BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 99 - Chương 76.2

/160


Edit: Tịnh Hảo

Cuối tháng mười, thời tiết chuyển lạnh, tại phòng làm việc của tổng giám đốc hơn 300 mét vuông này, lần đầu tiên cảm nhận được Đường Đóa sưởi ấm sự lạnh lẽo trên người anh ta, nó là thứ không nhìn thấy được, không màu, không vị, nó là thứ cần dùng mắt, trái tim mà cảm nhận.

Ngửa đầu, hít thật sâu, đã sớm không còn tức giận, “Lá gan không nhỏ, giả truyền thánh chỉ, nghĩ như thế nào mà một người chống được tất cả.”

“Ha ha, dù sao chuyện chính là như thế, chị dâu, chị xem rồi giải quyết đi, tụi em chỉ là tuyên bố chuyện này trước thôi, muốn đánh muốn mắng em đều đồng ý, còn chuyện đổi ông chủ này em có chết cũng không đáp ứng.”

Nói xong, ngồi xổm người xuống, mở ngăn kéo bàn làm việc của Đường Đóa giả vờ đang tìm hợp đồng.

“Giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của năm nay tôi đoán là cậu.”

Một đôi giày Cavans màu trắng tinh đá vào chân Phong Tây, Đường Đóa liếc anh ta một cái.

Nhà cổ, sáu giờ tối.

Trong phòng khách, đồ ăn vặt bày ra đầy bàn và ghế sofa, thức uống, trái cây, Noãn Noãn đã bị chôn vùi trong đống đồ ăn này.

Tiểu Đông ở phòng bếp nấu canh, mùi thơm nồng đậm lan tỏa cả căn phòng.

“Canh gà hầm hạt tiêu, thơm quá, cho tớ hai chén.”

Người chưa tới thì tiếng tới trước, toàn thân Bạch Diệu là bộ đồ thể thao màu đen, tóc dài buộc lên thành đuôi ngựa, vô cùng khỏe mạnh.

“Sao cậu ăn mặc như vậy, giống như Ninja vậy.”

Buổi chiều cho đến bây giờ, miệng nhỏ nhắn của cô gái chưa từng dừng lại, ăn xong rồi cứ tiếp tục ăn, miệng đầy khoai tây chiên, nói chuyện cũng phun ra vài mảnh vụn rồi.

“Sao cậu ăn nhiều như vậy, không phải là?”

Bạch Diệu khom lưng nhặt bịch snack tôm ở trên đất lên, mở ra đút vào trong miệng mình, chịu khó dọn dẹp để có một vị trí ngồi xuống.

“Không phải, coi như cậu có chưa chắc tớ cũng sẽ có, stop!”

“Đi, đừng có nháo, tớ cùng ai sinh hả, tớ vẫn là con nít đấy!”

‘Phốc—’

Cô gái phun một ngụm nước chanh ra.

“Được rồi, tớ thấy cậu uống quá nhiều, không có nghe thấy.”

Quay đầu, Noãn Noãn hướng về phòng bếp kêu lên, “Sư phụ kim bài đầu bếp, múc ba chén canh gà, cám ơn.”

“Vì sao ba chén?”

Bạch Diệu kỳ quái hỏi, nơi này rõ ràng chỉ có hai người bọn họ.

“Không phải vừa rồi cậu nói cho cậu hai chén sao, sau đó tớ một chén nữa thì vừa đúng ba chén.”

Lúc cô ấy đến lỗ tai vẫn còn thính, nhìn cô ấy chằm chằm, cầm lấy chai nước suối trên bàn uống “ừng ực”.

Lúc này.

“Ôi, thơm quá, Tiểu Đông lại nấu món ngon gì đấy.”

Giọng nói rất quyến rũ, rất mềm mại.

Ngoài cửa, lỗ mũi chó của Tinh Hạ ngửi thấy liền vào nhà chạy thẳng tới phòng bếp bay đi.

Hai người cũng không quay đầu lại, khuỷu tay của Bạch Diệu đụng vào cánh tay của Noãn Noãn, “Cô ta định ở đây tới chừng nào.”

