Bần Hàn Tức Phụ

Chương 7 - Chương 7

/109


Trên đường trở về, Triệu mẫu vẫn không tin những chuyện đã xảy ra là thật.

Đi một chuyến lên thị trấn, mua được thuốc tốt cho nhi tử không nói, còn mang về nhiều bánh bao như vậy. Quan trọng nhất là, tức phụ bà nói có biện pháp kiếm được nhiều tiền hơn so với việc đốn củi.

Trong lòng Triệu mẫu vừa cao hứng vừa thấp thỏm. Nhìn thấy dáng vẻ nắm chắc mười phần của La Tố, lần đầu tiên bà cảm thấy không hiểu được suy nghĩ của nàng.

Lúc về đến nhà, các nàng thấy tiểu Lâm đang chơi đùa với tiểu bằng hữu trong thôn dưới gốc cây đại thụ đầu thôn.

Thấy Triệu mẫu và La Tố mang theo đồ trở về, ánh mắt hắn sáng lên, cũng không để ý đến tiếng gọi của tiểu bằng hữu, chạy nhanh tới đón lão nương và đại tẩu..

Ngươi làm gì mà ra một thân mồ hôi hôi hám, còn làm rách y phục vậy hả. Bây giờ khí trời còn chưa ấm áp, quay đầu lại đừng có mà kêu lạnh.

Ngoài miệng Triệu mẫu khiển trách tiểu nhi tử nhưng trong lòng thì lại đau xót. Hài tử nhà khác tuy không có trắng trẻo mập mạp, nhưng cũng được xem như cao lớn khỏe mạnh. Không giống hài tử nhà bà, gầy như một cọng giá.

Triệu Lâm là một hài tử khá bướng bỉnh, hắn sợ nhất nghe lão nương hắn cằn nhằn, vội đưa tay lên bịt lỗ tai ngoan ngoãn đi tới sau lưng Triệu mẫu.

La Tố thấy thế, vụng trộm cười vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói, Về nhà ăn đồ ăn ngon đi.

Vừa nghe lời này, đôi mắt Triệu Lâm lập tức sáng long lanh, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Trong nồi có đồ ăn cho bữa trưa, nhưng không có nhiều lắm. Hắn và Mộc Miên đều lo lắng Nhị ca đói bụng, cho nên không dám ăn nhiều.

Người Triệu mẫu quan tâm nhất là Triệu Từ, vừa vào nhà, bà liền đi vào phòng nhìn Triệu Từ .

La Tố biết bọn nhỏ trong nhà chưa có ăn no, nên vội vàng cầm ba cái bánh bao đi chưng, tiện thể rót một bát giấm nhỏ ra.

Vừa bận việc, nàng vừa nhớ lại cách thức gieo trồng mộc nhĩ.

Nếu là ở viện nông nghiệp, để loại cái này thì chẳng có chút khó khăn nào. Bất quá ở đây muốn loại mộc nhĩ thì còn có một chút khó khăn. Nơi gieo trồng nấm mèo sẽ do nàng bố trí, còn cần thêm vụn gỗ và một số nguyên liệu khác. Mấu chốt là ở đây không có nhà kính, rất khó để khống chế nhiệt độ gieo trồng cho thích hợp.

Loại ra nấm mèo không thành vấn đề, có điều phải bỏ ra rất nhiều tâm sức.

Sau khi hấp xong bánh bao, La Tố đưa cho hai hài tử một chén dấm gạo, chia cho mỗi người một cái bánh bao, để hai đứa ngồi ăn trên bàn. Còn nàng bưng một bát dấm và một chiếc bánh đến phòng Triệu Từ.

Nương, ta đưa đồ ăn đến cho Nhị đệ.

Vào đi. Triệu mẫu đáp.

La Tố bưng đồ đi vào, thấy mẫu tử hai người đang nói chuyện. Hốc mắt Triệu Từ hơi hồng, hiển nhiên vừa nói đến chuyện gì đau lòng..

