Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 308 - Câu Hồn Đoạt Mệnh. Kết

/310


“Nàng biết kẻ bắt mình không?”

“Không biết.” hỏi thừa, nếu biết nàng còn cần tốn công làm gì?

“Nàng cũng được xem là xinh đẹp, có bị…”

“Không có.” Tiêu Yên nghiến răng nghiến lợi.

“Nàng tên gì.”

“Tiêu Yên” phù, cuối cùng cũng hỏi một câu ra hồn.

Khổng tước nam tủm tỉm cười, ánh mắt mang theo vẻ nguy hiểm.

Cô gái nhỏ này cũng khá thông minh, hỏi nhiều như vậy, cuối cùng lại như chưa từng hỏi, ngoài tên ra, chẳng moi được tin tức nào.

Ngay cả cái tên kia, cũng không biết thật hay giả.

Nhiêu đó đủ biết đáy lòng nàng phòng bị sâu tới mức nào.

“Một mình nàng lẫn vào một đám nam nhân hung ác, chẳng lẽ không sợ không còn mạng để về? truyện được edit bởi web dahuyetcung .không sợ… bị hủy trong sạch.”

“Sợ, đương nhiên sợ, nếu ngài gặp chuyện như thế chẳng lẽ không sợ?”

“Vậy ta cứu nàng, vì sao không chịu?”

Tiêu Yên duỗi hai ngón tay mảnh dẻ: “Thứ nhất, ta muốn biết rõ ràng mọi vấn đề, thứ hai, ta không muốn nợ nhân tình của ngài, trên đời này không ai tự nhiên tốt với người khác, ngài cứu ta, ta làm cơ thiếp của ngài, sau này dù thế nào, mệnh đều nằm trong tay ngài, giữa hai cái đều là mất đi tự do, so với bị bọn họ bắt đi thì có gì khác nhau đâu.”

Nàng không muốn bị người khác nắm giữ vận mệnh, cho nên mới không ngừng chống đỡ, cố gắng vận dụng đầu óc, không để bị lợi dụng.

Chẳng có ai trời sinh có tâm kế, Tiêu Yên nàng cùng vì nhiều lần ăn thiệt, lần lượt bị hãm hại mới ngộ ra “ tâm kế” này.

Khổng tước nam nhíu mày, như thể đang suy nghĩ lời nàng nói, loại chuyện này là lần đầu tiên y nghe được, ánh mắt nhìn Tiêu Yên từ từ có chút phức tạp.

Một lát sau, hé miệng cười, “Được, ta không cứu nàng, nàng cũng thật cứng đầu, lần đầu tiên gặp cô nương bướng bỉnh như vậy, thật không đáng yêu chút nào.”

Cuối cùng Tiêu Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng mỉm cười nhìn y: “Ta muốn giao dịch với ngài.”

Khổng tước nam nhíu mi, “Ồ, giao dịch gì?”

“Ngài dùng độc đúng không?”

“Chuẩn.” trên đời này chỉ có y muốn là độc chết người, chưa từng có kẻ nào trốn thoát.

“Có loại độc nào, sau khi trúng không chết, cách một đoạn thời gian sẽ phát tác, mỗi lần phát độc đều đau đến không muốn sống…”

308

Tiêu Yên còn chưa nói hết, khổng tước nam đã chặn lại: webtruyen là những con chó ăn cắp “Có, mỗi lần phát tác cần uống thuốc giải, nhưng thuốc giải này chỉ khắc chế một phần phát tác khi đó, không phải giải dược chân chính.”

Đơn giản chính là, đây là độc dùng để khống chế người làm việc cho mình, khi phát độc thì ban cho một viên thuốc giải tạm thời.

“ngài có không?”

“Có, nàng cần?” khổng tước nam đánh giá Tiêu Yên, đoán xem nàng đang muốn làm gì.

“Cần, đây chính là giao dịch ta muốn làm với ngài.”

“Ta cho nàng thuốc, nàng có thể cho ta cái gì?” Y chưa bao giờ làm việc lỗ vốn, đã là giao dịch, vậy thì đồ vật trao đổi phải ngang giá trị.

“Đây phải xem ngài muốn cái gì, đương nhiên…ngoại trừ cơ thiếp, trăng sao trên trời, tốt nhất là việc ta có thể làm được.”

Khổng tước nam lấy hai lọ dược trong tay áo, một lớn một nhỏ.

“Tốt, ta cho nàng, nhớ, nàng nợ ta một yêu cầu, còn yêu cầu gì, sau này nghĩ ra sẽ đòi.”

Tiêu Yên thoải mái gật đầu, trong lòng mừng rỡ, biết đầu đợi đến sáng mai y ngủ dậy, nàng đã biến đâu mất.

Khổng tước nam nhìn đáy mắt đảo vòng của nàng, biết ngay nàng nghĩ điều gì, đúng là cô bé ngây thơ, chỉ cần y muốn tìm, cho dù chết cả mấy trăm năm cũng có thể tìm ra xương cốt.

“Trong bình nhỏ là độc dược, có hai viên, bình lớn là giải dược, nửa tháng phát độc một lần, mỗi lần một viên giải dược.”

Tiêu Yên ôm hai bình thuốc như ôm vật quý, phất tay đuổi khổng tước nam rời đi.

Trước khi đi, khổng tước nam nắm cằm nàng nhấn mạnh: “Nhớ kỹ, ta là Nam – Như – Ngọc.”

Tiêu Yên lặng thinh một hồi lâu, Nam Như Ngọc cái tên lạ ghê, y nên là họ Khổng, chim Khổng Tước.

Tiêu Yên lắc đầu, mặc kệ y là Nam hay là Bắc, chính sự quan trọng hơn.

Nàng quay đầu cắn môi, e sợ nhìn mặt sẹo đang ngơ ngác trước vẻ đẹp của Nam Như Ngọc, ánh mắt mang theo vẻ xin lỗi nhìn Tiểu Hồng.

Nửa nén hương, mặt sẹo bị đau chịu không nổi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy, ngũ quan vặn vẹo nhăn nhúm, đau đến mức không có hơi để rên rỉ.

“Đau lắm đúng không, cảm giác giống như bị ngàn vạn con kiến gặm xương…”

/310