Anh phát bệnh rồi... Em đến đây

Chương 1: Hứa Luật.

/129


Chương 1.1: Hứa Luật.

Tháng mười, tiết trời cuối thu ở thành phố Giang vẫn còn nắng gắt.

Sau giữa trưa, thời tiết đột ngột thay đổi, gió nổi mây vần, những đám mây đem che kín bầu trời, chẳng bao lâu sau, tiếng sấm chớp ầm ầm, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống nền đất nóng hổi, khiến người qua đường cũng có thể nghe được tiếng xèo xèo phát ra khi nước mưa chạm mặt đất.

Hứa Luật mới ở hiện trường trở về cục, đã nghe thấy báo cáo đội trưởng Tô tìm cô.

“Biết rồi!”.

Cô sửa soạn lại một chút rồi mới đi.

Thủ trưởng là Tô Tử Khiêm, cái tên nghe thật tao nhã, thoạt nhìn có thể thấy là người có diện mạo đoan chính, khiêm tốn, nước da ngâm đen, môi hồng răng trắng. Nhưng tuyệt nhiên đừng để vẻ bề ngoài của anh ta đáng lừa. Ai ở trong cục cảnh sát cuả thành phố Giang nghe nhắc tới tên Tô Tử Khiêm thì như tiếng sét đánh bên tai.

Từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát cho đến khi gia nhập đội hình sự đã phá không ít vụ án lớn.

Nhà họ Hứa và nhà họ Tô cũng xem như là thân quen.
Tô Tử Khiêm hơn cô ba tuổi, hai người lớn lên trong đại viện, có thể coi là thanh mai trúc mã, hiện tại hai người lại là đồng nghiệp, cùng công tác trong cục cảnh sát thành phố Giang. Y theo lời bạn bè của Hứa Luật nói: Hai người này không đến được với nhau, quả thật có lỗi với đoạn tình duyên này.

Cốc! cốc! Cốc!

“ Mời vào.”

Giọng nam trầm ổn từ bên trong truyền ra.

Hứa Luật đẩy cửa vào.

Tô Tử Khiêm hiện tại là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có phòng làm việc riêng.

“Tìm em có việc gì sao?”


Hứa Luật ngồi xuống cái ghế trước mặt, cách bàn làm việc, nhìn chăm chú người đã từng lớn lên bên cô. Ngày xưa gương mặt tuấn tú, trải qua mấy năm trong đội hình sự, anh lại điểm thêm nét cường tráng và lạnh lùng.

Trong cục cảnh sát không có ít người ngầm gọi Tô Tử Khiêm là ‘Nam Thần’ của cục cảnh sát, Hưá Luật lần đầu tiên nghe thấy biệt danh này liền hỏi ngay: Vậy ‘hoa’ của cục đâu?
Hai người quá thân quen, nên Tô Tử Khiêm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “ Hình như đã lâu em chưa được nghĩ ngơi?!”

“Không cần thiết.” Hứa Luật không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng.

Tuy rằng tổ pháy y không còn khan hiếm người như những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, nhưng cũng không nhiều đến mức tuỳ tiện cắt bớt một người cũng không ảnh hưởng đến công việc.

Cũng không hề ít trường trung học có mở các ngành học liên quan ít nhiều đến bộ môn pháp y, nhưng từ lúc nhập học cho đến khi tốt nghiệp thì biến động khá nhiều, hơn phân nữa chuyển ngành nữa chừng thành kỹ thuật viên hoặc kế toán viên, số người kiên trì cho đến cuối cùng là rất ít.

Mà những người vừa tinh thông pháp y, vừa hiểu biết về điều tra hình sự quả là cực hiếm.

Tô Tử Khiêm nhíu mày: “ Em có hiểu biết y học, hẳn là rõ ràng hơn ai hết mấy chữ làm việc kết hợp nghĩ ngơi nên viết như thế nào chứ!”

Hứa Luật nhếch miệng, không cãi lại.

