Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 282 - Ngoại Truyện 2.3

/282


Em định đi đâu? Nhiếp Tử Phong đứng chắn ngang ở trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô.

Nước Mỹ. Cô muốn đi gặp Tống Linh, muốn giúp anh làm mọi chuyện cần thiết, muốn được nghe anh nói hết những gì anh muốn nhờ cô.

Em muốn đi tìm hắn sao? Thoáng cái sắc mặt Nhiếp Tử Phong trở nên tái nhợt. Anh sẽ không cho phép em đi ra ngoài, em hãy từ bỏ ý định này đi! Huống hồ, em đã quên rằng hắn đã làm ra nhưng chuyện thế nào đối với em rồi hay sao?

Không nên như vậy... Anh ấy... Anh thật sự bị bệnh. Em chỉ nghĩ rằng, em muốn đi thăm anh ấy một chút thôi... Cô chưa quên những chuyện mà Tống Linh đã làm đối với chính mình, nhưng mà, khi cô nghe thấy anh bị bệnh thì trong tích tắc, cô liền tha thứ anh rồi. Một người sắp bị chết, cô làm sao có thể nhẫn tâm mà căm hận được đây!

Không được, anh không đồng ý! Anh không cho phép em đi! Nhiếp Tử Phong kiên quyết lắc đầu, hàng lông mày của anh nhanh chóng nhíu chặt lại đến co rút, bất luận như thế nào, anh cũng không thể để cho cô đi được. Chẳng lẽ em không sợ hắn sẽ lại lừa em lần nữa sao? Huống hồ, em là gì của hắn chứ, đi thăm nom hắn để làm cái gì? Không được, trong chuyện này em không được đi đâu hết! Cái loại người này, cho dù có bị chết thật đi nữa, cho dù hắn có chết rồi nhưng hắn vẫn chưa hết tội.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Phong. Đây là lần đầu tiên hai người có ý nghĩ khác nhau.

Làm sao anh có thể nói như vậy được chứ, cho dù có mối thâm cừu đại hận thế nào đi nữa, nhưng dù sao anh ấy cũng là em trai của anh kia mà... Anh chính là người thân duy nhất của anh ấy.

A! Bây giờ là em đang thay mặt cho hắn để nói chuyện với anh sao? Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn cô, gương mặt anh đã tái đi quá nửa rồi. Em là người phụ nữ của Nhiếp Tử Phong anh đây, chứ không phải anh trai của người nào đó có tên là Tống Linh! Còn nữa, hắn mang họ Tống, còn anh mang họ Nhiếp! Giữa hai người bọn anh không có một chút liên quan nào hết!

Nhưng mà... Nhiếp Tử Vũ như còn định nói điều gì đó, nhưng Nhiếp Tử Phong cũng đã quay đầu, xoay người đi ra khỏi gian phòng.

Cửa phòng kêu rầm! lên một tiếng, khép kín từ trên xuống dưới, Nhiếp Tử Vũ đang định chạy tới để mở cửa đi ra ngoài, lại nghe thấy một tiếng động vang lên, là tiếng vặn chìa khóa từ bên ngoài đang khóa cánh cửa ra vào. Sau tiếng vặn chìa khóa khóa cửa vang lên, cho dù cô vặn tay cầm cánh cửa đến vặn vẹo cả người đi, thì cũng không sao mở được cửa.

Tử Phong, Tử Phong, mở cửa ra cho em đi ra ngoài! Nhiếp Tử Vũ một bên vừa khóc một bên vừa lo lắng đập cửa, miệng hét lên: Nhiếp Tử Phong, anh hãy mau thả em ra, thả cho em đi ra ngoài!

Sau đó, Nhiếp Tử Phong chỉ để lại cho cô một lời nói lạnh lùng: Trước khi trong đầu em từ bỏ hẳn ý nghĩ đi Mỹ để gặp Tống Linh, em cứ ở bên trong phòng đã! Tiếp đó, bên ngoài cửa đã không còn bất cứ âm thanh nào nữa

Bất kể cô đập cửa như thế nào, vẫn không có tiếng đáp lại.

********************

Nhiếp Tử Phong thật sự nổi giận! Nhiếp Tử Vũ thật sự bị giam lỏng rồi!

Sau khi Nhiếp Tử Vũ bị nhốt ở trong phòng hai giờ, vì muốn trong




/282