôi. Bạn ấy có gương mặt chính trực của những tinh anh chống khủng bố trong phim TVB, có điểm số cao đến kinh ngạc, còn biết thổi cả Saxophone, được đối tượng trong giấc mơ “về ngày xưa ấy” của bao cô gái.

Bạn ấy thật kool, nói chuyện với ai cũng tỏ ra lạnh lùng lãnh đạm. Lúc đó, trong mắt tôi bạn ấy chính là cái tủ lạnh giả vờ lạnh lùng, người trong mộng của tôi là Trần Hạo Nam(1), tôi khao khát được trở thành người đàn bà của đại ca, đi theo đại ca từ Vịnh Đồng La chém chém giết giết đến tận Tiêm Sa Chủy.

(1) Nhân vật chính trong phim “Người trong thiên hạ” do Trịnh Y Kiện thủ vai.

Trường của chúng tôi là trường tốt nhất ở khu vực này. Chỉ nói về điểm số, trường tôi có một quy định là sắp xếp chỗ ngồi theo điểm số, chủ nhiệm lớp tôi lại là người khá nguyên tắc (chắc chắn là cung Cự Giải). Vậy nên sau kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, chúng tôi phải đứng xếp hàng ngoài hành lang, chủ nhiệm cầm tờ danh sách kết quả thi đọc tên từng người, người được gọi tên mới được vào lớp chọn chỗ ngồi.

Trải nghiệm này thật không tốt, tôi cho rằng đây là ý tưởng vô nhân đạo nhất cho tới nay của xã hội loài người. Bạn F lần nào cũng là người vào lớp đầu tiên nhưng bạn í lại không chọn ngồi bàn đầu, vì bạn í không thích. Lần nào bạn í cũng chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở bàn thứ tư, tầm nhìn rộng, lại tiện nhìn ra ngoài.

Năm đó tôi được một bạn nam không thích gội đầu tên là Văn Thanh quý mến, bạn í hăng hái viết thư tỏ tình gửi cho tôi “Lấp đầy phần mộ của cậu bằng sự hăng hái của mình” gì đó… Lần đó, trong bảng điểm thi, tên tôi đứng ngay sau tên bạn í, nghĩa là chúng tôi phải ngồi cùng bàn, tưởng tượng phần mộ của mình bị lấp đầy bởi sự hăng hái của bạn í, tôi nổi cả da gà.

Lúc ấy cả phòng học chỉ còn mỗi một chỗ trống bên cạnh bạn F – bạn F lần nào cũng ngồi một mình một bàn cả. Trong ngôi trường trung học trọng điểm biến thái của chúng tôi, người được điểm cao sẽ được hưởng mọi đặc quyền.

Đó quả thực là thời khắc dũng cảm nhất trong đời tôi, tôi xách cặp chạy thẳng tới rồi không ngần ngại ngồi xuống cạnh bạn F.

Bạn í quay sang nhìn tôi một cái, tôi còn nhớ lúc đó bạn í đang đeo tai nghe nghe nhạc. Tôi ái ngại cười với bạn ấy. Bạn í thì cứ nhìn tôi bằng cái mặt vô cảm kia, chẳng nói chẳng rằng, mãi đến khi đĩa CD chạy hết lượt các bài hát.

- Châu Kiệt Luân hả? – Tôi tiến lại gần bạn F. Dạo đó Châu Kiệt Luân đang rất nổi tiếng, đi đường toàn nghe thấy ca khúc của ảnh. Ai dè bạn F mở máy nghe nhạc ra đánh bụp một tiếng, thay đĩa CD khác vào rồi đeo tai nghe, lạnh lùng nói:

- The Beatles.

Cứ thế chúng tôi trở thành bạn cùng bàn.

Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày hôm đó, tôi nói:

- Này, anh không thể thân thiện hơn với bạn cùng bàn mới của mình được hay sao?

- Xin lỗi… - Lão áy náy nói: - Hầy, lúc ấy ai mà ngờ được người ngồi xuống cạnh anh lại trở thành vợ anh chứ!

2.