Thấy La Tố tiến vào, hai mắt Triệu Từ khẽ lóe lên một cái, chân thành nói

Làm phiền tẩu tử.

Nhị đệ không cần phải khách khí như vậy. La Tố đem bánh bao và dấm gạo đặt lên một chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nói với Triệu mẫu, Tiểu Lâm và tiểu Miên muội đang ăn bánh ở bên ngoài, nương có muốn ăn thêm một chút hay không?

Không cần đâu, ta đã ăn no rồi. Triệu mẫu vội vàng khoát tay.

La Tố biết bà đang nói dối, cũng không vạch trần, chỉ cười cười. Nghĩ tới ý tưởng ban nãy, nàng nói, Nương, trong sân nhà chúng ta có còn chỗ trống, có thể cho ta dùng loại ít đồ được không?

Ngươi muốn loại cái gì, nhà ta cũng có ruộng cạn, chỉ là đã bỏ lỡ cày bừa vụ xuân năm ngoái, nên cho người ta thuê rồi. Ta định lúc cày bừa vụ xuân năm nay loại ít lương thực, cũng không biết ta bà tức hai người chúng ta có thể loại được bao nhiêu. Nếu ngươi muốn, thì cứ tùy tiện chọn một mảnh đất trống mà loại.

Triệu mẫu nói xong, trên mặt tràn đầy nét bi thương. Nhà có ruộng có đất, chẳng qua chỉ có hai nữ nhân yếu đuối bọn họ, không thể làm được nhiều việc nhà nông như những nhà có nam nhân khác.

La Tố cười nói, Vật này của ta không thích hợp loại ở bên ngoài. Nếu thật sự loại ra, sẽ giúp nhà chúng ta kiếm được tiền. Cho nên ta muốn loại ở trong sân thử xem trước, nếu được mới loại ở bên ngoài.

Triệu mẫu và Triệu Từ kinh ngạc.

Triệu mẫu nói, Ngươi định loại cái gì vậy? Chẳng lẽ là loại nấm mèo gì đó mà ban nãy ngươi nói?

Triệu Từ cũng tò mò nhìn nàng.

La Tố cười nhẹ, nàng gật đầu, Nương cũng thấy nấm mèo ở tiệm thuốc hôm nay rồi đấy. Ta có biện pháp có thể loại thành nó. Nếu là thành, cũng đủ giúp nhà ta hỗn cái ấm no.

Tẩu tử có thể loại thành nấm tai mèo? Triệu Từ trợn mắt kinh ngạc, giọng hắn nhẹ bẫng.

Có thể a, hiện tai ta thử loại một chút xem đã. Nên ta mới muốn có một mảnh đất có thể dễ dàng trông nom nó. Nếu loại ở bên ngoài, thì không có thời gian chăm sóc chúy ý đến nó.

Cảm thấy ý tưởng này của La Tố rất hay, Triệu mẫu vội nói, Vậy trước tiên loại ở sân sau đi, đợi tí nữa ta đi giúp ngươi làm đất. Mặc kệ có loại ra được hay không, chúng ta cũng phải thử. Nhà ta đã lâm vào hoàn cảnh này, chỉ cần có một chút hy vọng, cũng phải thử làm một lần.

Bây giờ bà cũng chỉ có thể cố gắng đem ngựa chết chữa thành ngựa sống.

La Tố nghe vậy, cười nói, Nương cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng. Cuộc sống nhà ta nhất định sẽ tốt lên.

Triệu Từ động môi muốn nói chuyện nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì lại thôi.

***************

La Tố đã nói là làm, sau khi ăn xong, nàng vội vàng đem một mảnh đất giáp tường phía tây phát quang. Dùng những cây củi to làm hàng rào, cắm xung quanh mảnh đất.

Triệu mẫu biết La Tố muốn làm chuyện lớn, trên mặt bà là một mảnh hồng hào. Bà vừa phụ giúp làm hàng rào, vừa cười nói, Đợi lát nữa ta đi lấy chút phân tro đến, bằng không cái này sẽ không lớn được.

