BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 7 - Chương 7

/160


Thời gian nằm viện quan sát bị kéo dài vì việc làm anh dũng của Noãn Noãn.

Mẹ, mẹ nhìn xem bây giờ con vô cùng khỏe mạnh, mẹ cho con xuất viện nhé, được không, mẹ --

Làm nũng chính là sở trường của Tinh Tiểu Noãn.

Kéo con gái đang vùi đầu làm nũng trong ngực ra, bà Thu Như đau lòng khi nhìn thấy vết thương ở đầu gối của Noãn Noãn.

Con nói xem, không lúc nào để mẹ bớt lo, khi cùng kẻ giết người nói chuyện phiếm có phải vui vẻ lắm không, mẹ nói đầu con có phải bị hỏng rồi hay không.

Ui, đây không phải bài giảng của Thu giáo sư sao, hôm nay cũng biết nói đùa rồi, nhưng mà không phải bị hỏng mà là sắt rỉ đã biến thành thép rồi.

Mẹ, học trò của con còn đang chờ con về lên lớp, mẹ không thể để chúng nó đóng học phí rồi không được học sau đó lại mắng con - một cô giáo hiền lành là một người xấu, sẽ rất oan cho con đó.

Thiên tài giới vẽ tranh, đầu óc tư duy phát triển không ngừng, 15 tuổi đã xây dựng phòng tranh tên 'SUPER', ba năm qua vì các đại viện mỹ thuật lớn mà đào tạo ra không ít các nhân tài nghệ thuật xuất sắc.

Trước bục giảng là cô giáo, phía sau là bà chủ, đối với học trò Noãn Noãn chỉ có thể cúi đầu cam chịu vì hành động trẻ con vĩ đại của chính mình.

Con gái là niềm kiêu ngạo của Thu Như, lúc 3 tuổi chỉ số thông minh đã đo được là 180, lúc ấy vẫn chưa hù chết ba Tinh mẹ Tinh.

5 tuổi cầm bút vẽ tranh, mỗi một bức đều được gọi là tác phẩm nghệ thuật, mỗi bức đều có giá khởi điểm là 20 vạn mà năm đó mà nói một bức tranh của đứa trẻ 5 tuổi mà bán với giá cao như vậy có thể gọi là giá trên trời, từ đó về sau cô có danh hiệu thần đồng vẽ tranh.

6 tuổi đến trường học vượt cấp, 15 tuổi đã hoàn thành toàn bộ chương trình trung học, thi thẳng vào trường cao đẳng, dễ dàng đoạt chức thủ khoa đứng đầu cả nước, cho đến hôm nay cũng không học đại học.

Đỡ khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn của con gái lên, khẽ thở dài: Noãn Noãn, khi nào con mới nghe lời mẹ quay lại đại học.

Lại tới nữa, bây giờ sinh viên không đáng tiền nhất, không bằng làm bà chủ tích cực kiếm tiền, cực kỳ vui vẻ.

Giống như con mèo nhỏ thông minh dựa vào đùi người mẹ, khóe miệng khẽ cười, giọng nói ngọt ngào như muốn thăng 100 điểm.

Mẹ, con đã qua cái tuổi học đại học rồi, với lại trong trường học chỉ toàn là người ngốc thôi, chơi không vui.

Vậy con dạy những đứa đó không phải người ngốc à, rõ ràng là con kỳ thị, nếu không phải mẹ con từ đó ra thì làm sao sinh được một đứa thiên tài như con chứ.

Noãn Noãn miệng mồn lanh lợi như vậy là giống ai chứ, Thu giáo sư nhà mình cũng không dạng vừa.

Hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, ngay cả giày Noãn Noãn cũng không kịp mang, chạy nhanh tới đống giỏ quà trái cây chọn đại một giỏ nhìn thuận mắt nhất, đem tới bên giường mở ra, chọn một quả cam to nhất trong giỏ sau đó ngồi lên giường, đưa đến trước mặt Thu Như.

Thu giáo sư, ăn cam đi, chúc mọi chuyện của mẹ


/160