Bạn F ít nói và kiệm lời vô cùng, nếu có thể dùng từ một âm tiết thì chắc chắn sẽ không dùng từ hai âm tiết, có thể nói bằng từ thì nhất quyết không chịu nói thành câu, nếu có thể biểu đạt đầy đủ ý nghĩa bằng một câu thì chắc chắn không có câu thứ hai. Tóm lại là nói chuyện với bạn ấy không sớm thì muộn cũng tức chết.

Trước kia bạn í từng có thời gian học thổi Saxophone, tính cách quái gở của bạn í khiến mẹ chồng tôi từng nghi ngờ con trai mình bị mắc bệnh tự kỷ. Vừa hay lại quen biết với một giáo viên dạy saxophone rất nổi tiếng nên quyết định cho bạn F đi học với mục đích chủ yếu là để bạn í kết bạn nhiều hơn chút.

Không bao lâu sau, giáo viên kia thông báo rằng bạn F không thích hợp.

Mẹ chồng tôi quyết định nói chuyện với bạn F.

- Con trai, lớp con có bao nhiêu bạn?

- 4, 5 đứa.

- Tính cách thế nào?

- Cũng được.

- Chơi vui không?

- Không.

- Con phải chủ động bắt chuyện với các bạn, phải trao đổi nhiều vào chứ. Cũng có thể mời bạn đến nhà chơi.

- Không được.

Người nào đó nghiêm túc lắc đầu.

Mẹ chồng tôi sụp đổ:

- Tại sao?

Người nào đó giải thích rất hợp lý:

- Miệng đã thổi kèn rồi thì còn miệng nào mà nói chuyện nữa?

Sau này khi mẹ chồng tôi kể lại câu chuyện này, tôi cười rũ rượi trên ghế sofa, tôi bảo mẹ: đáng lẽ mẹ phải cho anh ấy đi học múa ba lê, thế thì mới có miệng mà nói chuyện chứ.

Người nào đó bưng cốc nước đi qua, lườm tôi một cái thật hung hãn.

3.

Hồi cấp hai tôi phải trải qua một cuộc phẫu thuật rất quan trọng, dao kéo làm dây thần kinh của tôi bị tổn hại nên sau đó lưng tôi bị mất cảm giác rất nhiều năm. Tôi không nói đến chuyện này nhiều nên hầu như không ai biết.

Một hôm trong giờ tự học, ai nấy đều thấy tẻ nhạt. Bạn nữ ngồi sau tôi nhất thời hứng lên đòi chơi trò đoán chữ trên lưng cùng cậu bạn cùng bàn.

Chơi được vài ván, bạn nữ đó bảo tôi ngồi thẳng lên rồi hăng say viết chữ lên lưng tôi. Tôi ngớ người vì lưng tôi hoàn toàn không có cảm giác.

Tôi lắc đầu nói không biết.Bạn ấy lại viết từ khác, tôi vẫn lắc đầu.

Bạn đó không tin, kêu tôi giả vờ, vì chữ đơn giản thế làm sao mà không đoán ra được?


Lúc ấy tôi rất xấu hổ, không biết giải thích thế nào mà nếu nói ra thì rất phiền phức, tôi cuống cả lên.

Đúng lúc đó, một người vốn rất ít khi tham dự vào những câu chuyện của bọn tôi như bạn F đột nhiên nói:

- Để tớ viết cho.

Khi đó tôi và bạn F vẫn chưa thân nhau, tuy ngồi cùng bàn nhưng chúng tôi không hay nói chuyện. Bạn í là tảng băng ngàn năm mà. Lúc bạn í nói thế, mọi người đều lấy làm ngạc nhiên, ồ, thiên tài hôm nay muốn chơi đùa với con dân sao?

Không thèm hỏi tôi có đồng ý không, bạn í giơ tay viết viết lên lưng tôi. Tất nhiên tôi không có cảm giác gì nhưng vì có sự tham gia của bạn F nên ai nấy đều rất phấn khởi, cứ nhìn tôi chằm chằm, nếu còn nói không biết nữa thì mất mặt lắm, nên tôi đoán đại một chữ, tôi đoán là họ của bạn F.

Ai ngờ bạn F lại bảo đúng rồi.

Tôi giật mình! Đoán thế mà cũng đúng á?!

Bạn í lại viết chữ khác. Tôi lại đoán đại là họ của mình.