“Vụ án đó, em đã tận lực rồi!”

Tô Tử Khiêm nhìn người con gái trước mắt, hai gò má trắng hồng, gương mặt tinh tế, không trang điểm chút nào. Tuy đã 26 tuổi nhưng nhìn qua không khác những kẻ mới chập chững bước chân vào đời là bao. Nếu nhìn vào gương mặt này nói rằng cô mới chỉ là sinh viên đại học chắc ối kẻ tin răm rắp.

“Dĩ nhiên là chưa đủ!”, Không thể nào cho hung thủ nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được.

Vụ án chính là vụ tai nạn giao thông xảy ra tuần trước.

Qua khám nghiệm và điều tra cho thấy, người gây tai nạn chính là Hàn Tu Minh, nghiêm trọng hơn là tai nạn xảy ra do say rượu lái xe, vậy mà cuối cùng lại chuyển thành vụ tai nạn giao thông bình thường, còn có người đứng ra nhận tội thay cho hắn. Hơn nữa, lại còn được gia đình người bị hại bãi nại, tự hòa giải ngoài tòa.

Tô Tử Khiêm thầm thở dài, cầm lấy phong bì trên bàn: “Hiện tại, nhà họ Hàn viết thư khiếu nại em!”

Hứa Luật nhướng cặp chân mày xinh đẹp.

“Khụ khụ!”, Tô Tử Khiêm hắng giọng, “Trong thư khiếu nại nói em tự ý hỏi cung Hàn Tu Minh, đã vượt quá chức trách của mình, hơn nữa những lời nói của em đã gây tổn thương không nhỏ đến tâm lý của Hàn Tu Minh.”

“Ha ha ha …”, Hứa Luật giật giật khóe miệng, ôm lấy cánh tay hừ lạnh: “Vậy chắc anh chưa cho họ biết ‘chị’ đây kiêm một lúc hai chức: Vừa là pháp y, vừa là cảnh sát hình sự. Còn nữa, cái tên súc sinh uống rượu lái xe mà cũng có thể bị một đứa con gái như em nói mấy câu làm tổn thương tinh thần sao?”

“Còn nữa …”, Tô Tử Khiêm nhìn lá thư khiếu nại trong tay, “Ngoại trừ tổn thương về mặt tinh thần họ còn kiện em đã thương thân thể của Hàn Tư Minh.”

“Vậy chắc bọn họ cũng không biết, vừa nhìn thấy đàn bà là cái tên súc sinh ấy quay về bản năng ngựa đực, còn dám mạnh miệng tuyên bố một đêm bảy lần cũng chẳng có nghĩa lí gì hết!”

Tô Tử Khiêm đặt lá thư khiếu nại xuống, rút ra một tập tài liệu khác từ chồng giấy tờ bên cạnh: “Ðây là văn kiện cấp trên giao xuống.”

Hứa Luật nhận lấy, quét mắt rồi trở nên trầm mặt.

“Nếu như em không muốn …”, anh có thể lấy thân phận nhà họ Tô.

“Thôi quên đi!”, Hứa Luật nhướng mày, nhìn nhìn một lúc, sau đó gấp lại văn kiện: “Em đi! Mất công lại khiến anh khó xử.” Hơn nữa gần đây cô cũng cảm thấy cảm xúc tiêu cực của cô ngày càng tăng cao.

Tô Tử Khiêm rời khỏi bàn, vòng qua lại gần bên Hứa Luật, xoa đầu giống như đang vỗ về một đứa trẻ. Cô nhóc bướng bỉnh thế này tại sao lại có thể nuôi được mái tóc dài mềm mượt đến vậy: “Coi như nghỉ ngơi thư giăn đi!”

“Vâng!”

Hai người nói thêm vài câu, sau đó Hứa Luật đứng dậy rời đi, Tô Tử Khiêm nhịn không được tò mò hỏi: “Lúc đó em đã làm gì Hàn Tư Minh vậy?”


/129