BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 98 - Chương 76

/160


Edit: Tịnh Hảo

Cất tờ báo xong, gương mặt gia không vui, đôi mắt lạnh lùng nghiêm túc như dao găm chọc thẳng vào sau lưng cô nàng.

“Chuyện gì.”

Lùi lại quay trở về, nằm úp sấp ở trên cửa kính xe, chớp đôi mắt như trân châu lớn.

Con ngươi đen thâm thúy, bàn tay to vuốt ve cổ trắng của cô, kéo cô về phía trước, áp sát môi mỏng ngăn chặn miệng nhỏ của cô, cọ sát lẫn nhau, gặm cắn môi trên xong, cắn môi dưới, chính là nếm không đủ sự mềm mại của cô, mùi hương thoang thoảng, làm anh say mê vẻ mềm mại đó, “Có phải anh chưa cầu hôn với em phải không, bảo bối, hả? Anh đóng đấu trước.”

Sau lưng cứng đờ, hai má ửng đỏ rồi.

Hôn môi có ý nghĩa là đóng dấu.

Cầu hôn? Đúng đấy, ngủ đều đã ngủ rồi, tất cả hành động tốt xấu cũng đều đã làm, thật đúng là chưa nghĩ tới việc cầu hôn.

Quyến rũ như mèo nhỏ khẽ cười, “Ờ, em không quan tâm đến chuyện cầu hôn, nhưng mà anh muốn cầu hôn như thế nào?”

Rời khỏi môi của cô, liếc nhìn cô, giống như làm ảo thuật chẳng biết khi nào biến ra một nhẫn kim lớn ở trong tay.

Không đợi Noãn Noãn thấy rõ, Chiến Vân Không không chậm trễ đã nắm tay nhỏ bé của cô cầm ngón áp út lên liền đeo vào.

Lớn nhỏ vừa vặn, vô số kim cương lớn vô giá lóng lánh, ánh sáng óng ánh chiếu vào đáy mắt Noãn Noãn, sáng rực khiến cô trong lúc nhất thời mắt mở không lên.

“Vẫn là có chút nhỏ, mang cái này trước hôm nào sẽ mua cho em một cái lớn hơn.”

Gia nhìn chằm chằm kim cương nói ra một câu nhưng không nói câu gì liên quan đến cầu hôn.

Còn mua cái lớn hơn, cả ngày chuyện gì cô nàng cũng không cần làm chỉ coi chừng kim cương là được, vóc dáng như lão đại vậy, đến đâu đều không phải là tiêu điểm của nhóm ăn trộm nhỏ.

Nếu không thì đi ra cửa mang bao tay che nó lại.

Noãn Noãn sững sờ nhìn chiếc nhẫn kim cương 10 Carat lớn đến ngây người, lại nhìn người đàn ông anh tuấn tính toán kim cương lớn hay nhỏ, lông mi nhẹ chau lại.

Hì hì ——

Cô cười.

Nụ cười này mang theo đau lòng cảm động và vui mừng, mũi chua xót khó chịu, đáy mắt càng mơ hồ, chợt xoay người hít thật sâu khẽ thở ra, Noãn Noãn điều chỉnh tốc độ hô hấp, lau sạch giọt nước mắt trong suốt.

Xoay người lại, trên mặt cô mang theo nụ cười không tim không phổi.

“Đã nhận nhẫn, anh đi nhanh lên đi, em còn là vị thành niên nên cầu hôn gì đó hoãn vô thời hạn.”

Lại không biết, câu hoãn vô kỳ hạn vô ý này, chờ đợi ròng rã bốn năm.

Tập đoàn STAR

“Tổng giám đốc, có chuyện không hay rồi, mau mau xem ti vi.”

Đường Đóa vừa mới ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.

Bình thường thư ký chững chạc, đoan trang, lúc này hấp tấp xông vào, cầm điều khiển ti vi lên nhấn một cái.

Trên màn hình tinh thể lỏng, gương mặt quen thuộc đến sắp nát tiến thẳng vào trong mắt của Đường Đóa, cái này cũng chưa tính là gì, vừa nghe lời kế tiếp của anh ta, giám đốc Đường chưa từng tức giận như thế cầm ly trà trên bàn ném lên màn hình TV.

“. . . . . . Đêm đó đúng là Tiếu Tuấn ở nhà tôi, cũng vì chúc mừng cho tôi nên uống quá nhiều, đối với tin tức chúng tôi bất hòa đồn đãi ở bên ngoài, tôi không cần giải thích điều gì, còn có không cần nhìn khuôn mặt anh ta mà tùy ý tưởng tượng suy đoán, bây giờ cao thủ PS đầy ra, anh nghe hiểu lời của tôi chứ…”

‘Loảng xoảng— bốp—’

Một màn hình TV LCD 100 inch cứ như vậy mà hy sinh.

“Đáng chết, đây là muốn tạo phản sao, buồn cười, hừm——, trong mắt của bọn họ còn có tổng giám đốc là tôi đây không.”

Huyệt thái dương nhảy thình thịch, thân thể trước sau run rẩy, ‘ầm’ một tay đặt ở trên bàn chống đỡ cơ thể.

“Tổng giám đốc ——.”

Thư ký lo lắng




/160