Từ trong nội tâm Bạch Diệu ghét người phụ nữ trang điểm lộng lẫy này, chỉ cần nhìn liền khiến bạn nhìn thấu loại phụ nữ nông cạn này.

Gần đây, cả ngày lẫn đêm Noãn Noãn không nghe thấy giọng nói của Tinh Hạ, buổi sáng phải gọi, ban ngày phải gọi, buổi tối cũng phải gọi.

Cô gái có mắt rõ tâm sáng, sớm phát hiện ánh mắt Tiểu Đông nhìn Tinh Hạ có cái gì không đúng.

Đều là các ông huyết khí sôi trào, gặp loại hồ ly Tinh Hạ này chuyển thế thành yêu nữ thì có mấy người có thể không động lòng chứ, lắc lư từ sáng sớm đến tối, không vừa gặp đã yêu thì cũng lâu ngày sinh tình thôi.

“Không biết, có thể đời này không đi cũng không chừng, kệ chị ta đi, dù sao chị ta là chị họ của tớ, con gái của bác cả tớ.”

“Noãn Noãn, có lúc quá mức thiện lương không phải là một chuyện tốt, nhắc nhở cậu... cậu phải cẩn thận với người chị họ này.”

Đêm đó ở nhà họ Nguyệt, lúc rời đi Bạch Diệu nhìn thấy chiếc Lamborghini cùng cô ấy lướt qua nhau lái vào, tốc độ xe rất chậm, xuyên qua cửa sổ xe, cô ấy nhìn thấy rõ mặt của người phụ nữ lái xe.

“Cẩn thận tôi cái gì? Chẳng lẽ tôi sẽ ăn Noãn Noãn hay sao?”

Tinh Hạ vặn vẹo eo thon thả, đi tới, trên tai phải cô ta là bông tai kim cương chói mắt, nghiêng người dựa vào trên sofa phía sau Noãn Noãn, khoanh tay trước ngực.

Nghe được rồi, vậy thì tốt, có mấy lời nói ngay mặt có hiệu quả tốt hơn.

Bạch Diệu, không xấu hổ, cũng không phải là nói xấu cô ta ở sau lưng.

“Cẩn thận kế hoạch nhỏ và mưu kế của cô, tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì mà vào nhà cổ ở, nhưng mọi thứ có nhân chắc chắn có quả, cô không bị chém chết trên đường đúng là vô cùng may mắn trong bất hạnh.”

Nụ cười cứng ở trên mặt, Tinh Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch Diệu, cô ấy làm sao biết được chuyện kia, bị chém là sự thật, không chết chính cô ta cũng cảm kích trời xanh cho cô ta cơ hội sống sót lần nữa.

“Cô có ý gì?”

Giọng nói sắc bén, chói tai.

Kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn ngang ngược, khẩn trương nắm chặt thành đấm cố gắng để cho mình giữ vững hô hấp thăng bằng.

Liền vuốt tay, Bạch Diệu nhún vai, “Không có ý gì, chính là nhắc nhở cô, để thông minh một chút đừng tưởng rằng có vài người mãi mãi là bạn tốt của cô, đừng bị người ta sau khi lợi dụng thì vứt bỏ như rác rưởi, không đáng giá một đồng.”

Nói cho hết lời, tay để dưới cổ quét qua, làm dấu tay chém giết.

“Cô…”

“Canh tới đây, ba vị gái xinh, cẩn thận nóng.”

Tiểu Đông xuất hiện rất là thích hợp, thật ra thì anh ta cầm khay đứng ở phòng bếp đã lâu, vẫn không tìm được cơ hội chen vào, biết chị dâu nhỏ và cô chị họ bất hòa, bây giờ lại có thêm người con gái của thủ trưởng Cổ, cục diện rất hỗn loạn, chiến tranh hết sức căng thẳng.

Haizz ——

Noãn Noãn mở miệng thở dài, hai người bọn họ xem ra rất hăng hái, nhìn vẻ mặt Diệu Diệu cực kỳ nghiêm túc thật sự không giống như đang nói đùa, nhưng suy nghĩ lại những lời nói của Diệu Diệu nói cho cùng thì có ý gì.