Hình như bạn ấy hơi mỉm cười, khẽ bảo: “Chuẩn rồi!”

Bạn nữ kia rầu rĩ bảo:

- Sao mình thấy không giống nhỉ?

Nhưng không ai truy cứu chuyện này nữa, mọi người lại tiếp tục tám chuyện, cứ thế tôi đã lừa dối được các bạn.

Đến giờ này tôi vẫn không biết năm xưa bạn F đã viết chữ gì trên lưng tôi. Về sau tôi mới biết thì ra bạn F có biết về cuộc phẫu thuật của tôi, trước đây ở trường có tổ chức khám sức khỏe cho học sinh, hôm phát kết quả kiểm tra tôi không đi học nên phiếu kết quả vẫn nằm nguyên trên mặt bàn, bạn í chỉ đọc qua và lặng lẽ ghi nhớ.

4.

Nếu bạn F thuộc tuýp đàn ông “nhìn một lần là nhớ”, thì tôi là kiểu phụ nữ “đọc vài lần vẫn quên”.

Tôi học toán rất tệ, còn bạn í thì học rất giỏi toán. Tốc độ làm bài kiểm tra của bạn í siêu nhanh, cơ bản giải quyết hết cả đề thi chỉ trong vòng nửa tiếng, sau đó thì chống má thơ thẩn ngắm cảnh ngoài cửa sổ, tôi bèn chớp thời cơ lén lút chép đáp án vài bài.

Vừa chép tôi vừa tự an ủi mình: Kinh thánh nói: bố thí có phúc hơn chịu đựng, tôi không phải đang gian dối mà là đang tích lũy từng chút hạnh phúc cho bạn F.

Quá trình bình thường như sau:

(Tôi lén liếc mắt một cái) ACBCD, BCAAD, ừ, nhớ rồi.

(Cắm cúi viết) BCAAD, BC… tiếp theo là gì nhỉ? Quên xừ mất rồi.

(Lại lén liếc mắt một cái) À à, BCAAD…

(Cắm cúi viết) Khoan, cái cuối cùng là B hay D nhỉ? Nhìn không rõ.

Lại liếc mắt cái nữa thì thấy người nào đó đã úp ngược bài thi xuống.

Ngẩng lên nhìn, người nào đó không nói gì, lườm tôi một cái đầy khinh bỉ.

Tôi cười gượng hai tiếng rồi lùi về chỗ mình, cố gắng nhớ lại xem là B hay D, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra.

Sau đó nghe thấy bạn í lạnh lùng nói: 

- Là D.



Bạn í phỉ nhổ tôi:

- Đến chép bài mà cũng không biết, dốt vừa vừa thôi chứ.

 

 

 



Tôi cam chịu, giả bộ không nghe thấy.

Bạn F là cán sự môn toán của lớp, lúc chưa ngồi cùng bàn, chúng tôi cơ bản không bao giờ cùng xuất hiện nhưng tôi có ấn tượng rất sâu đậm với một chuyện.

Một lần trả bài kiểm tra toán, cô giáo phân bài thành hai nhóm, một nhóm đạt yêu cầu thì đưa cho bạn F trả bài, còn nhóm kia không đạt yêu cầu thì cô tự trả bài. Tất nhiên tôi ở nhóm không đạt yêu cầu rồi.

Lúc trả đến bài của tôi, cô giáo nói bằng giọng chán nản:

- Đề trắc nghiệm dễ thế mà đúng có bốn câu, tôi dạy heo cũng còn làm được.

Đúng lúc bạn F cầm tập bài đi ngang qua chỗ tôi, bạn í liếc mắt một cái rồi rất nghĩa khí cãi lại giùm tôi:

- Bạn ấy làm đúng năm câu mà cô.

Cô giáo hơi ngượng, còn cả lớp thì Ồ một tiếng dài thật mờ ám.

Từ đó trở đi, tôi có thêm một biệt danh là “Năm câu”. Sau đó đến Bắc Kinh làm việc, công ty tôi lại nằm ngay trên đường “Năm”, đúng là lời nguyền bất thường.

Thế mà bạn F hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này, cơ bản bạn í không biết biệt danh này của tôi là do bạn ấy ban tặng.

