Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Chương 4 - Chương 4

/13


Tô Niệm Khâm buông di động. Hắn đang ngồi trong nhà ăn, soạn giáo án, lúc này đóng sách lại, hơi nhíu mi.

Ngồi ở đối diện, bạn hắn – Dư Tiểu Lộ đang xem tạp chí hỏi: “Ai gọi cho ngươi vậy?”

“ Không có ai.” Hắn thản nhiên nói.

“ Còn không có ai? Vậy sao ngươi gác điện thoại làm gì, giống như trốn ôn dịch?” Dư Tiểu Lộ cười.

Tô Niệm Khâm lười đấu võ mồm với nàng, tay phải lật sách, đầu ngón tay trên bìa sách gõ nhẹ nhàng theo tiết tấu.

“ Tô Niệm Khâm.” Dư Tiểu Lộ lật thêm một trang.

“ Huh?” Hắn quay đầu nhìn.

“ Ngươi thất thần.” Dư Tiểu Lộ cười.

Hắn không đáp, tay sờ bản chữ nổi.

“ Cô gái kia biết ngươi là Nhất Kim?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Cuộc gọi vừa rồi, Tang Vô Yên nói rất lớn tiếng, nàng mập mờ nghe được vài câu, đoán được sơ sơ.

“Uhm.”

“ Thật hay giả?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Nàng biết, bề ngoài Tô Niệm Khâm giống như không có chuyện gì xãy ra. Nhưng chuyện này đối với hắn vẫn là một chuyện rất nghiêm trọng. Hắn sở dĩ trước giờ không muốn công bố thông tin cá nhân, một là ngại cho Tô gia, hai là không muốn công bố với người ngoài hắn bị khiếm thị.

“ Ta đi làm phỏng vấn ở ra­dio, gặp qua nàng.”

“ Sớm biết như thế này, ta có chết cũng không đồng ý yêu cầu của Hi tỷ a. Làm sao bây giờ?”

“ Mặc kệ nàng.”

“ Muốn ta đi tìm nàng nói chuyện hay không, nếu nàng đưa tin cho giới truyền thông, thì rất phiền toái.”

Tô Niệm Khâm từ chối cho ý kiến, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Chắc là sẽ không.”

Hắn nói chắc là sẽ không, ý là sẽ không công bố cho giới truyền thông, hay là sau khi công bố sẽ không phiền toái, Dư Tiểu Lộ cũng không đem những lời này làm cho rõ ràng, chờ nàng muốn hỏi lại, thấy sắc mặt Tô Niệm Khâm không còn kiên nhẫn, đành phải im lặng.

Ngày đó, Dư Tiểu Lộ nhận được diện thoại đi đón Tô Niệm Khâm. Nàng đứng ở xa nhìn thấy Tô Niệm Khâm từ KFC đi ra, quả thực là mở rộng tầm mắt.

Bởi vì mắt không tốt, Tô Niệm Khâm phán đoán bên ngoài đa phần dựa vào thanh âm và vị giác. Cho nên, hắn không thích nơi có mùi nồng đậm và tiếng người ồn ào, mà loại Fast­food theo kiểu Tây Âu hoàn toàn tập hợp hai thứ ấy thành một.

Lúc cô gái bên cạnh Tô Niệm Khâm tạm biệt, còn cười hì hì nói: “Cha của đứa nhỏ, lần sau gặp.”

Mạch thái dương của Tô Niệm Khâm hơi run rẩy.

Lên xe, Dư Tiểu Lộ không khỏi buồn bực: “Cha đứa nhỏ là sao?”

“ Lái xe!” Mặt Tô Niệm Khâm nháy mắt trở lên u ám.

Qua 15/1 âm lịch, trường học liền khai giảng. Tô Niệm Khâm vẫn là giáo viên chữ nổi, Tang Vô Yên cũng vẫn làm phó chủ nhiệm lớp cô Lí.

Từ chuyện đó trở đi, Tang Vô Yên bắt đầu chú ý tới Tiểu Vi. Giống như quần áo của cô bé có sạch hay không, có quậy phá không, giày có giữ được ấm không. Trong giờ ra chơi, có đứa nhỏ ra căn tin mua đồ ăn vặt, cũng có đứa nhỏ mang đồ ăn ở nhà theo. Mà Tiểu Vi rõ ràng không có đãi ngộ như vậy, mỗi khi đến giờ ra chơi, liền ngồi một mình không lên tiếng.

Ngày ấy trời đang mưa, bọn nhỏ không có chạy tới sân thể dục vui đùa, giờ ra chơi đều đến căn tin mua quà vẴ gì vào lớp ăn. Toàn bộ không khí lớp học tràn ngập hương vị đồ ăn. Tang Vô Yên đứng ở ngoài cửa sổ hành lang, nhìn chăm chú vào Tiểu Vi.

