BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 28 - Chương 28

/160




Mẹ kiếp, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tinh.

Cô nàng hết ăn lại uống loại chọc ghẹo nào cũng từng làm qua, chính là chưa dùng loại chọc ghẹo này để lấy cớ gạt người.

Đỏ mặt tim đập dồn dập, tức giận, nóng nảy, nhục nhã, nhanh chóng đốt cháy toàn thân.

Gọi cả tên họ, phẫn nộ quát lên.

“Chiến Vân Không, anh thật ghê tởm, sở thích cũng thật quá đặc biệt, mau tránh ra, bà đây không có thời gian chơi với anh, anh không giúp thì bỏ đi, cứ coi như Tinh Tiểu Noãn em bị mù mắt nghĩ anh là người tốt, hừ, đồ vô tích sự.”

Lại thô bạo, đầu óc đậu hũ non thật đúng là không nhớ lâu.

Phản ứng lớn như vậy, vậy nhất định không phải gạt người.

Anh xem như không có chuyện gì kéo làn váy xuống, thay cô chỉnh sửa quần áo, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

“Nhóc con, anh dẫn em đi, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, điều kiện tiên quyết là, phải yên tĩnh ở bên cạnh anh, không được phép Die nd da nl e q uu ydo n ồn ào, không được nói lời thô tục, có làm được không?”

Giọng nói vẫn lạnh như cũ, nhưng có chút giọng điệu thương lượng.

Khiến Noãn Noãn có chút giật mình.

Anh không phải nên nổi giận hành hung mắng cô một trận sao, như thế nào thoáng cái lại cùng thương lượng với cô.

Không giải thích quái thai được.

Chỉ số thể lực của cô chỉ còn là số âm, hiện tại cô không có tâm tình, hành động nhất định sẽ không chiếm thế thượng phong, chỉ có thuận nghe theo mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Trong lòng oán thầm: Chiến Vân Không, thời gian của chúng ta còn dài, hãy đợi đấy, hừ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng, hơi hí mắt ra mất hứng trầm giọng.

“Được rồi, em đồng ý.”

Thân thể chợt bay lên, người đàn ông ôm cô đi ra nhà vệ sinh đặt cô lên trên ghế, xoay người giúp cô lấy giày.

“Ôi chao, tôi còn tưởng rằng hai người sẽ không đi ra ngoài, đang suy nghĩ có nên phá cửa mà đi vào không.”

Thoải mái tựa ở cạnh cửa ban công hút thuốc, kèm theo lời của anh ta là màn khói sương mù trắng thật dài được phun ra.

Trong tròng mắt đen nhuộm thêm màu đỏ ửng.

“Tại sao anh còn chưa đi, em đây không cung cấp cơm.”

Bĩu môi, trừng mắt liếc anh ta một cái, lắc cái chân chờ đợi thủ trưởng đích thân tới phục vụ.

Than thở một tiếng, dập tắt tàn thuốc.

“Đồ không có lương tâm, nhớ năm đó là ai đã đứng ra cứu em lúc nguy hiểm, nếu không phải nhờ anh thì em đã sớm bị đưa ra tòa án quân sự rồi.”

Chân mày cau lại, nghiêng đầu, ánh mắt cực kỳ bất mãn dừng trên người Nguyên Đông Nam.

“Em nhổ vào, nếu không phải nhờ em thì sao anh có thể vào bộ đội đặc chủng, nằm mơ đi.”

Cổ chân bị nắm chặt, đôi mắt Chiến Vân Không lạnh lùng, hơi nhếch khóe môi.

Ngồi xổm xuống không nói lời nào yên lặng mặc chiến lợi phẩm hôm nay cho cô, một đôi giày Converse màu vàng ánh huỳnh quang.

Trên người phối một cái áo sơ mi, phối với quần dài tới mắt cá chân màu đen, áo khoác lớn bằng len dệt hoa văn.

Kiểu trang phục hoàn toàn cổ, phong cách đơn giản mạnh mẽ lại thời thượng mát mẻ.

Cô thích trang phục cổ nhất, nhất là quần áo, cô nói không với hàng hiệu xa hoa, đồ xa xỉ, cũng không thích mỹ phẩm.

Sở thích lớn nhất chính là quần áo, bất luận là đắt tiền nhưng tiện nghi chỉ cần cô thấy tích liền thu thập về trong tủ quần áo.

Khuôn mặt trắng nhỏ nhắn không thoa phấn, đầu nấm lộ ra vẻ đáng yêu.

Đứng bên cạnh thân thể người đàn ông cao lớn càng lộ ra vẻ mềm yếu.

Nhưng mà, trong thân thể nhỏ nhắn này, chính là ẩn chứa năng lượng vô hạn.

Tự động nắm lấy bàn tay to thô ráp của Chiến Vân Không, nắm chặt, đi ra khỏi phòng bệnh, Nguyên Đông Nam theo sát phía sau.

Bệnh viện quân khu nằm ở trung tâm chợ Cổ Thành, xung quanh lớn nhỏ đều là cửa hàng, siêu thị, cao ốc Lâm Lập, đếm không xuể.

Lúc này, một chiếc xe màu đen Cayenne dừng trước cửa siêu thị lớn.

Đợi hai người xuống xe, Canyenne nhanh chóng quẹo cua hòa vào dòng xe cộ, một giây liền không thấy bóng dáng.

Hay tay nắm chặt, nhấc chân muốn nhảy lên hoạt động một chút cho căng thân thể.

Nhưng vừa muốn nâng, một ánh mắt như lưỡi đao Nam Cực bắn tới, ghim vào khiến cô cảm thấy đau nhói, Noãn Noãn kịp thời thu lại động tác, đàng hoàng từng bước một đi theo

/160