BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 133 - Chương 106

/160




Edit: Tịnh Hảo

Chiến Vân Không thật sự không mang theo một chút sắc tâm, muốn lấy chân thay tay nhấc cô ngồi dậy, Cố Lưu Niên nói Noãn Noãn phải nghỉ ngơi nhiều, có thể nằm thì đừng đứng, có thể đứng thì đừng ngồi chồm hổm, nhất là ngồi chồm hổm rất bất lợi với tuần hoàn máu trong cơ thể và tim, khi cô yêu cầu nấu ăn thì thủ trưởng Chiến vốn không muốn, nhưng một đôi mắt trong trẻo mềm mại đáng yêu mang theo sự hy vọng nhìn anh, anh nhìn thấy mà lòng cũng biến đổi theo, làm sao có thể nhẫn tâm để cho cô thất vọng.

Đứng lên cho anh, không phải nói muốn làm món ăn ư, còn có thời gian cười! Chiến Vân Không khàn khàn cắn răng nhìn cô chằm chằm, nhíu chặt chân mày, không phát hiện nhóc con này còn có khuynh hướng muốn la lối om sòm.

Ngồi không thoải mái, dưới mông lại càng không thoải mái, cấp bậc cao nên tay không muốn đụng vào cô sao, bắt đầu ghét bỏ cô? Ngửa đầu, cô gái Tinh mỉm cười, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, Anh ôm em!

. . . . . . Hai người xào rau nấu cơm ở bên cạnh ‘cảnh đầy thịt’ máy móc vung muôi lớn, mắt, lỗ tai dựng đứng lên, cắn chặt đôi môi, trong lồng ngực ấp a ấp úng ho khan ra tiếng.

Thạch Đầu, cậu mua ớt ở đâu vậy, thật là cay mắt, sặc chết rồi, khụ khụ. . . . . . .

Chúng ta hái trong vườn rau xanh của bộ đội đó, cay lắm sao? Thạch Đầu và Hổ Tử cộng lại cũng không bằng nửa đầu óc của Lâm Tử, sao cậu có thể hiểu được ý trong lời nói của Lâm Tử, ngây ngốc còn hỏi ngược một câu.

Cậu đần muốn chết, người cũng như tên.

Vợ cũng lên tiếng, anh còn kiểu cách nữa thì sẽ rất bẽ mặt, bảo bối cầu xin còn không phải là việc tốt sao! Không chú ý tới hai cảnh vệ của mình, nói, Mở cánh tay ra.

Gò má ửng hồng, tức giận liếc anh một cái, làm lính đều là đồ lưu manh, anh đứng mũi chịu sào, còn mở cánh tay ra một chút, sao nghe cứ kỳ cục như thế nào đấy. Nghe lời làm theo lời nói, thủ trưởng nói cái gì thì chính là mệnh lệnh trong lòng của Noãn Noãn. Nghe lời thủ trưởng Chiến chính là mục tiêu cuối cùng trong cuộc sống của cô.

Quan tâm trên tay anh có trứng gà, hành băm, chảo lớn làm cái gì nữa, Chiến Vân Không cúi người hai tay xách nách cô lên, hai chân bay lên không, trong nháy mắt cô gái nhỏ cảm thấy được bay lên, mũi hít hít, mặt lập tức nhăn lại như bánh bao. Vị hành lá băm là mùi cô không thích, kỳ quái là ăn chín được, nhưng còn sống thì không ngửi được.

Thủ trưởng làm món ngon gì vậy? Noãn Noãn tò mò chắp hai tay sau lưng như lãnh đạo lớn đưa đầu xem xét thành quả trên bếp lò, kết quả, hối hận. Cũng không muốn nhìn nữa, sợ nhìn nhiều sẽ ảnh hưởng đến tiêu chuẩn phát huy của mình.

Phòng bếp rất lớn, đủ mười mấy người ở bên trong làm đồ ăn, Noãn Noãn hăng hái loay hoay, Chiến Vân Không thò đầu xem xét lại bị đầu nhỏ của cô húc vào quay trở về, Đi đi đi, không cho nhìn lén, ai làm chuyện nấy.

Thủ trưởng Chiến hậm hực, trở về vị trí bếp của mình, tiếp tục phấn đấu đến dĩa thức ăn thứ N.