Nàng trước kia cũng từng xấu hổ như vậy. Mới trước đây, gia giáo rất nghiêm, mỗi ngày nàng đều ở nhà ăn sáng, trừ bỏ tiền xe thì má Tang sẽ không cho thêm tiền tiêu vặt gì nữa. sau tiết thứ hai, có 30 phút nghỉ ngơi, lúc này có rất nhiều người ăn sáng. Nhìn bạn học cầm món này món nọ, mà mình ngồi bên cạnh đặc biệt xấu hổ. Chuyện này không liên quan là đói hay không đói bụng, mà là một loại tự tôn nhỏ bé của trẻ con.

Tang Vô Yên vội vàng trở về văn phòng, mở ra ngăn kéo cầm túi xách, đi xuống căn tin. Nhưng mà trong căn tin, bọn nhỏ rất đông tạo thành ba tầng ngoài ba tầng trong, nàng tốt xấu cũng được coi như nửa giáo viên, không thể chen lấn cùng bọn nhỏ. Nàng hơi chần chờ, lại cầm túi xách quay lại văn phòng ở lầu hai.

“ Tiểu Tang, ta không nghĩ ngươi sẽ quay lại?” cô Lí nói.

“ Không, ta vốn muốn xuống dưới mua một chút đồ, mà học sinh nhiều quá.”

“ Chưa ăn sáng?” cô Lí rất quan tâm nàng, “Nếu chưa ăn sáng, ta có bánh bích quy.” Nói xong liền từ trong ngăn kéo lấy bánh bích quy đưa nàng.

“ Không, không, không.” Tang Vô Yên xua tay, “Ta không phải mua cho mình.”

Cô Lí cười:“ Về sau a, ngươi muốn mua gì trước khi ra chơi chạy đi mua trước là được.”

Tô Niệm Khâm ngồi đối diện cũng ngẩng đầu, ánh mắt hình như vô ý rơi xuống Tang Vô Yên bên này.

Sau cuộc điện thoại đó, Tô Niệm Khâm vẫn trốn tránh nàng, tận lực không cùng nàng ở chung một mình. Nàng cũng nghĩ qua tìm cớ tiếp cận hắn. Nhưng vẫn luôn bị hắn tránh đi một cách tự nhiên. Hai người cũng không nói về đề tài “Nhất Kim”. hai người đều hiểu nhưng không ai muốn đề cập nữa.

Tang Vô Yên cũng buồn bực, sao hắn lại tin tưởng mình không nhiều chuyện đi kể với truyền thông.

Tiết thứ ba, Tang Vô Yên đi theo nghe cô Lí lên lớp. Đi đến cửa phòng học ở lầu 3, Lí lão sư mới phát hiện quên mang cốc nước. Gần đây cổ họng của cô Lí bị nhiễm trùng, cốc nước vẫn ngâm thảo dược, một tiết không uống mất giọng. Tang Vô Yên nói: “Không sao, cô vào lớp trước, ta giúp cô lấy.”

Nàng lấy cái cốc, phát hiện không có nước, vội vã chạy đến bình nước uống, rót đầy một ly, vừa đậy nắp vừa xoay người đi ra cửa.

Ngay lúc nàng quay người lại, không chú ý đụng vào người vừa bước vào. Người này không phải ai khác, Tô Niệm Khâm. Nửa cốc nước sôi đổ hết vào người Tô Niệm Khâm.

May mắn bây giờ là mùa đông, Tô Niệm Khâm mặc áo dày, nước không lập tức thấm vào quần áo. Chờ nàng hoàn hồn thì mới nhìn thấy tay của Tô Niệm Khâm.

Tang Vô Yên không khỏi hít vào khí lạnh.

Tay hắn bị bỏng nước sôi, làn da nhanh chóng phiếm hồng.

“ Nóng không?” Nàng vội vàng lấy khăn lau tay hắn hỏi.

“ Không nghiêm trọng lắm.” Hắn nói.

Hắn thật sự nghiêm trọng lắm, vẫn là muốn cùng Tang Vô Yên bảo trì khoảng cách. Nhưng không như mong muốn, làn da bị bỏng không chỉ phiếm hồng còn bắt đầu bong da.

Tang Vô Yên hơi nôn nóng: “Sao lại không nghiêm trọng, là nước sôi đó.”

Trong lúc bối rối, nàng đột nhiên nghĩ đến vườn dưới lầu có lô hội (nha đam)[1], trước kia ở nhà, má Tang dùng lô hội đắp vào mỗi khi nàng bị bỏng.

“ Ngươi ngồi chờ ta.” Lập tức, chạy nhanh xuống lầu, cũng bất chấp trời mưa chạy ra vườn hoa hái vài nhánh lá lô hội, bịch bịch bịch chạy về.

Nàng cầm tay Tô Niệm Khâm đưa vào vòi nước, rửa sạch, sau đó lấy lá lô hội nhẹ nhàng lau chỗ bị bỏng trên mu bàn tay.

“ Cái gì vậy?”

“ Lô hội.”

Ngón trỏ đã muốn tạo bọt nước, lúc lô hội xẹt qua trên mặt, tay hắn hơi run.

Đại khái là rất đau.

Mười ngón thon dài, tĩnh mạch màu xanh ẩn ẩn dưới làn da trắng. Đại khái vì thường xuyên đánh đàn, tay hắn có vẻ không phải cực kỳ hoàn mỹ như vậy, ngón tay thường đọc bản chữ nổi, đầu ngón tay hơi kiều, ngón giữa có vài nốt chai.

