Bước Vào Lòng Em

Chương 2: Tôi có một giấc mơ

/39


Từ khi khai giảng đến nay, ngoại trừ tận mắt nhìn thấy Nam Phong, hơn nữa đưa ngôi sao may mắn mình gấp hơn nửa năm cho anh, Lục Sênh cũng không có trải qua chuyện gì đáng nói. Thời gian nhanh chóng xẹt qua như gió không lưu lại dấu vết. Trên lớp, thầy giáo giảng số âm, giảng hình chóp, giảng ‘ngày tranh luận của hai đứa trẻ’, Lục Sênh vẫn ngồi đoan chính, nghe rất tập trung nhưng thành tích không thấy khởi sắc.

Trong trường học chói mắt nhất chính là học sinh khá giỏi, bắt mắt nhất chính là người ít hiểu biết, nhưng thật ra, học sinh như Lục Sênh mới chiếm đại đa số. Bọn họ trầm mặc, an phận, trong lòng mang hy vọng, cũng cố gắng không ít, đi học chép bài rất chăm chỉ, sau giờ học rất chăm chỉ làm bài tập, nhưng mà thành tích lại như một con bò bướng bỉnh, cho dù quật như thế nào cũng không chịu bước lên phía trước một bước.

Có ít người trời sinh bất phàm, có ít người nhất định sẽ bình thường. Lục Sênh cảm thấy, không hề nghi ngờ gì khi cô thuộc về vế sau.

Tối, Lục Sênh đang làm bài tập thì mẹ trở lại.

Thật sự là kỳ quái, làm sao hôm nay mẹ lại về sớm như vậy, chẳng lẽ thua sạch tiền rồi hả? Lục Sênh có chút nghĩ ngợi.

Mẹ vừa về đến nhà đã lục tung khắp nơi, tìm toàn bộ quần áo thử một lần, rồi lại tìm cả đồ trang sức. Lục Sênh không biết mẹ người khác như thế nào, nhưng mẹ của cô lại có chút hồ đồ, mẹ cô rất thích ném đồ loạn, lúc tìm thì lại như đại chiến thế giới, khiến cho gà bay chó chạy, cả phòng thành đống bừa bộn.

Tìm đồ quá phiền toái khiến cho tâm tình bà nóng nảy hơn, Lục Sênh lại thành nơi trút giận, bị mắng lặp đi lặp lại.

Đảo qua đảo lại, mẹ cô xách một cái hộp sắt ra, run rẩy nói: “Đây là cái gì?”

Lục Sênh vốn đang làm bài tập, nghe thấy tiếng rầm rầm rào rào thì bả vai cứng đờ lại, quay đầu lại làm bộ vô tình liếc mắt nhìn hộp sắt này, bình tĩnh đáp: “Của con.”

“Cái gì của mày?” Mẹ cô nói xong thì tiện tay mở hộp ra.

Lục Sênh mấp máy miệng, vẻ mặt có chút khẩn trương. Cũng may chú ý của mẹ đều ở trên cái hộp, cũng không nhận thấy vẻ khác thường của cô.

Trong hộp đều là đồ chơi trẻ con, đất dẻo, cao su, màu dán thủy tinh, hạt ngọc, bên dưới trải một tờ giấy áp – phích hình ngôi sao. Bởi vì cái hộp quá nhỏ, áp – phích gấp lại, ngôi sao cũng bị gấp, chỉ lộ nửa gương mặt.

“Có cái gì tốt!” Mẹ khinh thường kéo khóe miệng, ném cái hộp đi.

Lục Sênh đứng dậy cầm lấy cái hộp, thả vào trên bàn mình, sau đó tiếp tục bình tĩnh làm bài tập.

Sau khi mẹ ăn mặc xong thì Lục Sênh đã làm từ bài tập số học tới bài tập ngữ văn. Trong không khí thoảng mùi nước hoa chất lượng kém mùi gay mũi, Lục Sênh không nhịn được hắt hơi một cái.

Mẹ nói: “Đêm nay tao có việc, mày tự ăn cơm.”

