Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 283 - Ngoại Truyện 2.4

/282


Nhiếp Tử Vũ đưa cái hộp trong tay cho Đường Đường cầm, sau đó cô bế Đường Đường lên, dặn dò với cô bé: Đường Đường, con hãy vốc lấy một nắm tro bụi ở trong hộp, sau đó con vãi ra trên mặt biển. Con hãy tự tay tiễn bước cho cha của con nhé!

Mẹ, đây là bùn đất sao? Đường Đường nhìn nhìn tro bụi gì đó ở trong chiếc hộp, sự hiếu kỳ tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: Tại sao lại phải ném bùn đất này vào trong nước biển hả mẹ?

Nhiếp Tử Vũ khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: Con cứ làm đúng theo lời mẹ đã nói là được rồi !

Vâng ạ! Đường Đường hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vốc lấy một nắm tro từ trong chiếc hộp đang cầm trên tay ra, đang lúc Đường Đường định ném ra nắm tro ra xa, thì từ phía sau lưng chợt truyền đến giọng nói của Nhiếp Tử Phong, từ trong giọng nói của anh, Nhiếp Tử Vũ không thể nhận ra được cảm xúc lúc này của Nhiếp Tử Phong như thế nào.

Em để anh ôm Đường Đường giúp cho! Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy trong ngực mình chợt nhẹ bỗng. Cô hướng ánh mắt sang bên cạnh, đã nhìn thấy Đường Đường đang ngồi vững vàng ở trên cánh tay của Nhiếp Tử Phong rồi.

Phía dưới cặp mày rậm khí phách của Nhiếp Tử Phong, là một đôi con ngươi đen bóng, không hề gợn sóng. Nhiếp Tử Phong chỉ thoáng nhìn sang Nhiếp Tử Vũ, nhàn nhạt nói: Em và Đường Đường cùng ném tro tiễn bước cho chú ấy đi! Trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh không biểu lộ cảm xúc gì làm cho người ta không thể đoán ra được tâm tình thực sự trong lòng của anh.

Nhìn bộ dáng bình thản của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ ngẫm nghĩ, chắc hẳn anh cũng đang rất bi thương đau khổ. Tuy rằng hồi ức giữa Nhiếp Tử Phong và Tống Linh chỉ có cừu hận, nhưng dù sao hai người cũng là anh em, là người thân của nhau. Khi người thân của mình qua đời, trong lòng anh làm sao lại không cảm thấy khó chịu được chứ.

Vâng! Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, cô cố gắng gượng thoáng nở nụ cười, sau đó cô cũng đưa tay bốc một nắm tro cốt, giang hai tay ra cho gió biển tùy ý thổi bay cho đến cuối cùng hết sạch.

Mỗi khi bốc một nắm tro lên, cô lại lặng lẽ thầm cầu nguyện ở trong lòng, cầu mong cho Tống Linh trên đường đi tới thiên đàng sẽ luôn được mạnh khỏe bình an; anh sẽ không gặp phải bất kỳ một sự thù hận nào, anh sẽ không còn phải chịu bất kỳ một chút cô độc nào, cũng sẽ không còn phải quá chật vật nữa...

Cứ như vậy, ba người đều trầm tư, không ai nói năng gì, cho đến khi chiếc hộp gỗ đàn hương kia đã rỗng không.

Ai dà, rốt cục đã ném xong hết rồi, bả vai của Đường Đường đã bị mỏi nhừ chết mất. Vẻ mặt của Đường Đường làm ra vẻ bộ dạng của một người lớn, giơ tay vỗ vỗ vào bờ vai của mình.

Nghe thấy những lời than thở kia của Đường Đường, Nhiếp Tử Phong như bị làm cho tức cười, anh không nhịn được liền đưa tay chọc chọc vào cái đầu nhỏ của cô bé: Cô nhóc láu lỉnh này, người bị mỏi nhừ chết mất phải là chú mới đúng chứ. Thoáng nhìn Đường Đường cứ nghĩ là cô bé sẽ rất nhẹ, không nghĩ tới Đường Đường lại nặng như vậy, đã làm cho anh bật lên ý nghĩ thiếu chút nữa thì cánh tay của mình đã bị gãy rời ra rồi.

Hắc hắc, Đường Đường và cha, hai người cùng bị mỏi nhừ rồi. Đường Đường tiếp tục cười vẻ rất ngây thơ. Cô bé vòng tay ôm lấy cổ Nhiếp Tử Phong .

Con thật láu lỉnh!. Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu, khóe miệng cong lên lộ ra một ý cười thật vui vẻ và hạnh phúc. Nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy thật kỳ quái. Việc anh thân thiết với Đường Đường thực sự là ngoài ý muốn. Qua năm ngày sống cùng với Đường Đường, tuy rằng anh thường xuyên bị một số những chuyện nho nhỏ, vụn vặt của cô bé làm cho bản thân anh cảm thấy con người mình như bị




/282