Hắn nhận thức thế giới này, chủ yếu dựa vào hai tay này, cho nên so với người bình thường có lẽ mẫn cảm hơn.

“ Ta tuyệt đối không phải cố ý.” Tang Vô Yên áy náy nói, “Ngươi đừng tức giận.”

“Thật không?” Hắn lơ đãng hỏi lại.

Tang Vô Yên vội la lên:“ Ta thề!”

Mỗi khi chất sền sện của lô hội chạm vào làn da, liền mang lại cảm giác mát lạnh. Cửa sổ mở ra, gió thổi mang theo hơi nước ẩm ướt, hương thơm thoang thoảng của thực vật khuếch tán trong không khí.

Tô Niệm Khâm nhợt nhạt hít vào một hơi.

Nguyên lai là lô hội, đây chính là mùi lô hội, hắn nghĩ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiếp tục sửa. Không có rất cẩu huyết, chỉ có càng cẩu huyết….. Hắc hắc hắc (Đầu gỗ ngậm hậu cười)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Cây lô hội: còn gọi là Nha đam, Long tu, là một loài cây thuộc chi Lô hội, có lẽ có nguồn gốc từ Bắc Phi.

Cho đến tận ngày hôm nay con người đã chứng minh và khẳng định được vai trò của cây nha đam trong cuộc sống con người. Cụ thể hơn là trong lĩnh vực dược phẩm, thực phẩm và mỹ phẩm.

---2---

“ Sau đó thì sao?” Trình Nhân hỏi.

“ Có người lên lầu, chẳng lẽ ta không biết xấu hổ cứ nắm lấy tay hắn, thì chỉ có thể cầm cốc đi đến lớp học.”

Trình Nhân cười hắc hắc, “Ngươi không bắt lấy cơ hội đó mà tiến tới?”

“ Tiến tới.” Tang Vô Yên đạp nàng một cước, “ Ngươi đừng trêu ta nữa, giúp ta đi siêu thị nhanh lên.”

“ Là sao?”

“ Mua đồ ăn.”

Sáng sớm hôm sau, Tang Vô Yên đem theo một túi đồ ăn vặt đi làm. Đến văn phòng, Tô Niệm Khâm cũng mới đến.

Tang Vô Yên nhìn nhìn tay hắn, mụn mủ đã vỡ, mặt trên cũng có thoa lớp thuốc.

Cầm trong tay nhiều đồ ăn như vậy, cũng rất ngượng ngùng, vì thế Tang Vô Yên mở gói kẹo ra, mời các giáo viên trong phòng. Đi đến chỗ Tô Niệm Khâm, nàng chần chờ mới nói: “thầy Tô , ngươi ăn kẹo không.”

Hắn thản nhiên từ chối: “Ta không ăn đồ ngọt.”

Ngắn gọn năm chữ, cẩn thận lại có khoảng cách. Giống như chuyện hôm qua chưa tình xảy ra.

Tang Vô Yên cắn cắn môi, liền cười: “Vậy…… Lần sau ta mời ngươi ăn mặn.”

Nàng đem theo túi quà vặt, không ngờ Tiểu Vi còn chưa tới.

Hai ngày sau lễ tết, thầy Tiểu Vương trở lại văn phòng, nhắc nhở Tang Vô Yên: “Tiểu Tang, ngươi không phải tìm Tô Tiểu Vi sao, nàng bây giờ đang ở lớp học.”

Tang Vô Yên đem theo túi đồ đến lớp học. trên tay áo Tiểu Vi treo phù hiệu trực nhật, đang lau bàn giáo viên.

“ Tiểu Vi.” Tang Vô Yên đứng ở cửa, kêu nàng một tiếng.trong ra­dio phát ra bài hát tập thể dục, hơn nữa kia đứa nhỏ làm việc rất chuyên tâm, cho nên cũng không nghe thấy nàng gọi.

Cô bé lau rất cẩn thận, trước dùng khăn lau một lần, sau đó rửa sạch khăn lau lần thứ hai. Tay trái ở phía trước dò đường, tay phải cầm khăn di chuyển một chút.

Tang Vô Yên cười cười, “Tiểu Vi.”

Tiểu Vi quay đầu, “Cô Tang?”

“ Ta cho em ……” Tang Vô Yên còn chưa nói xong, Tô Niệm Khâm xuất hiện sau lưng lại kéo gói to trong tay nàng, sau đó lắc lắc đầu, ngón trỏ đặt trên môi ra dấu im lặng.

“ Làm sao vậy? Cô Tang.” Đứa nhỏ cũng biết Tô Niệm Khâm đang đứng ở cửa lớp.

“ Ngươi trực nhật àh?” Tang Vô Yên nói sang chuyện khác.

“ Dạ. Hồi nãy bọn họ chơi trong lớp, đem ném cây chổi lên bàn. Một lát tới tiết của thầy Tô rồi, thầy rất thích sạch sẽ, cho nên em phải lau chỗ này trước khi thầy đến, miễn cho dơ quần áo của thầy.”