“Vâng.” Lục Sênh vươn tay về phía bà: “Đưa tiền mua cơm.”

Dường như tâm tình bà không tệ, lấy trong ví tiền năm đồng cho Lục Sênh. Lục Sênh nhận tiền thì mẹ cô thấy được cô đang làm bài văn.

Mẹ cô cười: “Tôi có một giấc mơ?”

Lục Sênh cất kỹ tiền, tiếp tục viết bài văn chưa làm xong. Mẹ cô lại hăng hái đọc lên: “Tôi có một giấc mơ. Tôi muốn làm một vận động viên tennis như Nam Phong, giành vinh quang về cho đất nước…” Đọc đến đây, bà lắc đầu, dường như gặp được chuyện cười lớn: “Ha ha, giành vinh quang cho đất nước, mày hả? Nam Phong lại là cái gì, tao còn phát tài đấy!”

Lục Sênh có thể dễ dàng tha thứ việc mẹ vũ nhục cô, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho việc bà vũ nhục Nam Phong, cô phụng phịu nói: “Nam Phong là người, một người mà mẹ không xứng nói đến tên anh ấy.”

Cô nhất thời xúc động chống đối, dẫn tới việc mẹ cô bắt đầu mắng nhiếc mười phút.

Khi mẹ cô đi rồi, Lục Sênh dùng bút bi cẩn thận tô lại tên của Nam Phong, một cái vẽ lại một cái, một lần viết một lần.

Người người đều nói lúc nhỏ có bảy màu, Lục Sênh lại cảm thấy, lúc nhỏ cô chỉ có một mảng màu xám ảm đạm. Nam Phong là sắc màu ấm áp hiếm có trong cuộc sống màu xám mênh mông của cô. Cô không cho phép bất kỳ ai làm bẩn màu sắc trân quý đó.

Sau khi làm xong bài tập, Lục Sênh lấy một quyển nhật ký trong ngăn kéo ra rồi khóa lại, mở nhật ký, lấy một tờ giấy từ bên trong. Cô tỉ mỉ nhìn lại nội dung trên tờ giấy một lần:

Trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Thụ Thanh.

Địa chỉ: Số XX đường XX khu Thụ Thanh thành phố T

Chủ nhiệm tuyển sinh: Thầy giáo Đinh.

Điện thoại: XXXXXXXX

***

Trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Thụ Thanh được lập ra từ những năm năm mươi của thế kỷ trước, tên gọi nghe có chút giống trường học trái phép, nhưng thực tế là đơn vị chính quy thuộc bộ giáo dục. Các trường giáo dục thể thao nghiệp dư từng hưng thịnh vào những năm 70, 80, sau này vì các nguyên nhân mà dần dần xuống dốc. Bây giờ, trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Thụ Thanh dựa vào chút tài nguyên của bộ giáo dục, chỉ kéo dài hơi tàn, chật vật như chó nhà có tang. Sinh nguyên ít dần, nhân tài điêu linh. Việc mà hiệu trưởng Vệ lo lắng nhất mỗi ngày chính là buổi sáng nào đó tỉnh dậy nhận được thông báo của bộ giáo dục, trường này sắp bị đóng cửa.

Nghiêm túc mà nói, hiệu trưởng Vệ mới tiếp quản trường giáo dục thể thao nghiệp dư được nửa năm, cảm tình cũng không sâu, chính ông cũng không nhiệt tình yêu thương với sự nghiệp thể thao. Nguyên nhân ông không hy vọng trường học bị đóng cửa là: Con mẹ nó, làm hiệu trưởng ở cái nơi này đã đủ keo kiệt rồi, chẳng lẽ còn muốn nơi này không còn?

Chạng vạng tối, hiệu trưởng Vệ gọi chủ nhiệm Đinh mảng tuyển sinh vào phòng làm việc của mình uống trà. Hai người nhìn cảnh mặt trời sắp lặn, vài đứa nhỏ đang được huấn luyện trên sân thể dục. Đánh cầu lông, đẩy tạ, chạy bộ, nhảy cao… Hiệu trưởng Vệ nhìn chốc lát, nghi ngờ hỏi chủ nhiệm Đinh: “Vì sao hôm nay không có người đánh tennis?”

