Ba Kiếp Yêu Em

Chương 4 - Gây Lộn

/151


Lúc sẩm tối trời bỗng kéo mây đen và thế là kéo theo một cơn mưa lớn:

Mưa! Mưa bao giờ mới tạnh đây?

Ngươi làm gì mà sốt sắng vậy?

Thì vị khách quý đó đó, tôi tò mò lắm!

Cốp!

Á!

Tiểu thư này!

Ta đánh cho ngươi chừa cái tội lanh chanh, hóng hớt!

Chẳng lẽ tiểu thư không muốn gặp.

Không! Ta chẳng có chút gì hứng thú.

Tiểu thư!

Ấy! Sắp đi rồi cô còn không thay xiêm y đi, mau lên!

Không! Trước khi đi tới đó ta muốn đi tới một chỗ:

Chỗ! Chỗ nào?

Đi nào!

***

Tiểu thư! Cô làm gì vậy? Mau xuống đi!

Suỵt ngươi nhỏ tiếng một chút!

Nhưng cô đang tìm gì?

Sao không thấy, rõ ràng chiều lúc sắp mưa ta đã thấy:

Thấy cái gì cô, cô mau xuống đi, cô ướt hết rồi, cô sẽ bị bệnh đó.

Đâu rồi, mày đâu rồi, a đây rồi.

Chíp chíp, tiếng kêu yếu ớt của một con chim non.

Tiểu thư!

Con chim này là:

Phải ta thấy nó từ hồi chiều, ngươi xem nó ướt hết, trông đáng thương thật!

Không chỉ nó đâu? Tiểu thư cũng ướt hết cả rồi, mau vào thôi!

Ta không sao?

Đang đi trên đường:

Này! Bóng người vừa rồi là:

Ai cơ?

Ngươi không thấy sao?

Tôi không thấy gì cả?

Mau cầm lấy để ta xem!

Tiểu thư à?

Vậy mà nói mình tiểu thư còn gấp mấy tôi ấy chứ!

Di chuyển nhanh nhẹn theo cái bóng đó, nó đi đến khu phía tây của viên trang, là phía tư phòng chị Tâm giai, Đình đình cố đuổi theo nhưng đã làm mất giấu:

Kỳ lạ thật! Rõ ràng là!

Mãi suy nghĩ Đình Đình quay người, bất ngờ:

Ngươi!

Á!

Tiếng hét lớn vang vọng khắp cả khu viên trang, Tâm nhi nghe thấy tiếng hét:

Tiểu thư!

Tiểu thư!

Vội chạy tới:

Tiểu thư!

Nghe thấy tiếng người Đình Đình nhanh chóng xoay người lại, họ liên tục ra tay đánh qua đánh lại:

Ngươi là ai?

Tiểu thư hiểu nhầm rồi, tôi không có ý gì đâu?

Ngươi nói náo, ta không tin ngươi!

Xin tiểu thư ngừng tay!

Không!

Tiểu thư!

Hự!

Ấy! Tôi không cố ý!

Đừng nói nhiều, xem ta đây!

Hự!

Bốp!

Xoạc!

Ngươi!

Tiểu thư!

Nhà ngươi dám làm với tiểu thư ta như vậy, ta không tha cho ngươi:

Á!

Binh!

Thế là cả người ngã xõng soài ra đất!

Người đâu!

Lúc này Đình đình mới lên tiếng gọi người ra, nhưng:

Im đi!

Buông ra!

Này! Ngươi!

Hai người nghe tôi nói được không?

Tin được không?

Tiểu thư đừng tin hắn:

Có thật huynh là người là người mà tỷ Tâm giai đang…

Này! Huynh! Có gì xác minh không?

Xác minh gì?

***

Này! Huynh có biết huynh làm vậy nguy hiểm lắm không, nếu huynh không gặp tôi thì sao?

Vậy mong tiểu thư chỉ giúp!

Tiểu thư định giúp hắn:

Ờ! Ta thấy huynh ấy cũng phải người xấu.

Tiểu thư này!

/151