Sau khi Cổ Thanh Dạ tiễn các quan to khách quý trở về nhà, khát nước muốn đi phòng bếp rót ly nước uống, trong nháy mắt miệng há thành chữ O, là mắt mình xảy ra vấn đề hay là anh ta nhìn lầm vậy, cái đó, người mang tạp dề màu hồng đấu tranh với chảo có cán là ai? Là thủ trưởng Chiến đại nhân vác súng chỉ huy tác chiến nhà anh ta sao? Nấu cơm ư? Thủ trưởng lão đại có thể dùng từ ‘không đụng vào nước mùa xuân’ (1) để miêu tả, vậy bây giờ anh đang làm gì vậy?

(1) Chỉ người có điều kiện gia đình tốt, có thể không giặt quần áo của mình, không cần làm việc nhà, sống trong an nhàn.

Thạch Đầu, Lâm Tử, xảy ra chuyện gì vậy? Hất cằm về phía bên kia, hỏi.

Hai người ai cũng không nói chuyện, ra hiệu đừng lên tiếng, ý của Lâm Tử bảo anh ta đi nhanh lên, nếu không hậu quả. . . . . . .

Con ngươi mở rộng ra, lúc này mới hiểu, nhấc chân vừa chạy ra ngoài.

Ai, trai đẹp Cổ, anh trở về rồi, mau tới đây, tụi em chỉ còn thiếu mỗi anh. Làm sao Noãn Noãn có thể bỏ qua cho anh ta, khi anh ta tiến vào, cô gái nhỏ thính tai liền nghe được tiếng động.

Không làm được không? Hỏi vấn đề mà chính anh ta cũng cảm thấy vô lực.

Không được! Mọi người cùng đồng thanh, Lâm Tử và Thạch Đầu kêu rất lớn tiếng, Hổ Tử thông minh không nói, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt rau cúi đầu cười trộm.

Nửa năm nay, dường như mọi người đều vô cùng khác biệt, bởi vì bên cạnh bọn họ xuất hiện một cô gái như thế này, cô lanh lợi nghịch ngợm, cô thông minh thiện lương, cô xuất thân từ danh môn nhưng cũng không có cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì, cô cũng có cao ngạo và quật cường của riêng mình nhưng không tổn thương người khác, cô bênh vực lẽ phải, ra mặt vì bạn bè nhưng cũng có tính cách riêng của mình, lại cũng là một người gây chuyện phiền toái.

Một cô gái như vậy, cô tựa như một ngọn lửa phát sáng, xẹt qua đêm tối tựa như một ngôi sao rơi xuống trần thế, thắp sáng cuộc sống khô khan của bọn họ, đốt sáng thế giới đen tối của thủ trưởng, từ nay về sau anh không còn là một người cô đơn nữa.

Nụ cười xuất hiện nhiều hơn, không lạnh lẽo giống ngày trước, người cũng bắt đầu trở nên biết tức giận. . . . . .Tất cả đều thuộc về công của cô, cô giống như một vũ trụ nhỏ cháy hừng hực giàu năng lượng, bùng lên niềm vui vô tận, cảm xúc, là nguồn năng lượng giàu ấm áp và hạnh phúc.

Sáu giờ đúng lúc ăn cơm, từng món ăn được dọn lên đủ, Noãn Noãn đang suy nghĩ có nên giấu đi mấy món thủ trưởng lần đầu nấu không? Cổ Thanh Dạ vẫn tò mò lão đại làm gì, che che giấu giấu cũng không cho người ta nhìn, giữ bí mật đến gió thổi cũng không lọt. Sử dụng khứu giác, ngửi ngửi, ngửi nửa ngày cũng không ngửi được mùi đồ ăn, cứ như vậy tự nghĩ ra tên đồ ăn và mấy món có mùi quái dị đến mấy lần rồi, cũng không thể đoán được là gì? Rốt cuộc là cái gì đây?

