Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 64 - Chúng Ta Kết Hôn Đi

/66


Tiêu Đình ôm Tuệ Đường xuống lầu, trong phòng bếp cũng không có gì có thể ăn ngay nên Tiêu Đình gọi đồ ăn từ bên ngoài.

Đồ ăn được đưa đến, Tiêu Đình tự mình sắp xếp bát đũa bỏ đồ ăn ra đĩa, Anh ngồi vào bàn cầm lấy đũa gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của cô, nói:

Mau ăn đi

Sau đó lại tiếp tục cúi xuống gắp một miếng bò bít tết vào bát cô, Tuệ Đường nhìn bát của mình rồi cầm đũa cũng học theo Tiêu Đình gắp đồ ăn cho anh: Anh cũng ăn đi

Tiêu Đình không nói gì, hai người đều tập trung ăn cơm, ăn xong Tiêu Đình đem bát đĩa thu dọn, sau đó dẫn Tuệ Đường đi lên phòng, anh bảo cô ngồi xuống giường còn mình thì đi đến tủ đựng đồ

anh mở ngăn kéo, lấy từ trong đó ra một chiếc hộp, Tuệ Đường hơi liếc nhìn, cảm thấy cái hộp này rất quen, nhưng chưa nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.

Tiêu Đình bước tới trước mặt cô, cũng ngồi xuống bên mép giường, xoay người ôm cô tựa vào đầu giường, lại từ từ mở chiếc hộp, một chiếc nhẫn kim cương hiện ra, Tuệ Đường sững sờ bởi vì chiếc nhẫn đó với cô không thể quen thuộc hơn, đó là chiếc nhẫn mà cô đã tự tay vứt bỏ nó trước mặt Tiêu Đình.

Đây là...

Tiêu Đình lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, đã qua một thời gian dài nhưng những mặt cắt cùng độ sáng cũng không hề bị mất đi độ tinh xảo, năm viên đá pha lê tím xếp vòng quanh viên kim cương ở chính giữa, toả ra thứ ánh sáng lấp lánh khiến người ta không thể dời mắt, anh giơ chiếc nhẫn lên, bắt đầu chậm rãi nói:

Đường Đường, em nhận ra nó không?

Tuệ Đường nhẹ gật đầu, ánh mắt cũng trở nên mông lung.

Tiêu Đình cảm nhận được sự đáp lại của cô, nhẹ nhàng nói tiếp:

Vậy em nói xem nó cũ như vậy, lại đã lỗi thời, em còn thích nó nữa không?

Tuệ Đường nhìn chiếc nhận, kí ức như một đoạn phim quay chậm ùa về, làm đầu óc cô mơ hồ, cũng khiến trái tim khó khăn lắm mới bình ổn lại nhói lên đau đớn.

Cô tựa đầu vào ngực anh, thì thầm:

Mặc kệ nó có cũ như thế nào, đó vẫn là chiếc nhẫn đẹp nhất trong lòng em!

Vậy sao em còn vứt nó đi? Tiêu Đình hỏi, giọng nói trầm khàn mang theo một chút buồn bã.

Em... Tuệ Đường đột nhiên nghẹn lời không biết phải nói ra sao.

Tiêu Đình lại giơ tay vuốt tóc cô, dịu dàng nói: Được rồi, bỏ đi...em có muốn nghe một câu chuyện không?

Tuệ Đường nhắm mắt lại, khẽ nói: Vâng

Tiêu Đình bắt đầu:

Rất lâu rồi, có một chàng trai thích một chàng trai thích một cô gái, nhưng sau đó một đám người xấu xa đến nơi bọn họ sinh sóng bắt cô gái đi mất, chàng trai vội vã đi tìm sau đó may mắn biết được nơi cô gái đang bị giam giữ, chàng trai vội vàng chạy tới đó, nhưng đáng tiếc cô gái khi gặp lại cô gái này lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt xa cách với chàng trai, còn nói muốn kết thúc tất cả hơn nữa chàng trai phát hiện cô ấy ở đó không giống như bị bắt cóc, cuộc sống của cô ấy vẫn rất tốt...

Tuệ Đường nghe đến đó, bắt đầu hình dung ra được Tiêu Đình đang muốn nói gì, cô cắn môi, đôi môi hồng hiện rõ dấu răng.

Chàng trai không tin, vẫn kiên trì đi tìm cô gái ấy, chờ rất lâu cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện, nhưng cô ấy không những không thay đổi ý định còn nói những lời muốn hoàn toàn cắt đứt với chàng trai ấy,đến lúc đó chàng trai đã thực sự tin vào sự thực.