Một nồi lớn canh gà hầm hạt tiêu, bị ba cô gái xử lý hết toàn bộ, trong đó Noãn Noãn uống một chén, còn dư lại bị Bạch Diệu và Tinh Hạ so tài uống sạch hết.

“Diệu Diệu, cậu có muốn ói không.”

Noãn Noãn vừa lái xe vừa lo lắng cho Bạch Diệu, không chỉ là uống canh mà là uống một nồi canh bổ lớn.

Ợ một cái, toàn xe đều mùi hạt tiêu, “Không muốn ói, uống vô cùng đến nơi.” (*)

(*) Ý nói là đồ ăn đã xuống dưới bụng rồi, không ói ra được.

“Tớ nói này, cậu và chị ta đọ sức làm gì, tớ có một câu hỏi, làm sao cậu biết chị ta.”

Đánh tay lái sang trái, quẹo vào đường cao tốc.

Lấy thỏi son môi ra, Diệu Diệu chuyển kính chiếu hậu sang phía mình, cong miệng lên bắt đầu thoa son.

“Làm người mẫu châu Á ở nước Anh, người phát ngôn đầu tiên của hãng áo lót, ba năm ngắn ngủi đưa hàng ngũ supermodel lên vị trí thứ ba trong bảng supermodel hùng bá quốc tế hai năm liền, đột nhiên trở về nước phát triển, làm sao truyền thông sẽ bỏ qua cơ hội tốt lấy tin tức như vậy, báo chí hằng ngày, đương nhiên tớ ít nhiều biết một chút chứ sao.”

“Không đúng, cậu biết rõ tớ hỏi không phải cái này, không được giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.”

Cô còn không biết thân phận supermodel của Tinh Hạ, ngày hôm qua còn thảo luận với Chiến gia có cần dẫn Tinh Hạ đến cho Đường Đóa không.

“Ha ha, vậy cậu có thừa nhận cô ta rất gian xảo rất nịnh bợ tâm cơ rất nặng không.”

“Thừa nhận.”

Noãn Noãn gật đầu nói phải, hỏi một trăm lần cô cũng không suy tính trả lời Yes trước.

Đưa tay xoa xoa hai má mềm mại của cô, “Cho nên nói nha, làm sao cậu lại ôm ấp ý tốt cho thứ người như thế vào ở nhà cậu chứ, cậu thông minh như vậy sao không nghĩ tới những điều này chứ.”

Xe dừng ở cửa quán bar Ám, hai người xuống xe, em trai ở bãi đậu xe vội vàng chạy tới tiến lên chào hỏi.

“Ôi, chị Diệu Diệu đến rồi, Hi, cô gái đẹp, nhìn chị rất lạ mắt, lần đầu đến à.”

Tóc của người con trai nhuộm đầy màu sắc, ăn mặc kiểu punk, khắp nơi đều là khoen mũi, lưỡi khâu, vòng tai, nhìn qua giống như con gà trống lớn bảy màu rất khủng bố, Noãn Noãn chúng ta ở giới nghệ thuật chưa từng nhìn thấy bề ngoài kỳ quái như thế, nhưng cũng xem như chưa thấy gì.

“Cút đi.”

Bạch Diệu là khách quen của nơi này, ra vào không gặp trở ngại, và có quan hệ rất tốt với rất nhiều phục vụ ở nơi này.

Kéo Noãn Noãn đi thẳng vào, đi tới trước quầy bar, Bạch Diệu gọi một ly nước trái cây cho Noãn Noãn.

“Tớ muốn uống rượu.”

Ghét bỏ đẩy nước trái cây qua một bên.

Chép miệng, ánh mắt tán thưởng nhìn Noãn Noãn, “Cô nhóc tìm shit sao.”

“Tớ tìm rượu, trai đẹp, cho tôi một ly Tequila.”

“Không được cho cô ấy.”

Bạch Diệu để ly nước trái cây vào trong tay cô, sau đó kéo cô đi lên lầu.

“Nhóc con to gan quá rồi đấy, Chiến gia nhà cậu mà biết, tớ bảo đảm mông của cậu sẽ nở hoa, đến lúc đó đừng kêu tớ cứu cậu đấy.”

“Chị có gan, sẽ không gọi ai gánh vác giúp mình, hừ.”