“Khụ.” Chủ nhiệm Đinh ngoài bốn mươi tuổi, đeo kính, thoạt nhìn hào hoa phong nhã. Ông nghe được câu hỏi của hiệu trưởng thì hổ thẹn sờ cằm, đáp: “Hiệu trưởng, tôi còn đang định nói với ngài, học sinh học tennis của chúng ta có bốn người, hôm nay rời đi ba người, chỉ còn một người, không có người đánh cùng nó, chắc là huấn luyện viên đang cho thằng bé luyện vung đập.”

“Làm sao lại… đi?” Hiệu trưởng Vệ nhất thời không kịp phản ứng, vẻ mặt sững sờ.

“Đi đến khu Điền Khánh.”

“Tới khu Điền Khánh làm chi?”

“Hiệu trưởng, ngài quên rồi sao? Nam Phong là đi từ trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Điền Khánh ra, phụ huynh học sinh cũng theo phong trào mà đi qua, họ cảm thấy phong thủy ở khu Điền Khánh tốt.”

Đây không phải là đục khoét nền tảng sao, góc tường nhà mình bị đào trộm. Hiệu trưởng Vệ cảm giác như bị đánh vào mặt, ông có chút mất hứng, “Điền Khánh có thể dạy được một Nam Phong, chẳng lẽ có thể có thứ hai? Những phụ huynh này cũng không động não, chỉ biết theo phong trào, không lo lắng cho đứa trẻ! Huấn luyện viên của chúng ta có một mà dạy bốn, huấn luyện viên của Điền Khánh có thể so sánh sao? Một huấn luyện viên mang mười mấy đứa nhỏ, có thể mang được sao?!”

“Đúng vậy.” Chủ nhiệm Đinh phụ họa nói.

Hiệu trưởng Vệ vuốt mái tóc địa trung hải, thuận miệng tức, lại bất đắc dĩ nhìn chủ nhiệm Đinh: “Cậu cũng thật là, tôi nghe nói cậu là anh họ xa của Nam Phong? Sao không chạy ở chỗ đó.”

Cho dù tôi có là anh họ xa của cậu ta, cũng không thể sửa lại trường học của cậu ta được? Hơn nữa một họ cách ba nghìn dặm, giàu tại núi sâu có khách tìm. Họ Nam nhà cậu ta cách khá xa, là họ hàng xa cũng có thể cầm chén đến thăm muốn xin hai miếng cơm sao?

Trong đầu chủ nhiệm Đinh tự châm chọc một phen, bề ngoài vẫn bình tĩnh cười ha ha.

Sau khi cười xong, chủ nhiệm Đinh an ủi hiệu trưởng Vệ từ một góc độ khác: “Không có học sinh thì không có học sinh, thật ra tennis rất khó luyện, chúng ta còn đỡ phải phí sức lực.”

Quả nhiên tinh thần hiệu trưởng Vệ lại tỉnh táo: “Nói sao? Tôi nghe nói tennis là môn thể thao có tính chuyên nghiệp hóa cao nhất thế giới, vì sao không thể luyện được?”

“Chính vì chuyên nghiệp hóa cao, cho nên giai đoạn đầu cần đầu tư vốn rất lớn, muốn luyện được, thì phải cam lòng đập tiền vào. Một huấn luyện viên một học viên, bảo dưỡng thân thể, phí thi đấu hàng năm, vé máy bay bay tới bay lui thế giới, đặt khách sạn, những cái này cũng tốn rất nhiều tiền. Còn không có lợi nhuận đâu, trước tiên đập vào một số lớn, số tiền kia người thường không chịu nổi. Có chút thiên phú thì vào đội tuyển tỉnh, lại có nhiều thiên phú thì tiến vào đội tuyển quốc gia, nhưng đội tuyển tỉnh và đội tuyển quốc gia cũng không cung cấp tài nguyên lớn như vậy, lời thật lòng.”