Lại qua một quãng thời gian dài, bọn họ gặp lại nhau nhưng cô gái ngày đó đột nhiên lại nói thích chàng trai, còn nói muốn ở bên cạnh anh ta, anh ấy bị cô gái làm tổn thương hận cô gái rất nhiều nhưng vẫn để cô gái ở bên cạnh mình...Đường Đường, em có biết tại sao anh ấy lại làm vậy không?

Tuệ Đường nói nhỏ: Em không biết

Em thực sự vẫn luôn không biết suy nghĩ trong lòng anh, có lúc anh lạnh nhạt đẩy em ra xa nhưng có lúc lại đối xử với em rất rất tốt, em không nắm chắc được điều gì cả!

Tiêu Đình đột nhiên ôm cô chặt hơn cúi đầu tựa vào vai cô, nói:

Là bởi vì so với hận, tình yêu còn lớn hơn nhiều, nếu phải lựa chọn chàng trai sẽ lập tức gạt bỏ nỗi hận mà tiếp tục yêu cô gái một lần nữa... kể cả khi gặp lại cô gái không nói thích anh ta, anh ta vẫn sẽ làm vậy huống chi cô ấy đã nói, cho nên anh ta liền tin vào lời nói đó.

Mắt Tuệ Đường đã nhoè đi, nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe từng lời anh nói:

Đường Đường, nhưng cho dù anh ta yêu cô gái thế nào nếu một ngày cô gái đó nguy hiểm tính mạng buộc anh ta phải lựa chọn giữa từ bỏ cô ấy và tính mạng cô ấy, anh ta chắc chắn sẽ lựa chọn từ bỏ người anh ta yêu, so với việc không thể yêu cô ấy được nữa thì vĩnh viễn mất đi còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Tiêu Đình khẽ hôn lên tóc cô: Giống như em đã từng làm vậy!

Câu nói bất ngờ này khiến Tuệ Đường kinh ngạc mở to mắt, muốn ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình: Chuyện này... làm sao anh biết?

Nhìn ánh mắt trong veo như nước của cô, Tiêu Đình nhịn không được cúi đầu hôn trán cô một cái:

Sao anh lại yêu một cô gái ngốc nghếch như vậy!

Tuệ Đường nghe anh thốt ra một câu như thế, cũng nói theo:

Sao em lại yêu một người luôn nói em ngốc nhỉ?

Em ngốc lắm, anh chỉ nói thật! Tiêu Đình vuốt ve gò mà cô:

Chuyện gì cũng không chịu nói, nếu như sau năm năm anh ghét bỏ em đi yêu một cô gái khác, quên em vậy em làm thế nào chứ?

Tuệ Đường vòng hai tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Đình không chút do dự trả lời:

Sẽ không đâu, anh đã nói ngoài em ra anh sẽ không thích ai khác mà, anh sẽ không gạt em đúng không? Năm năm ở Anh, em luôn tin vào điều đó, chỉ là...

Tuệ Đường buồn bực nói tiếp:

Lúc vừa trở về gặp anh...anh liền có bạn gái...lúc đó em mới bắt đầu lo sợ, niềm tin vào lời nói lúc trước thực sự bị lung lay... em thật đã nghĩ rằng anh đã hoàn toàn ghét bỏ em, yêu người khác mất rồi... Nói tới đây, thân thể Tuệ Đường lại khẽ run, cũng không nói nữa.

Tiêu Đình cầm lấy bàn tay cô, đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô, vừa khít không rộng không chật một chút nào giống như nó sinh ra là để dành riêng cho cô vậy, anh nói:

Ừ, lúc đó anh đều là tức giận mà nói dối.Cả đời này anh sẽ chỉ nắm bàn tay này, đeo nhẫn lên ngón tay này, Đường Đường sẽ tin câu nói này chứ?

Tuệ Đường cười nhưng nước mắt lại chảy ra: Chỉ cần là anh nói, cho dù có hoang đường thế nào, em cũng sẽ tin!

Cơ thể Tiêu Đình thoáng run rẩy, anh khẽ hôn lên đôi mắt vương nước mắt của Tuệ Đường:

Không khóc nữa... em hay khóc như vậy bé cưng cũng bị ảnh hưởng... sau này sinh ra sẽ chỉ biết khóc thôi...nếu là con gái thì không sao...nếu là con trai suốt ngày khóc lóc như thế sẽ bị người ta cười mất

Quả nhiên những lời này rất hữu hiệu, Tuệ Đường lập tức ngừng khóc, còn giận dỗi nói: Đều tại anh làm em khóc, trước đây em đâu có hay khóc như thế, mỗi lần đều là anh khiến em khóc...sau này bé cưng thật hay khóc nhè...thì đều là lỗi của anh!