Nhưng cái chức cán sự môn toán của bạn F chỉ duy trì được vài tháng, nguyên nhân là vì “không biết giữ thể diện cho cô giáo” và không nhớ được tên của các bạn cùng lớp, thường xuyên trả nhầm bài.

5.

Tôi rất thích Châu Kiệt Luân. Một năm nào đó, anh ấy đến thành phố của chúng tôi tổ chức liveshow, bên tổ chức thông báo thời gian bắt đầu là 5 giờ chiều, nhưng từ 12 giờ trưa đã có rất nhiều fan của Châu Kiệt Luân đến xếp hàng, từ xa đã có thể nhìn thấy một đội quân đông đảo ôm KT và biểu ngữ đứng đó, như đình công phi pháp vậy.

Tôi nghĩ đến chuyện trốn học để đi mua vé, nhờ F giúp thì người nọ lại không đồng ý.

Không quan tâm bạn í có đồng ý không, dù thế nào đi nữa tôi vẫn trốn. Tôi nhắn tin cho cô chủ nhiệm, nói tôi bị đau bụng kinh nên xin phép về sớm.

Ai dè hôm đó anh tôi lại tốt bụng đột xuất, chủ động chạy sang xin phép giùm tôi, nói tôi ngã gãy chân phải vào viện (tên anh trai đểu cáng này chuyên gia hãm hại em gái suốt 20 năm nay).

Bạn F ngoài miệng bảo không quan tâm nhưng khi mọi chuyện bày ra trước mắt, bạn í lại không thể không giúp đỡ, bèn kích động chạy đến văn phòng giáo viên, báo cáo với cô chủ nhiệm là tôi bị sốt nên phải về sớm. Cô chủ nhiệm giận lắm, vỗ bàn nói:

- Nó nhắn tin cho tôi bảo bị đau bụng kinh phải về sớm! Anh nó nói với tôi nó bị ngã gãy chân phải vào viện! Bây giờ anh lại chạy đến bảo nó bị sốt, rốt cuộc nó đi đâu hả?!!!

Theo lời tường thuật của các nhân chứng, bạn F sững sờ một giây, đúng là chỉ một giây thôi, sau đó tỉnh bơ nói:

- Hôm nay bạn ấy “bị” nên sốt cao, trong giờ thể dục học lại bị ngã từ trên xà xuống nên đã được mẹ đưa đi viện rồi ạ. 

Trong suốt khoảng thời gian nói ra câu đó, bạn í nói năng cực kỳ lưu loát, mặt không đỏ tí nào, quả thực khiến người ta tin sái cổ. Sau khi được nghe kể lại chuyện này, tôi vỗ vai bạn í bảo: Nhóc con, tiếc là cậu sinh ra ở Trung Quốc, nếu cậu sinh ra ở Tam Giác Vàng chắc chắn sẽ là ông trùm buôn ma túy dù bị họng súng dí vào gáy cũng không sợ đâu nhỉ!

Một lần khác, chúng tôi kiểm tra Hóa. Có lớp đã kiểm tra trước lớp tôi, tôi khôn lỏi đi xin đáp án bài kiểm tra.

Bạn F bảo tôi phải chăm chỉ ôn bài nhưng tất nhiên tôi không ngoan thế rồi, lời bạn í tôi nghe tai này ra tai kia luôn, tôi ném sách sang một bên mà chỉ tập trung học thuộc đáp án, vì thế bạn í giận lắm, cả ngày không thèm nói chuyện với tôi.

Đến hôm kiểm tra tôi rất yên tâm và tự tin. Kết quả… Sau khi nhận được đề bài, tôi trợn tròn mắt, hoàn toàn không giống với đề bài tôi đã học thuộc đáp án!!!!

Vẻ mặt bạn F lúc đó như muốn nói “Đáng đời cậu” rồi thong thả làm bài của mình, không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi mông lung lắm, lo lắng đến suýt khóc. Cô giáo nhắc còn 10 phút nữa hết giờ, thế mà bài thi của tôi hầu như vẫn trống không. Bỗng nhiên bạn F ngồi cạnh hỏi:

- Biết lỗi chưa?

Tôi gật đầu mà rớt nước mắt.

Bạn í ném đáp án cho tôi:

- Lần sau không được tái phạm nữa nhá!


/27