Nương, trong thôn có người nuôi heo không, có thể xin chút phân heo hay không? Nếu không có phân heo, phân trâu phân gà hay gì cũng được.

Nếu có phân hóa học thì tốt hơn nhiều, đáng tiếc điều kiện nơi đây có hạn, nàng không thể làm ra thứ này.

Triệu mẫu vừa nghe cần phân và nước tiểu, nói, Dùng mấy thứ này làm gì, thối chết. Hơn nữa, người ta hay lấy phân trâu dùng thay củi đốt.

Nương, phân và nước tiểu có thể làm cho ruộng đất màu mỡ hơn. Nếu không thể, chúng ta dùng phân và nước tiểu trong hầm cầu cũng được. Người thấy được không?”

Này, sao có thể dùng mấy thứ này loại đồ ăn được chứ?

Nghe Triệu mẫu nói thế, La Tố sững người.

Trong ấn tượng của nàng, người cổ đại hay dùng phân và nước tiểu làm thành phân bón. Tại sao người ở đây không dùng mấy thứ này rắc xuống ruộng đất?

Nàng không quan tâm người khác có cần bón phân hay không, hiện tại nàng cần dùng chúng.

Đất ở nơi đây không được xem là phì nhiêu, lại không có phân bón, nếu muốn loại ra đồ tốt thì phải dùng phân và nước tiểu làm phân bón.

Nương, những thứ này cũng có thể dùng, lúc ta còn nhỏ nghe một vị lão tiên sinh nói, phân và nước tiểu đều tài liệu tốt giúp ruộng đất trở nên màu mỡ đấy. Chỉ là cha nương ta thấy ta là nha đầu, nên không tin tưởng lời ta nói.

Thật sự do lão tiên sinh nói? Dùng phân loại đồ sẽ khiến đồ ăn có mùi thối. Tuy nông dân chúng ta không sợ bẩn không sợ thối, nhưng cũng không thể không chú ý như vậy a.

Triệu mẫu vẫn còn có chút do dự.

Nương, nhà chúng ta không thể so với nhà khác, nhà chúng ta chỉ cần có thể loại ra nấm mèo, đem bán lấy tiền là tốt rồi. Người không phải đã nói, chỉ cần có biện pháp, thì phải thử xem sao.

Này, Triệu mẫu nghĩ tới hoàn cảnh nhà mình, con mắt đỏ hồng, gật đầu nói, Vậy thì thử một chút xem sao.

Bà tức hai người thương lượng xong, bắt đầu ở trong thôn thu phân heo. Phân trâu không tốt thu, dù sao người ta đều muốn đốt nó làm củi. Người nuôi gà trong thôn cũng ít. Phân heo cũng không nhiều. Cuối cùng đành phải đi lấy phân trong hầm cầu.

Sau khí rắc xong phân bón xuống hết mảnh đất trong sân. La Tố thấy còn nhiều, bèn bảo Triệu mẫu đem chúng rắc xuống trong ruộng đất của Triệu gia. Dù sao đầu mùa xuân nhà ta cũng muốn loại đồ, trước tiên đem đất trở nên phì nhiêu, về sau có thể có một vụ thu hoạch lớn.

Trải qua hai ngày làm việc cùng La Tố, Triệu mẫu phảng phất tìm được một chỗ dựa vững chắc, bà càng ra sức làm việc. Nếu đồ ăn có thể lớn lên thì tốt quá.

Sửa sang xong mảnh đất, La Tố kiếm một ít rơm rạ, vụn gỗ và một chút phân tro đã có sẵn rồi đem tất cả chúng trộn lẫn với nhau theo một tỷ lệ nhất định, sau đó đổ chúng vào một chiếc bao vải đặt ngoài cửa viện.

Chuẩn bị xong thí điểm, trong lòng La Tố thở ra một hơi.

Lúc trước ở trường nông nghiệp nàng đã thí nghiệm thành công. Nhưng ở chỗ này chân chính bắt tay vào trồng trọt thực tế, rất nhiều đồ cần thiết đều không có, nàng đều phải tự mình điều chế. Kkhông có sự hỗ trợ của phân hóa học nàng chỉ có thể dùng những tài liệu nguyên thủy nhất.