Tiêu Đình ôm cô, vỗ về: Ừ ừ...đều tại anh, đều tại anh hết

Tuệ Đường sụt sịt một lúc mới thôi.

Tiêu Đình thấy Tuệ Đường đã nguôi ngoai mới nói tiếp:

Đường Đường, chúng ta kết hôn đi!

Tuệ Đường nghe thấy vậy, bật cười:

Anh đang cầu hôn em à?

Tiêu Đình rất nghiêm túc lắc đầu, hôn nhẹ má cô một cái cong môi nói:

Anh đang đưa ra quyết định, chỉ muốn trưng cầu ý kiến của em chút thôi, lẽ nào em không đồng ý?

Tuệ Đường hừ nhẹ, nhớ tới lời Ngọc Hân nói, cô vờ giận dỗi: Em không đồng ý thì anh sẽ làm gì?

Tiêu Đình búng trán cô, cười: Anh chỉ nhớ, Đường Đường nghe lời anh nhất mà, chẳng lẽ bây giờ đã thay đổi rồi?

Tuệ Đường làm ổ ở trong ngực Tiêu Đình, nói:

Em đâu có, từ trên xuống dưới chẳng hề thay đổi

Ừ, anh biết mà... được rồi, heo ngủ em ngủ nhiều quá rồi....dậy thay quần áo vào nào

Tuệ Đường ngẩng mặt lên hỏi: Sao phải thay thay quần?

Tiêu Đình kéo cô thẳng người dậy, khẽ cười Ừ, bây giờ đưa em về nhà!

Tiêu Đình mang Tuệ Đường về biệt thự Lâm gia cách Hoạ Bích Hiên nửa tiếng đi xe, xe dừng ở cổng, người mở cổng là Lily.

Vừa trông thấy Tuệ Đường, Lily lập tức la toáng lên: Oh my god, Helen, cô trở về rồi , phu nhân lo cho cô lắm, mau vào nhà đi

Tuệ Đường vội vào trong, nhìn thấy bà Lâm, cô vội lập tức chạy đến: Mẹ!

Bà Lâm cũng bất ngờ, ôm chầm lấy Tuệ Đường, khóc: Con hôm qua đã đi đâu vậy hả.... có biết mẹ lo thế nào không....con không có việc gì chứ?

Tuệ Đường cũng thấy áy náy, liên tục nói:

Con xin lỗi....làm mẹ lo lắng...xin lỗi mẹ

Hai người ôm nhau một lúc, khi bà Lâm ngẩng mặt lên mới phát hiện Tiêu Đình đứng ngay sau Tuệ Đường.

Bà nhìn Tuệ Đường, ý muốn cô nói, Tuệ Đường đột nhiên lời lẽ ấp úng: Mẹ...anh ấy...chúng con...

Tiêu Đình nhanh chóng đỡ lời cho cô: Mẹ, chúng con định sẽ kết hôn!

Lời nói trực tiếp như vậy làm bà Lâm sửng sốt: Hai đứa muốn kết hôn?

Tiêu Đình bước đến nắm lấy tay Tuệ Đường, kiên định nói : Vâng, con định tổ chức đám cưới sớm một chút, Đường Đường mang thai rồi!

Bà Lâm vốn đã chóng váng với thông tin họ kết hôn giờ lại nghe được tin tức chấn động này không khỏi ngây ra:

Mang thai? Bà nhìn chằm chằm xuống bụng Tuệ Đường vẫn chưa có thay đổi lớn lắm.

Tiêu Đình cứ nắm chặt tay cô trước mặt mẹ như vậy Tuệ Đường cũng hơi ngượng, nhưng mấy lần cô cố rút ra đều không thành công, mãi không thấy bà Lâm nói gì, cô cắn môi, dè dặt hỏi: Mẹ, chuyện này...có thể chứ?

Bà Lâm quá bất ngờ không kịp thích ứng nghe Tuệ Đường hỏi lại càng bối rối, tất nhiên chuyện này bà cũng chẳng có gì phản đối nhưng cái bà lo lắng lại là chuyện khác:

Ba con chắc giờ này cũng sắp xuống máy bay, chuyện này ông ấy chắc cũng đồng ý, nhưng mà,... Bà nhìn Tiêu Đình hàm ý sâu xa.