Tang Vô Yên vốn không thích trẻ con, nhưng nhìn vẻ mặt Tiểu Vi nghiêm túc như vậy, không nhịn được nở nụ cười.

“ Em thích thầy Tô?”

Tiểu Vi nheo mắt cười: “Thầy Tô rất ôn nhu.”

“ Thật không?” Nàng như thế nào cho tới bây giờ cũng không biết. Tang Vô Yên vừa hỏi, vừa quay đầu nhìn Tô Niệm Khâm. Tô Niệm Khâm giống như phát hiện ánh mắt nghi ngờ của nàng, hơi hơi nghiêng đầu.

Kết thúc cuộc nói chuyện, nàng đi theo Tô Niệm Khâm đến cuối hành lang.

“ Vì sao không cho ta tặng cô bé?”

“ Bọn họ không phải cần gói kẹo ngươi đưa hôm nay hay bánh bích quy của ngày mai.”

“ Nhưng mà……” Tang Vô Yên cảm thấy nghẹn lời, “Nhưng, ta không phải chỉ có thể được nhiêu đây sao?”

“ Chính là ngươi chỉ có thể làm được thế này, cho nên đừng làm tốt hơn.” Vẻ mặt hắn không hờ hững, lời nói rất nghiêm túc, lại giống như cũ cực kỳ vô cảm như băng.

Tang Vô Yên cũng hơi tức, “Rõ ràng là tự ngươi mẫn cảm. Ta chỉ là muốn cho cô bé biết, không cha không mẹ, vẫn là có người nhiều quan tâm, thương cô bé.”

“ Tang Vô Yên, mời ngươi thu hồi sự thương hại cùng bố thí của ngươi. Bọn họ không phải muốn sự chú ý đặc biệt này, mà là cái khác. Ngươi căn bản không hiểu.”

“ Ta không hiểu? Ngươi dựa vào cái gì mà nói vậy!” Câu này của Tang Vô Yên không có ý châm chọc, nhưng lại mang theo bực bội.

Tô Niệm Khâm xoay người lại, từng chữ từ từ phát ra: “Bởi vì ta cũng ở cô nhi viện lớn lên.”

Tang Vô Yên nghe vậy kinh ngạc, liền ngẩng đầu, kinh dị hắn. Hắn đưa lưng về cửa sổ ở cuối hành lang, từ hướng Tang Vô Yên nhìn thấy có chút phản quang.

Một khắc ấy, nắng sớm chiếu vào Tô Niệm Khâm, thấy không rõ mặt. Ngón tay Tang Vô Yên hơi cuộn lại, năm đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái. Ngày hôm qua, chính là ngón tay này chạm vào da hắn, lúc ấy vẻ mặt hắn rất thoải mái, cực kỳ bình tĩnh, nhìn rất thật.

Mà lúc này, thân ảnh hắn bị ánh sáng phản chiếu lại đột nhiên làm cho người ta cảm thấy có chút hư vô……

Nàng muốn chạm đến của mặt hắn, tay đến giữa không trung giống như bị điện giật rụt trở về. Nàng thiếu chút nữa đã làm chuyện thất lễ rồi, may mắn là hắn nhìn không thấy gì hết.

Trước khi biết Tô Niệm Khâm là Nhất Kim, cuộc sống của Tô Niệm Khâm đối Tang Vô Yên mà nói vẫn là một điều bí ẩn.

Thầy Tiểu Vương nói Tô Niệm Khâm đến dạy thay, tiền lương tính theo giờ dạy. Phải biết rằng, giáo viên chính thức, cho dù là giáo viên lâu năm thì tiền lương cũng rất khó coi, huống chi hắn mỗi tuần không đến sáu tiết dạy thay.

Mắt hắn bị khiếm thị, thu nhập lại ít, sao mà sống đây?

Quần áo hắn luôn sạch sẽ, mùa đông chỉ áo ấm hoặc là áo lông, có đôi khi liên tục mặc vài ngày, nhưng vẫn rất sạch. Quần áo không có dấu hiệu hoặc lo­go rõ ràng.

Y phục của Tô Niệm Khâm làm cho người ta cảm giác, giống như má Tang thường thường dạy sống giản dị: bất luận mặc cái gì, chỉ cần sạch sẽ chính là đẹp.

Sau đó lại phát hiện, mỗi lần hắn về nhà đều có một cô gái trẻ lái xe tới đón hắn. Xe Volvoc30 màu xám xanh, loại xe thông dụng ở thành phố A.

Vì thế, Tang Vô Yên còn thảo luận qua với Trình Nhân.

“ Là phú bà, sau này Tô Niệm Khâm chắc sẽ làm tiểu bạch kiểm.” Trình Nhân nói.

Mắt Tang Vô Yên trợn trắng, “Ngươi đúng là cái gì cũng nghĩ ra.”

Không có khả năng. Nàng thấy qua hai người họ nói chuyện, có thể nói hắn rất giống ông chủ?