Sản lượng phỏng đoán là không cao.

Ta nói nhà các ngươi đây là làm gì vậy, đem xung quanh nhà hàng xóm chúng ta bốc mùi hôi thối. Chẳng lẽ các ngươi mang cái bô đổ ở trong phòng a?

La Tố đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì nghe thấy tiếng mắng chửi của một bà tử.

La Tố vừa nhìn ra ngoài, thì thấy một lão bà tử dáng người beo béo ôm một chậu gỗ hùng hùng hổ hổ đứng ngoài viện tử.

Nàng biết người này, bà ta là Hoa Nhị cô sống cách nhà nàng không xa.

Hoa Nhị cô thấy La Tố đi ra, nhăn mặt nói, Ơ, đây không phải là cái sao chổi sao, còn dám ra đây gặp người. Ngươi nói một chút, nhà các ngươi làm gì mà bốc mùi hôi thối thế, nhà ta ở phía trước nhà các ngươi liền bị xông chết.

La Tố nghe vậy nhíu mày.

Xung quanh Triệu gia đều là chỗ trống, căn bản sẽ không có phòng ở, nhà cách gần nhất cũng phải tới hai trăm mét. Mặc dù sẽ có mùi thối, nhưng qua vài ngày mùi thối sẽ hết thôi. Hiện tại chỉ mới có loáng thoáng chút mùi, căn bản cũng sẽ không truyền đi qua. Bà tử này rõ ràng là đến tìm phiền toái.

Nhị cô, ngươi không thể nói lung tung. Phụ nhân lưỡi dài khi xuống địa phủ sẽ bị cắt lưỡi.

Hừ, còn xuống địa phủ. Ta nói cho ngươi biết, cái sao chổi nhà ngươi nếu không phải chúng ta thiện tâm, đã sớm dùng lửa thiêu chết ngươi.

La Tố cười lạnh, Ngươi nếu có bản lãnh liền đến đốt ta. Triều đại bây giờ đã đổi khác, nếu trong thôn lạm dụng hình phạt riêng, sẽ bị quan phủ xử phạt. Nhị cô, ta kính trọng ngươi là trưởng bối, hảo hảo cùng nói chuyện. Ngươi nếu không phân rõ đạo lý. Ta cũng không sợ bẽ mặt cùng người hảo hảo nhốn nháo.

Ta X, lão nương còn sợ ngươi. Ngươi có gan thì đến đây. Hoa Nhị cô vứt chậu trong tay xuống đất, thấy y phục bên trong rơi ra. Bà ta cũng mặc kệ, hùng hổ vọt tới trước mặt La Tố, cánh tay mập mạp vung lên, Sao chổi!

Trước kia La Tố học qua Tae Kwon Do, nàng nhanh nhẹn tránh né khỏi bàn tay của bà ta, tóm lấy tay Hoa Nhị hất về phía sau. Thân thể tròn vo của Hoa Nhị cô rơi ‘phịch’ xuống đất.

Ai da. Hoa Nhị cô phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, trợn mắt trừng La Tố, Ngươi cái con quỷ nhỏ này dám đánh ta? Có ai không, có người đánh ta, có ai không, cứu ta.

Ai a, ai đánh người?

Triệu mẫu từ trong viện chạy ra, thấy Hoa Nhị cô lăn lộn trên đất, hai mắt lập tức trợn to.

Trong thôn có người nghe thanh thấy tiếng kêu lục tục chạy đến đây.

Xảy ra chuyện gì vậy? Trượng phu Hoa Nhị cô Triệu lão thực hỏi.

Triệu mẫu hỏi La Tố, Làm sao vậy?

La Tố sờ sờ mắt, Nhị cô vừa mới đến, liền mắng ta là sao chổi, còn xông đến đánh ta. Ta tránh nàng, nàng liền trượt chân chân té ngã trên mặt đất.