Tiêu Đình dĩ nhiên biết bà Lâm định nói gì, anh đáp lời:

Ba mẹ con nhất định cũng sẽ đồng ý thôi!

Bà Lâm định nói gì thêm, nhưng cuối cùng lại cười nói:

Ừ được rồi, con đưa con bé về cũng ở lại thêm lát nữa ăn cơm tối luôn đi, con cũng chưa tới đây ăn cơm lần nào cả

Tiêu Đình tất nhiên là vui vẻ đồng ý.

Ăn xong, Tiêu Đình kéo Tuệ Đường vào thẳng phòng cô, đóng cửa lại.

Anh đặt hai tay lên vai cô để cô ngồi xuống, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay ôm Tuệ Đường vào lòng, nói:

Anh muốn mang em gói lại bên cạnh quá!

Tuệ Đường phì cười:

Anh làm sao vậy, tự nhiên nói chuyện kì quặc?

Tiêu Đình hừ một tiếng, nói:

Em còn không biết, bây giờ em trở về nhà rồi, anh mà mang em đi nữa, mẹ em sẽ không cho anh cưới vợ về nhà mất

Tuệ Đường nghe thấy lí do, cũng cảm thấy có lí:

Vậy anh mau về đi em ở đây cũng rất tốt!

Tiêu Đình nghe cô nói vậy, tức giận:

Rất tốt? Em đang đuổi anh đi thật xa đúng không?

Phải đó

Tiêu Đình buồn bực nhìn Tuệ Đường, bất mãn cực độ, kéo cô sát vào lồng ngực, cúi đầu hướng đúng cổ cô gặm cắn, Tiêu Đình cũng không cắn thực sự, chỉ giả vờ gặm nhẹ, làm Tuệ Đường nhột cười khanh khách:

Em đùa đấy...đừng mà...hahaha...

Một lúc lâu sau Tiêu Đình mới tha cho cô, Tuệ Đường cười đến mức miệng cũng mỏi,lười biếng dựa hẳn vào lồng ngực Tiêu Đình, nói:

Không nhìn thấy anh, thực ra em cũng rất nhớ nhưng mà không phải nếu chúng ta kết hôn ngày nào cũng sẽ được gặp sao?

Tiêu Đình vẫn không vui lẩm bẩm:

Trước kia cũng đâu có kết hôn mà ngày nào vẫn gặp đấy thôi

Một lúc sau Tuệ Đường lại nhớ ra một chuyện lo lắng nói:

Đình, mẹ anh biết chuyện này chưa, lỡ như bác không đồng ý thì sao? Không phải Tuệ Đường không biết bà Tiêu có ác cảm với mình cho nên cô mới sợ như thế.

Tiêu Đình cũng nghiêm túc nhìn Tuệ Đường hỏi:

Đường Đường, nói anh biết hôm em đến nhà tìm anh đã gặp mẹ anh rồi, đúng không?

Thân thể Tuệ Đường khẽ run lên đã cho Tiêu Đình đáp án chính xác nhất.

Mẹ đã nói gì với em?

Tuệ Đường lắc lắc đầu, đột nhiên nắm chặt góc áo Tiêu Đình, cơ thể run bần bật.

Tiêu Đình thấy phản ứng của cô như vậy, lại càng tin tưởng phán đoán của mình, anh vỗ vai cô, giọng điệu cũng hơi lo âu:

Sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...ngoan nói với anh!

Tuệ Đường lại lắc đầu, nói nhỏ: Không có, chỉ nói mấy lời về anh

Tiêu Đình mơ hồ: Anh?

Tuệ Đường đã bình tĩnh hơn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình:

Ừ, về cuộc sống của trong lúc em không ở đây!

Tiêu Đình định hỏi cụ thể hơn nhưng Tuệ Đường lại nói trước:

Bây giờ em không muốn nhắc đến, một lúc nào đó em sẽ kể với anh

Tiêu Đình tựa cầm vào đỉnh đầu cô khẽ đáp: Ừ

Tiêu Đình một mình lái xe quay về, anh không lái xe về nhà mà đến nhà cũ Tiêu gia.

Anh mở cửa vào nhà, trong nhà vẫn sáng đèn chứng tỏ có người ở đây, gần đây ông bà Tiêu thường xuyên về đây ở, cũng không hay bôn ba bên ngoài như trước đây nữa.

Ông Tiêu đang xem truyền hình ở phòng khách thấy Tiêu Đình về liền hỏi:

Sao đột nhiên con về đây, có chuyện gì à?

