BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 149 - Chương 122

/160


Edit: Tịnh Hảo

Ngày mai là năm mới rồi, sức khỏe của Noãn Noãn mỗi ngày đều đang dần dần hồi phục, bây giờ chạy nhảy cũng không thành vấn đề, Lam Hi vẫn không bỏ đi, bà nói muốn cho bản thân mình nghỉ thật lâu, không có công việc, không có quấy rầy, không có chuyện vụn vặt, không có đèn flash, chỉ có cuộc sống yên bình nhất.

Đối với Long Lân, Noãn Noãn bắt đầu từ từ đổi cách xưng hô gọi cha, nhưng chỉ thỉnh thoảng, nhưng chỉ thế thôi Long Lân đã rất an ủi, hình ảnh trong giấc mơ đã thật sự biến thành sự thật, có Noãn Noãn, có Lam Hi, có Lãnh Thương ở bên cạnh mình chính là hạnh phúc có cầu cũng không được.

Mỗi ngày, Noãn Noãn đều sống rất bình thản an tĩnh, kể từ sau khi cô tỉnh lại, gần như Lãnh Thương chỉ đi làm vào buổi sáng, nói cho đúng là gần đây công ty không bận, không muốn ở đó bị ánh mắt của thư ký Tiếu như hoa như ngọc cưỡng gian, thật ra tất cả mọi người đều nhìn ra tâm tư của Lãnh Thương đối với Noãn Noãn, Noãn Noãn không bài xích anh, không chán ghét anh, ngược lại rất biết ơn anh, nếu như không có anh thì mình đã sớm biến thành tro bụi theo gió, nếu như không có anh bốn năm nay mỗi ngày dong dài nhắc đi nhắc lại mình không khác gì người sống đời sống thực vật.

Thật rất kỳ quái, không mở mắt ra được, nhưng lòng lại tỉnh, không nghĩ tới đã ngủ qua bốn lần xuân hạ thu đông, trong hơn 1200 ngày đó, cô không cô độc, tia nắng làm bạn với cô vào ban ngày còn ánh trăng làm bạn với cô đi vào giấc ngủ, nhưng mà anh, anh còn đang nhớ tới em sao.

Cho dù tất cả mọi người không nhắc tới một chữ cô cũng hiểu, bốn năm nay Chiến Vân Không tuyệt đối chịu không ít giày vò, khẳng định Quan Lê Hiên và Cổ Thanh Dạ cũng bị giày vò đến thảm, bây giờ đứa bé của Dao Dao chắc cũng đã ba tuổi rồi, chuyện của An An và Chiến Tả cũng đã đi đến hồi kết, tối hôm qua Lãnh Thương còn tặng cô một tin tức vui vẻ đáng giá, cô làm thím nhỏ rồi.

Thời gian vội vã như chim bay xuyên qua từng tầng mây, trong im lặng vô hình, chứng kiến cảnh vật thay đổi tựa như dòng sông đang chảy xuôi, cô đã bỏ lỡ phong cảnh đẹp nhất, âm thanh róc rách êm tai nhất, giáng sinh là thời khắc tuyệt vời nhất trong cuộc sống, thì ra thời gian sẽ không dừng lại thêm một giây vì bất cứ ai, không thay đổi được kim đồng hồ vẫn luôn chạy, chỉ có thể tự mình thay đổi chạy theo thời gian đang dần trôi đi. Cũng rất nhanh lưu lại dấu vết trong sinh mệnh, cũng rất chậm bị thời gian làm phai nhạt.

Lam Hi vừa mới đi từ cửa vào, hai tay xách hai bao lớn nhỏ, làm Noãn Noãn không ngờ, phần lớn đều là quần áo của trẻ nhỏ, Noãn Noãn vùi ở trên sofa, nhìn túi đồ lớn, “Mẹ, Đường Đường mới một tuổi, ngay cả quần áo của bé lúc năm tuổi mẹ cũng đã mua rồi, nhiều như vậy sao mặc hết ạ?”

“Không quan trọng, năm sau mẹ đem về, mẹ thấy đẹp liền mua, đứa bé lớn nhanh, con xem này cái quần nhỏ này đáng yêu quá.”

Lam Hi lấy một cái quần nhỏ màu vàng đất đặt trên đầu gối, trên đó còn thêu hình vẽ con gấu nhỏ, thủ công tinh xảo cao cấp, nhìn là biết đồ xa xỉ dành cho trẻ em.

Buổi trưa vừa mới tan việc, Lãnh Thương đã gấp gáp trở về nhà ăn cơm, vừa vào cửa nhìn thấy túi đồ đầy đất, vừa cởi áo khoác vừa nói, “Ồ, hôm nay dì Lam thắng lợi trở về nha, Noãn Noãn không đi theo sao?”

Trừng anh, lúc nào cũng là dáng vẻ playboy, nói anh bao nhiêu lần vẻ mặt có thể nghiêm túc được một chút không, “Không đi, có đi cũng phải lôi kéo anh theo làm tài xế, hành hạ anh.”

“Cầu xin, hành hạ, bảo bối!” Tay xoa mái tóc mềm mại của cô, mấy năm trước tóc còn chưa tới vai, bây giờ đã dài đến thắt lưng, chỉ là ngày hôm qua Noãn Noãn cầm cây kéo đứng ngoài cửa phòng của Lãnh Thương, bảo anh giúp cắt tóc, Lãnh Thương giật mình, không đồng ý, nói cắt ngắn sẽ không bồng bềnh, Noãn Noãn đánh anh một




/160