Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 6 - Nhà Không Yên Bình (6)

/40


Xin lỗi mọi người thời gian này bỏ bê truyện, từ giờ Di sẽ chăm chỉ up bài ít nhất mỗi tuần một chương. Trong tháng này mỗi tuần 2 chương cày bù trả nợ mọi ngươi.

Editor: Tư Di

Tình hình này, sai nha nhìn thành quen rồi.

Người bị xử lưu đày, rất nhiều người chưa đến nơi đã chết trên đường, những tiểu cô nương ăn sung mặc sướng như Tuyên Chuẩn chết sớm nhất.

Liêu Huy định mời đại phu, nhưng trạm dịch ở nơi vắng vẻ, mấy trăm dặm xung quanh không một bóng người, để tránh trì hoãn hành trình, đành thôi. Chỉ là cuối cùng không đành lòng nên cấp cho một bộ quần áo. Bộ quần áo này khá rộng, nhìn là biết ngay của nam tử, không biết người nào đã từng mặc, mặt trên còn có nước canh chưa giặt, có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc. Đáng tiếc đã đến nông nỗi này, cũng không cần bận tâm.

Tuyên Chuẩn mặc xong quần áo, được Tuyên Xung cõng đi.

Tuyên Tú ở bên cạnh chăm sóc, trừ nước uống cũng không giúp được gì.

Đến gần tối, Tuyên Chuẩn bắt đầu nói mê sảng.

Liêu Huy hạ lệnh nghỉ ngơi sớm. Nha đầu này có lẽ không xong, vừa lúc thuận nước đẩy thuyền.

Tuyên Tú, Tuyên Lăng khóc như mưa, lão phu nhân, Uyển thị, Liễu thị cùng nữ quyến không nhịn được gạt nước mắt, nhóm người Tuyên Thống tuy không khóc nhưng cặp mắt ai cũng hồng hồng, cực kỳ bi thương.

Toàn cảnh ngập trong tiếng khóc, Đoan Tĩnh nói muốn đi nhà xí.

Uyển thị giận chó đánh mèo, đang định nói gì đó, bị khuỷu tay Tuyên Ngưng chạm vào một cái, liền nghiêng đầu không để ý tới.

Tuyên Ngưng ý vị sâu xa nhìn nàng, nói: Đi sớm về sớm.

Ngược lại Đoan Tĩnh không suy nghĩ nhiều, tiến vào bụi cây được sai nha áp giải tới, cởi áo khoác xuống, giắt trong đống rơm, tạo ra dáng ngồi chổm hổm, xoay người lao vào rừng núi gần đó.

Đạo quán ở Hành Sơn rất nhiều, đạo trưởng hẹp hòi, nhân khẩu của Linh Âm thưa thớt xem ra không chiếm ưu thế. Vì vậy, từ thế hệ sư công của sư công trờ đi, từ nghèo khó phát triển đảo rau dại thành đảo dược liệu đi theo con đường làm giàu. Dĩ nhiên, bời vì lười là bản tính, con đường này bọn họ vẫn dậm chân tại chỗ ở trình độ ấm no.

Dĩ nhiên, tìm chút thuốc hạ sốt thanh nhiệt giải độc vẫn không thành vấn đề.

Có điều, nơi này không phải Hành Sơn quen thuộc.

Nàng nhanh chóng tìm một vòng trên đỉnh núi, cuối cùng trước khi sắc trời đen thui mới tìm được vài cọng cây kim ngân.

Đến khi nàng trở lại doanh địa đóng quân tạm thời thì phát hiện không khí nặng nề.

Nhóm sai nha vây từng vòng từng vòng bên ngoài.

Nàng lo lắng hỏi: Đã xảy ra chuyện gì? Không phải Tuyên Chuẩn không kịp đợi nàng trở lại, đã…..

Có phạm nhân chạy trốn.

Sai nha trả lời xong mới phát hiện giọng nói không đúng, nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt lập tức như gặp phải quỷ.

Đoan Tĩnh ngơ ngác hỏi: Ai chạy?

Sai nha ngơ ngác đáp: Ngươi chạy.

Đoan Tĩnh: ……….

Nàng lập tức bị áp giải đến vùng đất trống ở trung tâm.

Tuyên gia bị vây ở bên trong xét xử.

Trước khi nàng xuất hiện, trong lòng Tuyên Ngưng muốn đánh chết nàng.

Liên hệ từ đầu đến cuối, hắn có thể tưởng tượng bạn đầu nàng liều mạng ở lại, hôm nay ra đi không lời từ biệt, chỉ có một lý do chính là hãm hại bọn họ. Vì dung túng, giúp phạm nhân chạy trốn, mà tuân thủ pháp luật, không có chút tật xấu nào.

Đối phương không bị tổn thất liền đưa con cá Đoan Tĩnh đã chạy tới cửa.

Nhưng bây giờ, chuyện giống như…….. Cũng không phải như vậy.

Tuyên Ngưng lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô tội của Đoan Tĩnh.

Trong sân chỉ có Liêu Huy là thực sự thở phào nhẹ nhõm. Lý tưởng của hắn vốn là ngồi ăn rồi chờ chết, không đắc tội người khác, lần tiếp nhận này đã tính là họa từ trên trời giáng xuống, nếu lại tự nhiên kiếm chuyện, vậy thật là bất hạnh trong bất hạnh: Ngươi đi rồi à? Vì sao không thấy tung tích?

Đoan Tĩnh lấy cây kim ngân từ trong ngực ra: Ta nhìn thấy thảo dược, bất tri bất giác đi xa. Trước khi ta đi, có chào hỏi vị tiểu ca kia mà.

Mặt sai nha bị điểm tên mờ mịt: Ngươi chào hỏi lúc nào?

Mặt Đoan Tĩnh không đỏ, hơi thở không gấp, sắc mặt bình tĩnh giống như mỗi lần làm chuyện xấu bị sư công bắt được: Chính là trước khi đi.

Trước khi đi ngươi đâu có nói gì. Sai nha không phục nói.

Liêu Huy thấy người quay lại, khồn muốn kiếm chuyện, đang muốn che giấu quá khứ, chợt nghe Biển Kha nói: Một cô nương yếu đuối tay trói gà không chặt có thể từ dưới mí mắt của chúng ta




/40