Noãn Noãn ngoài miệng cứng rắn, nhưng lên lầu bốn cô có chút hối hận, mới vừa rồi còn vỗ ngực bảo đảm không ra vào quán bar ở trong điện thoại, chỉ là đi ra ngoài tản bộ một chút.

Đứng ở cửa phòng bao 407.

Bạch Diệu nắm tay Noãn Noãn, “Cô gái nhỏ, một lát đi vào không cần nói gì, xem tớ làm việc, còn có chính là…”

“Ngàn vạn lần không được kích động, yên tâm.”

Noãn Noãn tiếp thu lời nói của cô ấy.

“OK!”

Giơ tay lên, gõ cửa.

Cửa mở ra, Noãn Noãn đứng ở sau lưng cô ấy, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.

Nhíu chặt mày, đầu óc trong thoáng chốc trống không, ký ức u ám như thủy triều ùa vào đầu, đột nhiên, cô rất muốn khóc, đáy mắt có gì đó đang nhanh chóng ngưng tụ lại, giống như là thật.

“Đã lâu không gặp, Tinh Tiểu Noãn.”

Nắm chặt tay của Bạch Diệu, Noãn Noãn khống chế cơ thể mềm nhũn, mạnh mẽ kéo miệng ra một cái coi như là mỉm cười.

“Đã lâu không gặp, chị Nguyệt Chân.”

Thật sự là đã lâu không gặp, chắc là hơn mười năm rồi.

Mãi cho đến khi ngồi lên ghế sofa, Noãn Noãn vẫn hoảng hốt, Bạch Diệu, vẫn luôn không dám buông tay, tối nay mặc kệ bọn họ xảy ra chuyện gì cũng phải cùng chung một chỗ.

“Chị nhớ trước đây lúc còn nhỏ em thích uống nước dưa hấu nhất, thật nhiều năm đã qua, khẩu vị vẫn không thay đổi đấy!”

Tối nay Nguyệt Chân mặc váy liền thân màu đen vải chiffon, cổ tròn, nửa tay áo, kiểu dáng làn váy đến mắt cá chân nhìn rất bình thường nhưng trong mắt Noãn Noãn lại quen thuộc như thế, nhưng lại không nhớ đã gặp qua ở nơi nào, dùng sức nghĩ vẫn nghĩ không ra.

Đầu muốn bùng nổ.

Nguyệt Chân lớn hơn Noãn Noãn ba tuổi, lớn hơn Bạch Diệu một tuổi, từ tỉnh S chuyển trường đến trường quốc lập Trung ương, tính ra cô ta cũng là một thiên tài, cùng từ tiểu học nhảy lên trung học, một năm sau thì tốt nghiệp đại học, nguyện vọng đến trường quốc lập Trung ương chính là học kiến trúc lên tiến sĩ.

Ngồi bên cạnh Noãn Noãn, Nguyệt Chân giống như người chị cả nhà bên thân thiện vuốt tóc của Noãn Noãn, “Vốn là muốn gặp em sớm một chút nhưng mà vừa mới chuyển đến còn có quá nhiều việc chưa xử lý xong, cho nên vẫn kéo dài tới hôm nay mới gọi Diệu Diệu hẹn em ra ngoài, nghe nói em kết hôn, cho nên chị chuẩn bị một phần quà tặng nho nhỏ cho em.”

Đặt một hộp xinh đẹp trước mặt cô, Noãn Noãn nhìn cô ta, trong lòng chỉ có một giọng nói kêu không được nhận, không được nhận.

“Em…”

Chưa từng thấy, lần đầu tiên Bạch Diệu thấy Noãn Noãn nói chuyện không trôi chảy, nỗi đau đớn không nói lên được vây xung quanh cô, nhìn cô vào giờ phút này rất cô độc.

Cô không nhận, Nguyệt Chân vẫn đang cầm.

Qua hồi lâu.

Người nào đó trong góc.

“Sao vậy, Tinh Tiểu Noãn không sợ trời không sợ đất ngay cả một cái hộp cũng không dám nhận, chẳng lẽ là trong lòng hổ thẹn.”

Trong phòng Ám, Noãn Noãn sớm bị Nguyệt Chân đột nhiên xuất hiện cướp đi phần lớn sự chú ý, nào có thời gian nhìn về nơi khác.