Mộ Thanh Nhi đang gọi điện thoại, lảm nhảm với đối phương không ngừng, Cha, cha còn đang khỏe mạnh phong nhã sao, con nghĩ là cha đi thăm mấy chiến hữu già hôm nay sẽ trở về, sao còn đang ở đó vậy? Điều kiện ở đó có tốt không đấy, buổi tối mọi người ăn cái gì? Còn nữa, cha nhất định phải chú ý không được ăn nhiều thịt, cái gì cũng được trừ thịt ra, hôm nay là giao thừa phê duyệt cho cha một món thịt, chỉ có thể ăn một miếng thôi…”

Ông nội Chiến ở phía Nam xa xôi, nghe câu nói của con dâu đều không thiếu chữ thịt, nhắc đi nhắc lại nhưng cũng không thấy phiền, trái lại cười ha hả ở trong điện thoại, “Ha ha ha ha, con gái, con cứ yên tâm đi, cho dù cha muốn ăn nhiều cũng không dám, con không tin cha thì cũng phải tin Tiểu Lưu đúng không.”

Lời của Chiến gia vừa nói ra, Mộ Thanh Nhi bất giác bị nghẹn, Tiểu Lưu là cảnh vệ ưu tú mà mình đích thân lựa chọn từ một ngàn thành viên, thật ra cảnh vụ âm thầm giám sát cha đều là thành viên của ông nội Chiến, mỗi ngày từng chuyện lớn nhỏ đều phải báo cáo với bà, không nghĩ tới cha cũng biết.

Ông cụ, có muốn hỏi thăm bọn nhỏ không! Thuận theo chiều gió, chuyển biến tốt, Mộ Thanh Nhi quyết đoán tung hoành ngang dọc thị trường vài thập niên, năng lực thực hiện và khống chế tương đương nhau. Ông cụ vừa nghe tới bọn nhỏ liền vui vẻ hơn, nói thẳng đương nhiên là muốn rồi, đều nhớ bọn họ đấy.

Lúc ông cụ đi, Mộ Thanh Nhi chuẩn bị một máy truyền tin đỉnh cao tốt nhất, ông nội Chiến nói có điện thoại công suất lớn của quân đội mang bên người là đủ rồi, không cần mang theo mấy thứ đồ tân tiến này, nhưng Mộ Thanh Nhi không quan tâm nói phải chuẩn bị, khẳng định có dịp sẽ dùng tới.

Đây không phải là dịp cần dùng tới sao, videophone vừa mới được nhận, mọi người cướp lấy muốn nói chuyện với ông nội, làm loạn giành nhau, sau khi bọn nhỏ từng người từng người hỏi thăm ông một câu, ông nội Chiến nói, “Sao thiếu một người vậy, núi băng lớn của chúng ta đâu?’

Núi băng lớn? Mọi người cười rộ lên, nhưng tất cả đều không lên tiếng.

Ông nội, ông không ở nhà thật là đáng tiếc đấy, hôm nay núi băng lớn của chúng ta có tiến bộ. . . . . . . Rồi sau đó quay đầu liếc về phía phòng bếp, nhỏ giọng tiếp tục nói, Ở nơi đó nấu cơm đấy.

Nấu cơm? Ông nội Chiến nghi ngờ, theo hướng ngón tay chỉ của Noãn Noãn, rồi sau đó sáng tỏ cười cười nói, Vậy thì không quấy rầy các con dùng bữa nữa, ông nội cũng phải đi ăn ngon đây, bái bai các con!

‘Cụp’ màn hình tối sầm lại, ông cụ tránh người sao.

Mẹ, ông nội lại đi đâu nữa ạ, làm sao người cũng trở nên thời thượng trẻ trung vậy. Noãn Noãn giúp Đường Đóa dọn bát đũa, bố trí đồ ăn. Đường Đóa cười một tiếng nhỏ giọng nói.

Đây đều là công lao của mẹ chúng ta đấy!

Công lao? Nhìn Mộ Thanh Nhi lại nhìn chị dâu, có chút hiểu ý của cô ấy, cũng đúng, cả ngày nghe mẹ nhắc đi nhắc lại, không điên người chắc cũng chỉ có ông nội thôi.

Mọi người đều tự tìm vị trí ngồi xuống, chính giữa bàn trống một phần nhỏ, Đường Đóa đi ra từ trong phòng bếp bưng một món chân giò lợn kho tàu đúng lúc nhìn thấy chỗ trống kia, vừa muốn đặt xuống, bị Noãn Noãn ngăn lại.

Chị dâu, vị trí kia không thể đặt chân giò lợn.

Đường Đóa xoay người lại, nhìn vợ chồng son đứng phía sau, tầm mắt




/160