“Hoặc ngược lại. Hắn là ông chủ, nàng là tiểu mật.” Trình Nhân còn nói.

Tang Vô Yên lại lắc đầu.

Tuy rằng hai người nhìn rất thân, nhưng nhìn không giống quan hệ thân mật đó.

Mãi đến khi biết Tô Niệm Khâm chính là Nhất Kim, chân tướng tựa hồ có thể đoán được. Tang Vô Yên không biết một bài hát của hắn có thể bán bao nhiêu tiền, bất quá theo phản ứng của thị trường mà nói, chắc là loại “Giá xa xỉ” .

Nhưng ngàn đoán vạn đoán, lại đoán không được ­cư nhiên thân thế Tô Niệm Khâm như vậy.

Tang Vô Yên ngồi xe bus về nhà, nhìn ra cửa kính. Nàng nhớ lại cuộc nói chuyện với dì Trương ờ cô nhi viện

Dì Trương nói: đứa nhỏ bị bỏ rơi, đa số là bé gái sơ sinh, cũng có chỗ thiếu hụt. Có khi do cha mẹ cảm thấy đứa nhỏ có chỗ thiếu hụt, dân quê cho đó là điềm xấu, lại sợ người thân chê cười. Có khi do gia đình vốn không có đủ năng lực kinh tế nuôi sống đứa nhỏ, vẫn cảm thấy đây là gánh nặng, mặc dù khi lớn lên, vẫn là gánh nặng trong nhà, cả đời đều bị trói buộc.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tang Vô Yên cảm thấy chua xót, phút chốc liền khóc.

Nàng yên lặng, im lặng, dựa vào cửa sổ vị trí, mạc danh kỳ diệu rơi lệ. Hành khách trên xe lên xuống liên tục, nhưng mặt nàng hướng ngoài cửa sổ, không ai chú ý.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bối cảnh vẫn là bài hát đó, có đồng hài hỏi, là tát đỉnh đỉnh(Cầm thương) võng tốc nguyên nhân, có chút chậm.

Cạc cạc~~~ đổi mới.

* cây thủy lạp hay còn gọi là cây râm

viewtopic.php?f=98&p=1439345#p1439345

---3---

Buổi tối, Tang Vô Yên một mình nằm trên giường tập thể dục giảm béo. Hôm nay là thứ Tư. Thứ Năm thứ Sáu, Tô Niệm Khâm đều không có tiết, sẽ không đến trường học. Một tuần trôi qua

Tang Vô Yên dừng động tác, nhìn trần nhà bắt đầu sợ run.

Thật vất vả sống qua bốn ngày, thứ Hai, Tang Vô Yên đến trường lại biết tin Tô Niệm Khâm nghĩ phép mấy ngày rồi, không đến dạy.

Tang Vô Yên làm bộ như vô tình hỏi tin tức từ thầy Tiểu Vương: “Môn chữ nổi của khối ta làm sao bây giờ?”

“Khi họp có nói, chờ thầy Tô, nếu lâu quá thì mời giáo viên mới về dạy.”

“ Có chuyện gì sao?”

“ Không biết.” Tiểu Vương nhún nhún vai.

Tang Vô Yên cắn cắn cán bút, chỉ mong hắn không phải cố ý trốn nàng.

Kết quả, ngày hôm sau Tô Niệm Khâm xuất hiện đúng giờ, hơn nữa nhìn thấy nàng cũng không có gì, Tang Vô Yên mới biết, đã đánh giá quá cao lực ảnh hưởng của mình đối Tô Niệm Khâm.

Không khí ở thành phố A rất ẩm ướt, khoa trương mà nói, mưa kéo dài từ đầu mùa thu đến đầu năm xuân năm sau, cho nên Tang Vô Yên thường xuyên để dù trong túi.

Chưa tới tiết thứ tư, Tang Vô Yên đã nhận được điện thoại phải về ĐH A điền thông tin tốt nghiệp. Đi tới cửa vừa vặn gặp Tô Niệm Khâm đang đợi xe, hắn cũng không tiết, so với Tang Vô Yên ra sớm vài phút, rõ ràng xe còn chưa tới.

Mưa, tí tách tí tách rơi xuống.

Nói lớn thì không lớn; nói nhỏ, nhưng lại có thể ướt quần áo. Tô Niệm Khâm cũng như nhiều nam nhân khác, hàng năm không ng theo dù, có thể lười liền lười, bây giờ vừa vặn gặp trời mưa.

Hắn đứng ở lối đi bộ để tránh mưa, nhưng vẫn bị trúng mưa, quần áo đã ướt từng mảnh nhỏ.

Tang Vô Yên đến bên cạnh, giơ dù lên, chia một nửa không gi­an cho hắn.

Hắn phát hiện, xoay người.

“ Là ta.” Nàng nói.

“ Không sao, mưa không lớn.” Hắn dịu dàng cự tuyệt.

“ Dù sao ta cũng rảnh.” Tiếp tục mặt dày.

Vì thế, hai người liền như vậy đứng dưới bóng râm. Hắn không muốn nói chuyện, nàng tự mình nói cũng không được, cũng câm miệng, miễn cho chọc người chán ghét.