Tiêu Đình nhìn một vòng, quay sang hỏi ba mình:

Sao con không thấy mẹ, mẹ đi đâu rồi ạ?

Mẹ con ở trên trong bếp làm nước ép, bố đi gọi bà ấy

Lúc ông bà Tiêu trịnh trọng ngồi trong phòng khách, Tiêu Đình cũng ngồi ở phía đối diện, ông bà Tiêu nhìn anh như đang chờ đợi anh nói:

Bố, mẹ, hôm nay con về đây là có một chuyện quan trọng muốn nói...

...Con muốn kết hôn với Đường Đường

Ông bà Tiêu nghe thấy lời nói đó, cũng giật mình nhưng ông bà biết tính con trai mình không thích nói đùa cũng hiểu đây là lời nói cực kỳ nghiêm túc.

Ông Tiêu còn chưa lên tiếng, bà Tiêu đã nói lớn:

Mẹ không cho phép!

Tiêu Đình dường như dự đoán trước được tình huống này, bình tĩnh nói:

Mẹ, con biết mẹ chắc chắn sẽ không vui, nhưng có một chuyện có thể mẹ không biết...

Bà Tiêu nghi hoặc nhìn Tiêu Đình: Chuyện gì?

Đường Đường mang thai rồi, đó giọt máu của con

Ông bà Tiêu đồng thời sửng sốt: Mang thai ?

Tiêu Đình gật đầu lại nói tiếp: Còn nữa chuyện năm xưa đều là hiểu lầm, Đường Đường bất đắc dĩ mới phải làm vậy?

Tiêu Đình đem mọi chuyện kể lại cho ông bà Tiêu nghe, cuối cùng anh nói:

Vì vậy bố mẹ đừng trách cô ấy nữa được không?

Ông bà Tiêu chỉ biết im lặng, dường như mọi chuyện quá khó tin, vẫn là ông Tiêu lên tiếng:

Bà nó, bà sắp được bế cháu rồi kìa, phải vui lên chứ, không phải luôn bà mong mãi sao?

Bà Tiêu nghe ông Tiêu nói vậy mới hồi thần, nhìn Tiêu Đình lo lắng hỏi:

Đình, Tuệ Đường và đứa trẻ vẫn tốt chứ?

Đều rất khoẻ mạnh ạ

Bà Tiêu lau nước mắt vừa cười vừa nói:

Được, hai đứa lập tức kết hôn đi, mẹ muốn bế cháu

Chốt lại, cho đến giờ Tiêu Đình và Tuệ Đường chỉ còn lại mỗi bước tổ chức hôn lễ là hoàn thành, nhưng ngay cả việc đó ông bà Tiêu, ông bà Lâm cũng đứng ra sắp xếp tất cả nên Tiêu Đình và Tuệ Đường bỗng chốc trở nên vô cùng nhàn rỗi.

Đặc biệt là Tuệ Đường gần đây cô cảm thấy đặc biệt buồn chán, cả ngày ở nhà ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, cuộc sống như heo thế này Tuệ Đường không quen chút nào, nhưng ai cũng nói phụ nữ có thai không thể làm việc nặng nhọc chẳng cho cô làm gì, ngay cả việc cắt may thiết kế cũng phải tạm hoãn, làm Tuệ Đường buồn chán muốn chết.

Tuệ Đường một ngày nọ than thở với Tiêu Đình, Tiêu Đình nghe xong chỉ nói:

Em muốn làm việc gì đó cũng được, nhưng là đợi sau khi bé cưng chào đời đã

Tuệ Đường không còn gì để nói.

Hôn lễ của bọn họ là vào đầu tháng sau, hôm đó, sau khi buổi lễ kết thúc Tuệ Đường sau khi cởi bộ váy áo rườm rà nặng trịch liền nằm bò ra giường, không lâu sau vì quá mệt mà cũng ngủ thiếp đi luôn, Tiêu Đình cũng phải tiếp đón khách cả ngày, tắm xong vừa bước ra ngoài đã thấy Tuệ Đường ngủ từ lúc nào, anh tiến lại gần, lắc đầu cười rồi trèo lên giường, với chăn đắp lại cho cô, ôm cô vợ nhỏ vào ngực thật chặt, nhắm mắt cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Kể từ giờ phút này, cô đã là vợ của anh, trở thành một phần trong cuộc sống, trong tương lai sau này của anh.

Đó nhất định sẽ là một cuộc sống hạnh phúc, một tương lai hạnh phúc.

~END

~

/66