Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 15 - Chương 15

/40


Chỉ có điều tư thế anh dũng của hắn không duy trì được lâu, đã bị làn sóng thiên binh thiên tướng theo sau sư công xô cho mất dạng.

Quân mới đến như mãnh hổ xuống núi, nhanh chóng tiếp nhận đối thủ của Tuyên gia và sai nha, đánh nhau với nhóm người hắc đạo, cảnh đánh nhau cực kỳ hỗn loạn.

Người của hắc đạo la hét:

Bọn họ có viện binh tới! Lão Tổ đâu rồi? Ta không thấy Lão Tổ! Mau cho chỉ thị tiếp theo đi! Ngươi là ai? Đừng che tầm mắt của ta, ta không nhìn thấy gì, không, nhìn, thấy, gì!

Á, ai giẫm lên chân của ta! …….Á, ai đánh tay của ta!... ......Á, ai chém vào cổ của ta! Chảy máu rồi!

Là người của chính đạo, nguy rồi, rút lui!... ...... .... Mẹ nó, có ai nói cho ta biết nên trốn chỗ nào không, sao toàn người là người thế này!

. . . . . .

Viện binh hô to:

Ta thấy Kim Quang Tiêu Dao Quân rồi! Thù giết phụ thân không đội trời chung! Ai có thù giết phụ thân, mau xông lên……!

Ta ta ta ta….. Hình như cữu cữu, nhạc phụ, gia gia* của ta đều bị hắn giết chết, để ta!

*cữu cữu: cậu; nhạc phụ: bố vợ (chồng); gia gia: ông; sư thúc: chú

Kim Quang Tiêu Dao Quân từng mắng sư thúc của ta, ta muốn tìm hắn trả thù!

Kim Quang Tiêu Dao Quân ở đâu? Trước đây hắn lừa gạt tình cảm của ta, hôm này ta muốn hai chân của hắn!

Kim Quang Tiêu Dao Quân…………

Cuối cùng cũng có người không kiềm chế được, hét lên: Tại sao mọi người đều tìm ta?

Nhân sĩ chính phái hết sức vô tội: Hành Sơn đạo nhân nói hôm này tới đánh ngươi!

Kim Quang Tiêu Dao Quân bị đánh đến đầu bù tóc rối kéo một nửa ống tay áo vàng lấp lánh, tức giận nói: Ta không biết những người mà các ngươi nhắc tới. Còn chuyện lừa gạt tình cảm ? Mặc dù nhân phẩm của hắn không tốt nhưng đời tư cá nhân rất có chừng mực.

Xung quanh yên tĩnh một lát.

Đột nhiên có người nổi giận nói: Buồn cười nhỉ! Hại người xong còn không nhớ nổi, thật đáng hận!

Lại một tiếng hét vang lên, đánh nhau loạn xạ.

Viện binh phe chính phái người đông thế mạnh, hắc đạo liên tục tháo chạy.

Cho dù có vài cao thủ, cũng không thể địch lại nhiều người.

Thị Huyết Lão Tổ vốn ở trung tâm chiến trường, vì nhìn thấy hoàn cảnh thay đổi mà cảm thấy cực kỳ cô đơn lạnh lẽo.

Hắn nói: Có phải ta đã già rồi không?

Vu Sơn Cơ nói: Ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy, chỉ hơi già.

Thị Huyết Lão Tổ nói: Vì luyện võ, ta không từ thủ đoạn nào cả, khi sư diệt tổ, cuối cùng cũng chỉ đứng thứ bảy thiên hạ. Nói là thủ lĩnh hắc đạo, vậy mà chuyện xấu làm được còn không nhiều bằng một hậu bối như Kim Quang Tiêu Dao Quân……. Buồn bã nói không nên lời.

Vu Sơn Cơ nhìn Kim Quang Tiêu Dao Quân bị đánh hội đồng, lại nhìn Thị Huyết Lão Tổ bị lãng quên, không biết bản thân nên thông cảm cho ai nhiều hơn.

Thôi!

Nếp nhăn nơi khóe mắt của Thị Huyết Lão Tổ run lên, cánh mũi phập phồng, lại khôi phục sự kiêu ngạo ban đầu: Quân tử báo thù, ba năm chưa muộn. Ân oán nợ nần hôm này, tạm thời ghi nhớ. Ra lệnh rút lui, lần sau lại chiến!

Người hắc đạo im hơi lặng tiếng mà đến, kinh thiên động địa mà đi.

Chỉ nghe từng tiếng kêu gọi dồn dập vang lên:

Ta đến từ hướng đông, ngươi đến từ hướng nào? Cái gì? Ngươi cũng đến từ hướng đông hả? Tốt


/40