Hoa Nhị cô nge thế, khuôn mặt béo ú đang nhăn nhó căng lên, bà ta hất mặt, chỉ La Tố nói, Ngươi cái sao chổi này, còn nói bậy, rõ ràng là ngươi động thủ đánh người.

Bà ta chỉ Triệu lão thực nói, Nữ nhân ngươi bị người ta đánh, ngươi còn không mau giúp ta báo thù a.

Triệu lão thực nhìn nhìn Triệu mẫu, không động đậy. Hoa Nhị cô thấy thế, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.

La Tố đang muốn giải thích, thì bị Triệu mẫu kéo về phía sau, bà giận dữ nói, Họ Hoa kia, ngươi đừng cho là lão nhân ta cùng con lớn nhất đi rồi, chúng ta liền dễ khi dễ. Ngươi ở cửa nhà chúng ta đánh người, ngươi còn vừa ăn cướp vừa la làng.

Các thôn dân đứng cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Triệu ngũ nương cũng nghe động tĩnh đến, thấy cảnh tượng này, lên tiếng, Ta nói nhị cô ngươi, sao tự dưng kiếm chuyện bắt nạt bà tức người ta. Lão Đại ca mới vừa đi, ngươi liền đển khi dễ tẩu tử và Triệu Thành tức phụ, ngươi có còn là người không?

Triệu lão thực nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, kéo Hoa Nhị cô nói, Đi thôi, đi về nhà. Thật sự là mắc cỡ chết người.

Hoa Nhị cô không cho qua dễ dàng như vậy, bà ta hất tay Triệu lão thực ra, chống nạnh nói, Ngươi chính là không muốn cùng nàng nháo đúng không. Hoa Nhị cô chỉ Triệu mẫu thở phì phì đạo.

Sắc mặt Triệu lão thực càng thêm lúng túng, Được rồi được rồi, nhanh đi về đi.

Ông ta không nói tiếp nữa, chạy tới kéo Hoa Nhị cô bỏ đi.

Hoa Nhị cô vung tay một cái, lại chỉ La Tố nói, Hương thôn phụ lão a, nàng ta là cái sao chổi. Các ngươi hãy nhìn xem, nhà lão Triệu đều đã chết mất hai người, Triệu gia Nhị tiểu tử cũng sắp không xong, nếu còn không đuổi nàng đi, về sau thôn ta chắc chắn gặp xui xẻo.

Những thôn dân khác nghe vậy, nhìn La Tố bằng ánh mắt không có ý tốt.

Mặc dù họ không nhẫn tâm tới Triệu gia gây phiền toái. Nhưng nghĩ tới trong thôn có một tang môn tinh sinh sống, mọi người thấy không an tâm. Thời gian trước đều nhịn không có nói ra, hiện tại có Hoa Nhị cô dẫn đầu, xác thực nên đem chuyện này nói cho rõ ràng.

Vài thôn dân không nhịn được kêu lên, Lão tẩu tử, ngươi mau đau đuổi nàng ta đi đi, số mệnh nàng ta không tốt, sẽ khiến nhà các ngươi ngày càng thảm hại.

Đúng vậy, để nàng ở trong thôn chính là tai họa ngầm.

Lão tẩu tử, dù sao Triệu Thành không có ở đây, hãy đưa nàng ta đi đi.

Mọi người ẫm ĩ ngươi một câu ta một câu nhao nhao hết cả lên.

Triệu mẫu vốn đang hừng hực khí thế, thấy người trong thôn như vậy thì luống cuống tay chân. Bảo bà đối phó một mình Hoa Nhị cô còn được, nhưng đối diện với sự chỉ trích của các phụ lão hương thân, bà không nói được lời nào. Thấy mọi người càng nói càng kích động, bà chỉ có thể chắp tay cầu xin họ.

Đại nha là nàng dâu tốt, hương thân phụ lão a, các ngươi đừng đuổi nàng đi. Nhà chúng ta sẽ không bỏ nàng a.

/109