Tang Vô Yên cũng nhắm mắt lại. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng mưa rơi lên dù leng keng thùng thùng, đôi khi còn có tiếng ô tô chạy như bay.

Cuộc sống hắn là như thế này sao? Nàng nghĩ.

Còn có…… Nàng đột nhiên liền ngửi được một hương hoa. Nàng trợn mắt ngẩn đầu, phát hiện ở trên cành cây, có một nụ hoa mới nở.

Trên các lối đi bộ ở thành phố A luôn có rất nhiều cây thủy lạp[1], đại khái bởi vì khí hậu, cây ở đây so với nơi khác nở hoa sớm, hơn nữa thời kỳ nở hoa rất lâu mới tàn.

Trên con đường nhỏ, mấy ngày nay đều mưa, mùi ướt át xen lẩn vào không khí, lại cho ta cảm giác tươi mát.

Nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, mùa xuân đã đến rồi.

“ Nha, cây thủy lạp đều nở hoa rồi.” Tang Vô Yên cảm thán.

“ Cây thủy lạp?” Tô Niệm Khâm hỏi, “Trước kia có người nói với ta, cây này là cây sồi xanh.”

“ Cây thủy lạp không giống cây sồi xanh.”

Vì chứng minh lời nói của mình, nàng đem dù gi­ao cho Tô Niệm Khâm, ngửa đầu nhìn cây, rốt cục tìm được một nhánh cây, liền nhảy lên hái được một chiếc lá.

Cây vì vậy mà hơi rung một chút, giọt nước mưa tích lũy ở lá cây rớt xuống, một nhánh hoa rơi trên dù, đương nhiên cũng ướt hết người Tang Vô Yên.

Tang Vô Yên lau, cái trán bị ướt, trở lại cây dù. Nàng cầm tay phải Tô Niệm Khâm, nói: “Đơn giản nhất chính là lá cây không giống nhau, ngươi sờ thử đi.”

Nàng dắt ngón trỏ hắn sờ lên cạnh của lá cây, “Đây là bóng loáng. Cạnh lá cây sồi xanh là hình răng cưa.”

“ Lô hội cũng là hình răng cưa.”

“ Đúng.” Tang Vô Yên gật đầu, đối đứa trẻ hiếu học trước mặt meo meo cười.

Một lát sau, chiếc Vol­vo đã dừng ở ven đường.

Trên đường trở về, Dư Tiểu Lộ nhìn trộm Tô Niệm Khâm hai ba lần, rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi vẫn cầm chiếc lá cây làm cái gì?”

“ Không có gì.” Tô Niệm Khâm thản nhiên trả lời, sau đó mở cửa kính xe buông tay ra.

Lá cây thủy lạp theo gió bay đi ra ngoài.

Tâm lý học thoạt nhìn rất dễ học, đáng tiếc tìm việc lại rất khó.

Người lớn trong nhà Tang Vô Yên biết hết hi vọng, không cho nàng đi tìm việc trực tiếp về nhà, ôn tập nửa năm sau thi tiếp.

Má Tang nói: “Bốn năm trước cho con đi học xa như vậy, bây giờ bất luận chuyện gì xảy ra con cũng phải trở về, cùng lắm thì thi ở trường ba con dạy, mời người ôn tập giúp con.”

Vì thế, Lí Lộ Lộ nhân cơ hội châm chọc nàng: “Ba là giáo sư đúng là có khác, làm gì có chuyện nước phù sa,chảy ruộng người ngoài.”

Lí Lộ Lộ đã ghi danh thi vào ĐH M ở thành phố B mà Tang ba ba đang dạy. Tâm lý học ở đó nổi tiếng cả nước.

Nhưng mà, nếu nàng về lại thành B, vậy lần trước còn kêu nàng thi, đúng là phí tiền.

“ Ta muốn ở đây, làm việc ở ra­dio cũng không tồi, ta……” Tang Vô Yên giải thích trong điện thoại

“ Không được!” Không đợi nàng nói xong, má Tang lập tức phủ quyết.

Buổi trưa, Tang Vô Yên dự giảng xong đang ra khỏi lớp, Tiểu Vi đột nhiên gọi nàng lại: “Cô Tang.”

“ Chuyện gì?” Tang Vô Yên xoay người nhìn nàng.

“ Ngày mai thứ Bảy, viện có hoạt động, biểu diễn rất nhiều tiết mục, em cũng sẽ lên đài. Viện trưởng nói, có thể mời thầy cô tham gia. Ta muốn hỏi cô đi được không?” cô bé nói chuyện rất trôi chảy lại có chút thẹn thùng, không quá tương tự, có thể thấy được trong lòng chắc chắn rất hồi hộp.

Tang Vô Yên nhớ lại ngày mai cũng không có việc gì, liền cười hì hì đáp ứng.

“ Mười giờ sáng mai.”

“ Hoàn toàn. không thành vấn đề.”

Tiểu Vi cảm thấy mỹ mãn, còn không quên bổ sung: “Em ở cửa chờ cô.”

“ Chỉ có ta àh? Cô Lí có đi không?”

