Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 59 - Chương 54.2

/72


Ăn xong bữa sáng, bọn họ ngồi xem tivi trên sofa trong phòng khách.

Hạ Thiên Vũ quan sát nhà của anh, vào cửa chính là phòng khách, bên trái là phòng bếp, sát vách phòng bếp là một phòng trống, mà đối diện cửa chính chính là phòng của anh, trong phòng còn có một phòng vệ sinh, sát vách phòng của anh còn có một phòng, là thư phòng.

Cô đang suy nghĩ về cấu trúc của ba phòng ngủ một phòng khách, lại nghe chuông cửa vang lên.

Hạ Thiên Vũ vội vàng đứng dậy, còn Dương Dịch thì đi mở cửa.

Vào nhà chính là ba người đàn ông và một phụ nữ, cô biết ba người đàn ông đó, là Triệu Vũ, tướng mạo cũng không tệ lắm, không có phong cách như Dương Dịch nhưng đẹp hơn so với người khác, còn hai người đàn ông kia thì, một vô cùng. . . . . . Rất vạm vỡ, một vô cùng. . . . . . đẹp trai, mà người phụ nữ kia trông rất có hơi thở của thành phần tri thức, cảm thấy rất dịu hiền.

Lúc bốn người bọn họ vào nhà thấy Hạ Thiên Vũ thì tập thể ngốc trệ.

Đẹp!

Người đẹp!

Quá đẹp!

Tuyệt đẹp à!

Sau đó, Dương Dịch đi tới, quơ quơ tay trước mặt bọn họ, nói: Bốn người các cậu đây, còn Vương Miểu đâu?”

Bốn người mới hồi phục tinh thần mới vừa ngổn ngang trong gió lại, nhưng người phụ nữ kia lại lên tiếng: Anh ấy đi lấy bánh ngọt rồi, tôi nói này tổng giám đốc, anh bắt được người đẹp này ở đâu vậy?”

Triệu Vũ cúi người thật thấp trước mặt Hạ Thiên Vũ, nói: Chị dâu, tôi luôn nghĩ rằng sự kiện xì căng đan của cô gái kia chỉ là tin đồn, nhưng bây giờ tôi mới tin, đây là sự thật! Chị dâu, tại sao chị lại đẹp như tiên trên trời vậy chứ? Lần trước tụ hội đã cảm thấy chị đẹp, nhưng lần này tại sao chị lại đẹp hơn rồi, quả nhiên được xuất từ tay lão đại chính là không giống bình thường mà! Nhưng mà tôi chính là người chọn chiếc váy đó nha!

Triệu Vũ tranh công nhìn những người bên cạnh rất vui vẻ nhưng mấy người đó lại không để ý tới anh.

Người đàn ông đẹp trai nói tiếp: Chào chị dâu, tôi là Đinh Mậu, chị có thể gọi tôi là Đinh Đương!

Người đàn ông vạm vỡ nói tiếp: Chào chị dâu, tôi là Lý Bất Khuất, chị có thể gọi tôi là A Không!

Người phụ nữ cũng lên tiếng: Tổng giám đốc phu nhân, tôi tên là Vương Màu, là thư ký của tổng giám đốc, và cũng là bạn gái Triệu Vũ, tổng giám đốc phu nhân chị rất xinh đẹp đó, khó trách trong mắt của tổng giám đốc không nhìn người phụ nữ khác trong nhiều năm như vậy, hóa ra là anh ấy cất giấu phu nhân nha!

Vương Màu nói những lời phát ra từ đáy lòng, cô thật sự không nghĩ có một phụ nữ xinh đẹp như vậy!

Hạ Thiên Vũ bị đám người bọn họ dọa làm cho sững sờ, sau đó cười nhạt, nói: Chào mọi người, tôi là Hạ Thiên Vũ.

Lúc này, Dương Dịch cầm nước nóng đi ra từ phòng bếp, châm trà cho bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy áp lực thật sâu.

Bọn họ cũng đưa ánh mắt như khó tin nhìn về phía Dương Dịch, lão đại của bọn họ, làm sao tổng giám đốc đại nhân của bọn họ sẽ tự mình bưng trà đưa nước cho bọn họ rồi hả? Xem ra là bởi vì có chị dâu ở đây, cho nên lão đại dịu dàng hơn rất nhiều, sau đó tập thể bọn họ đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Vũ thấy nên trong lòng nao nao.

Cô Vương, cô đi với tôi ra ngoài mua thức ăn có được hay không? Tôi không biết đường! Hạ Thiên Vũ có chút ngượng ngùng nói.

Vương Màu lập tức, nói: Được chứ được chứ, tôi cùng đi với chị, đi thôi!

Họ đang muốn đi ra cửa, thì Dương Dịch nói họ chờ anh một chút, sau đó anh trở về phòng, lấy mắt kiếng của Hạ Thiên Vũ, đeo lên cho cô, nói: Thế này mới được, anh mới an tâm!

Sau đó, ba người đàn ông kia nhìn anh đầy khinh thường, yêu vợ còn hơn bản thân nữa, dấn thân vào quá sâu rồi!

Nhìn hành động của anh khiến Hạ Thiên Vũ buồn cười, sau đó cô mỉm cười rồi nói với Vương Màu: Chúng ta đi thôi!

Vương Màu rất quen thuộc đối với tình hình chung quanh đây, họ đi bộ đến chợ bán thức ăn mất gần mười phút, từ trước đến giờ Hạ Thiên Vũ không ưa thích mùi vị thức ăn được bán ở chợ, nhưng cô muốn nấu cơm cho anh ăn, nên không quên được.

Hình như chị Hạ rất thích tổng giám đốc của chúng tôi! Vương Màu cười híp mắt nói, nhìn dáng vẻ của cô, chắc chắn là cô gái được cả nhà nuông chiều, mặc dù rất quen thuộc đối với thức ăn, nhưng giống như là người rất ít đến những nơi như thế này, nhìn động tác của cô là có thể thấy rõ ràng.

Hạ Thiên Vũ nhìn về phía Vương Màu, cũng không kiêng dè gật đầu, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, nói: Anh ấy cũng rất yêu tôi.

Vương Màu nhìn bọn họ hạnh phúc, cũng không khỏi mỉm cười, An Nhan,


/72