Hiệu trưởng Vệ: “Vậy thì Nam Phong….”

Chủ nhiệm Đinh khoát tay: “Nam Phong khác, cậu ta có hiệp nghị với đội tuyển quốc gia, không bị đội tuyển quốc gia quản chế. Cậu ta có nhóm huấn luyện viên riêng cao cấp nhất thế giới, có một nhóm bồi luyện cố chấp nhất thế giới, nói thật Lao Luân Tư còn không phô trương như cậu ta. Nam Phong rất có thiên phú, điểm đó tôi thừa nhận, nhưng đánh tennis chỉ dựa vào thiên phú tuyệt đối không đủ. Phải có tiền để tiến hành đầu tư ban đầu. Nhà họ Nam có gia nghiệp lớn, không kém chút tiền này, có thể tùy theo nhiệt tình của tiểu thiếu gia, chỉ cần cậu ta cao hứng.”

Hiệu trưởng Vệ có cảm giác tam quan được đổi mới.

Chủ nhiệm Đinh còn muốn tiếp tục bát quái về Nam Phong nhưng lúc này phòng bên cạnh, chuông điện thoại văn phòng ông vang lên. Ông đành phải dừng câu chuyện, trở lại văn phòng nghe.

Điện thoại là bảo vệ cổng gọi tới, nói là ở cửa trường học có một cô bé, muốn gặp chủ nhiệm Đinh, hỏi cô bé muốn gì thì cô bé nói muốn học tennis.

Chủ nhiệm Đinh có chút kỳ quái hỏi: “Chỉ một đứa nhỏ? Không có phụ huynh đi cùng?”

“Không có.”

Nếu là trước kia, chủ nhiệm Đinh nhất định sẽ nói bảo vệ khuyên cô bé trở về, ít nhất trở về đưa phụ huynh tới. Thế nhưng lúc đó, chủ nhiệm Đinh có chút đói khát với ‘đứa nhỏ muốn học tennis’… Vì vậy ông nói: “Vậy trước tiên ông để cho cô bé đi vào một chút, à không, để tôi xuống đón cô bé, đừng cho cô bé chạy loạn.”

Lúc chủ nhiệm Đinh ra khỏi cửa thì gặp được hiệu trưởng Vệ trong hành lang.

Hiệu trưởng Vệ cũng rảnh rỗi tới mức nhàm chán, đứng ngồi không yên trong phòng làm việc của mình, ra xem chỗ chủ nhiệm Đinh xảy ra chuyện gì. Vừa nghe nói chuyện thì hiệu trưởng Vệ cũng hào hứng: “Tôi và cậu đi xem.”

Chủ nhiệm Đinh nghĩ thầm, anh là lão đại, anh nói phải.

Mẹ nó, đi theo một lão đại có chỉ số thông minh kém như vậy, ông nhất định không có kết cục tốt.

Hai vị lãnh đạo quan trọng của trường xuống lầu tới đại sảnh thì TV trên tường đang phát tin khẩn: Tin ức, thời gian 19h30’, một máy bay đi từ Pháp tới Dubai hiệu A330 đã rơi xuống Thổ Nhĩ Kỳ, theo tin mới nhất chúng tôi nhận được, có 109 người tử vong, 56 người bị thương, chính phủ địa phương đã triển khai cứu viện, nguyên nhân sự cố đang được điều tra làm rõ….”

Chủ nhiệm Đinh liếc nhìn màn hình TV, vừa thấy một người toàn máu được đưa lên máy bay, nhìn vô cùng thê thảm.

Ông đột nhiên dừng bước lại.

Hiệu trưởng Vệ hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nam Phong đang ở Paris, trong hai ngày nay muốn chuẩn bị bay sang Dubai để thi đấu.”

Hiệu trưởng Vệ lắc đầu: “Làm sao lại trùng hợp như vậy, cậu quan tâm mù quáng rồi.”

Chủ nhiệm Đinh cười tự giễu: “Cũng đúng, đi thôi.”

/39