Giọng nói quen thuộc vang lên, cau mày, sao cô ta cũng ở nơi này, đột nhiên, nhớ lại câu nói kia mà cô ta nói trước khi lên xe cứu thương lúc ở huấn luyện quân sự ngày đó bọn họ đánh nhau.

Hít vào thở ra, điều chỉnh mình, khóe miệng mở ra, không khách khí nhận lấy quà tặng, “Cảm ơn chị Nguyệt Chân.”

“Ừ, đúng rồi đấy, chị em tốt đừng khách khí với chị, mở ra xem một chút, xem có thích hay không.”

Hất cằm lên, Nguyệt Chân dịu dàng nói, nhưng một giây kế tiếp quay đầu vẻ mặt âm u trừng mắt nhìn Tô Thanh.

Vốn là không muốn mở, nhưng người ta đã nói như vậy, không mở thì có vẻ như kiêu căng, vậy thì không đúng rồi.

Trao đổi ánh mắt với Bạch Diệu, nhắm mắt mở hộp ra.

Một đồng hồ đeo tay cổ, mặt đồng hồ hình tròn, dây bên ngoài thô ráp màu trắng bạc, có dấu vết loang lổ lờ mờ, vừa nhìn liền biết là đồng hồ đeo tay của nam.

Bạch Diệu không hiểu, là Nguyệt Chân cầm nhầm hay là còn có ý đồ khác, nên đưa đồng hồ đeo tay của nữ mới đúng chứ.

Hô hấp căng thẳng, chân mày nhíu lại, tặng đồng hồ, tặng đồng hồ… Đó không phải là tặng đồng hồ (cuối cùng)! (*)

(*) Từ đồng hồ ( 钟) và cuối cùng (终), cùng đọc là Zhōng.

Noãn Noãn bên cạnh cảm thấy hoảng hốt, thiếu chút nữa tay run ném hộp này xuống đất.

Tại sao đồng hồ này lại xuất hiện ở nơi này, làm sao cô ta tìm được, rốt cuộc Nguyệt Chân muốn làm gì đây!

Một chuỗi câu hỏi tiến vào trong đầu cô, huyệt thái dương đau như kim đâm, chân mày càng nhíu chặt, sự sợ hãi của rất nhiều năm trước lại quấy nhiễu lần nữa, sự lạnh lẽo khiến tay chân cô lạnh cóng.

Mắt đẹp chuyển động, vào lúc bề ngoài Nguyệt Chân thiện lương cố che giấu, nụ cười âm hiểm xẹt qua gương mặt.

“Còn nhớ rõ khi còn bé, em thích sưu tầm đồng hồ đeo tay cổ nhất, đồng hồ này là chị tìm thật lâu mới tìm được, sao hả, có thích không.”

Lúc này, giọng nói chanh chua của Tô Thanh ngồi phía đối diện vang lên.

“Sao chổi, hiểu chút lễ phép được không, chị Nguyệt Chân rất vất vả mới trở lại được, sao cậu ngay cả một chút bày tỏ cũng không có, dù sao vẫn nên kính một ly rượu đơn giản nhất chứ.”

Tối nay, phản ứng hành động của Noãn Noãn cũng rất kỳ lạ, hoàn toàn không hoạt bát như lúc trước, từ lúc nhìn thấy Nguyệt Chân giống như là biến thành người khác vậy.

Cô như vậy làm cho Bạch Diệu rất lo lắng, cứ có cảm giác rất nhanh sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Đại não đang nhanh chóng suy nghĩ, mười năm trước và bây giờ, tập hợp tất cả mọi chuyện xảy ra và chuyện liên quan đến Nguyệt Chân.

Một phút đồng hồ sau.

Chốc lát, Noãn Noãn nhanh chóng khôi phục vẻ sáng rỡ ngày trước, bưng ly rượu lên đứng dậy đối mặt với Nguyệt Chân.

“Chị Nguyệt Chân, gần đây ở nơi này của em không quá phát triển, chị đừng chê trách, em mời chị ly này, cảm ơn quà tặng của chị, em rất thích, cũng cảm ơn




/160