“ Con cô Lí bị bệnh, không đi được.”

“ Còn thầy Tô?”

“ Không cho mời thầy Tô, ta sợ thầy Tô bận việc, hơn nữa hiệu trưởng nói là mời chủ nhiệm lớp, cô Lí là chủ nhiệm lớp, cô là phó chủ nhiệm, nhưng thầy Tô không phải.”

“ Thật ra thì,” Tang Vô Yên suy nghĩ một chút, “Thầy Tô là giáo viên, hơn nữa thầy tuyệt không có việc bận, em đi mời thầy, thầy khẳng định rất vui.”

Lúc này, một đám bé trai từ phòng học lao ra, mang đến một trận gió và âm thanh tranh cãi ầm ĩ.

“Nam sinh thật đáng ghét.” Tiểu Vi nói thầm. nàng lúc nhỏ cũng rất ghét bạn khác phái.

“ Nhưng Tiểu Vi cũng rất thích thầy Tô mà?”

“ Đương nhiên, thầy Tô không giống bọn họ.”

Tang Vô Yên nghĩ, đúng vậy, đàn ông và nhóc trai đúng là khác nhau, ngay cả một cô bé mười tuổi cũng biết.

“ Tiểu Vi không muốn thầy Tô đi sao?”

“Muốn!” Tiểu Vi vuốt tóc, “Nhưng hôm nay thầy Tô không đến trường.”

“ Vậy thì dễ rồi, cô giúp em gọi là được.” Tang Vô Yên sờ di động.

“ Nhưng….. em không biết nên nói như thế nào.”

“ Em vừa rồi nói chuyện với ta rất trôi chảy, đối với thầy Tô cũng lặp lại như lúc nãy là được.”

Điện thoại vừa gọi, quả nhiên Tiểu Vi đem câu nói kia đọc làu làu một lần.

“ Chào, là ta.” Tô Niệm Khâm nói.

Tang Vô Yên che điện thoại cười gi­an, nàng quả nhiên là bà hoàng hậu độc ác.

Thứ Bảy? Không phải là ngày mai.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hy vọng cái này quá độ miễn cưỡng hợp cách~~

Vô nghĩa không nói nhiều, tiếp tục cần cù lao động

---4---

Ngày 5 tháng 3, trời có mưa nhỏ.

Thứ Bảy.

Ngày thanh niên tình nguyện Trung Quốc.

Ngày kỷ niệm chú Lôi Phong.

Nhưng, hoàng lịch* nói: Mọi việc không nên. (*sách nói về thời tiết của Trung Quốc, giống như sách bói vậy, nhưng nhiều người Hoa rất tin.)

9h50, Tang Vô Yên vừa đến cửa viện mồ côi, đã thấy Tô Niệm Khâm đứng đàng kia. Hôm nay, Tiểu Vi rất dễ thương, mi tâm còn điểm chấm đỏ.

Tô Niệm Khâm ngồi xổm nói chuyện với cô bé, hình như là nghe Tiểu Vi hát, hắn khẽ gật đầu, hết sức chuyên chú. Nghe thấy chỗ nào không đúng, hắn mở miệng sửa lại.

Không nghĩ tới hắn lại thích trẻ con như vậy, hơn nữa vẻ mặt kia lại làm cho người ta cảm thấy hắn thực — ôn nhu.

Tang Vô Yên ngẩng đầu, thấy tờ quảng cáo ở cửa lớn: chào đón đoàn thanh niên tình nguyện đến viện chúng ta biểu diễn. Nhìn xong nàng không khỏi choáng váng, nguyên lai là có chuyện như vậy khó trách muốn tìm người đến cổ động.

Bọn họ đều thành diễn viên quần chúng.

Viện mồ côi có hai dãy nhà, một dãy là phòng quản lý, còn dãy kia là ký túc xá và căn tin, ở giữa có một khoảng không nhỏ.

Hiện tại khoảng không trở thành sân khấu, bên dưới sắp ghế nhựa. Hàng đầu tiên là khách quý, trên bàn có trải khăn và chung trà, chỗ ngồi còn có tên, chức vụ.

Phía sau sân khấu là trẻ em trong viện, giáo viên và “nhóm khách quý đã quan tâm và duy trì viện mồ côi”. Viện trưởng từng nói dù họ có thật tâm hau không cũng được miễn là họ có giúp đỡ.

Nàng ngồi cùng Tô Niệm Khâm.

“ Thật khéo.” Tang Vô Yên nói.

“ Phải không?” Tô Niệm Khâm hơi trầm mặc, hỏi lại.

Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy giống như bị hắn nhìn rõ, đỏ mặt cúi đầu xuống. Nhớ lại, hắn cũng không nhìn thấy biểu tình của nàng, vì sao phải ngại.

Chưa tới 10h, người xem, diễn viên cũng đã chuẩn bị xong hết.

Nhưng mãi tới 10h30, nhóm lãnh đạo trên cao mới đến, còn có một đám phóng viên và nhà báo theo sau.

Ngay lập tức, bí thư trong đoàn lên đài nói chuyện.

“Chào đồng chí, thanh niên, các bằng hữu nhỏ, đúng ngày này năm 1963 Mao chủ tịch từng nói: phải theo đồng chí Lôi Phong học tập……”

Phóng viên dưới đài không ngừng chụp ảnh, đủ loại cam­era đặt phía dưới.

Sau đó, nhóm lãnh đạo mang theo văn phòng phẩm, dụng cụ thể dục tặng cho các bạn nhỏ trong viện.

Trước ống kính của ký giả, nhóm lãnh đạo xoa mặt đứa nhỏ, sau đó còn bế lên chụp ảnh chung.

Không khí vui vẻ, có phóng viên còn phỏng vấn vài đứa nhỏ.

Tiểu Vi vừa mới thoát khỏi phóng viên, tay ôm một hộp bút màu sắc rực rỡ, được một người bạn dẫn đến hậu trường, nhưng miệng cứ kêu: “Cô Tang! Thầy Tô!”

“ Chúng ta ở chỗ này.” Tang Vô Yên ngoắc.

Bạn của Tiểu Vi đưa cô bé tới chỗ hai người.

“Wow, bút đẹp quá ta.” Tang Vô Yên trêu chọc cô bé.

“ Họ nói ta có thể dùng chúng để vẽ tranh.”

Tô Niệm Khâm sờ sờ đầu bé.

“Hai người đừng đi nha, sắp tới tiết mục của ta rồi. Luyện một tháng lận đó, hai người nhất định phải ở lại xem nha.”

Ba người chưa nói được hai câu thì Tiểu Vi đã bị viện trưởng kêu đi.

“ Đây là Tô Tiểu Vi.” Viện trưởng nói với ký giả, “lúc 6 tuổi đã đến chỗ này, lúc ấy cha mẹ ruột mang bé đến bệnh viện trên thành phố trị viêm phổi, sau lại vì bệnh tình nghiêm trọng phải nằm viện trị liệu, từ ngày hôm đó, cha mẹ không có xuất hiện quA. Sau đó, mới đưa đến chỗ này và xác định bị vứt bỏ.”

Giọng viện trưởng hơi buồn, các phóng viên lắc đầu than thở.

Nhưng không ai chú ý tới vẻ mặt mất mát của đứa bé hết.

Viện trưởng nói tiếp: “Tuy rằng, bé bị cha mẹ vứt bỏ, mất đi sự che chở của cha, tình thương của mẹ. Nhưng tình thương của xã hội sẽ mang lại hạnh phúc cho bé. Và hiện tại, Tiểu Vi học lớp ba khoa khiếm thị, nè, mọi người xem,” ý bảo mọi người nhìn qua chỗ Tang Vô Yên, “Cô ấy là chủ nhiệm lớp của cô bé.”

Ống kính đều chuyển qua chỗ Tang Vô Yên. Thậm chí có người muốn chạy tới phỏng vấn nàng.

Tang Vô Yên nhất thời không biết làm sao, “Làm sao bây giờ? Bọn họ đều đang ta.”

“ Ngươi không nhìn là được.” Tô Niệm Khâm nói.

“ Đây không phải là biện pháp?” Tang Vô Yên khóc không ra nước mắt, nàng cũng không muốn lên tivi hoặc lên báo chí làm cái gì. Huống hồ nếu như bị người ta nhận ra đây chỉ là một thực tập sinh, mới tới thôi cũng thấy phiền rồi.

Tô Niệm Khâm nghiêm túc nói: “Mặt hướng về phía trước, mắt nhìn thẳng, rồi nhớ lại lúc ngươi ép buộc ta.”

“Hì hì –” Tang Vô Yên không nhịn được nở nụ cười. Lòng dạ nam nhân này đúng là hẹp hòi, còn ghi hận chuyện cha đứa nhỏ.

Cười như vậy làm cho nàng không còn khẩn trương nữa, trả lời qua loa vài câu coi như xong việc.

Quay đầu lại, các phóng viên đều tập trung trên người Tiểu Vi.

Tiểu Vi trả lòi rất giống người lớn: “Cảm tạ mọi người đã quan tâm đến những đứa trẻ như chúng tôi, tuy rằng chúng tôi không có cha mẹ, nhưng xã hội này giống như một đại gia đình ấm áp vậy, mỗi một a di đều giống mẹ ta, mỗi một thúc thúc đều giống ba của chúng tôi. Họ đều yêu thương chúng tôi , cho nên chúng tôi vẫn mang một lòng cảm ơn, chuẩn bị trưởng thành sẽ hồi báo xã hội.”

Tang Vô Yên thấy Tiểu Vi nói những câu này rất lưu loát, giọng điệu rất giống ngày hôm qua cô bé mời mình vậy. Có thể thấy được là có sự chuẩn bị tỉ mỉ, hơn nữa là luyện nói qua rất nhiều lần.

Nghe cuộc nói chuyện này rất hợp tình hợp lý, nhưng Tang Vô Yên vẫn cảm thấy có chỗ không đúng cho lắm.

Mà sắc mặt của Tô Niệm Khâm cũng không vui gì mấy.

Mấy phút trôi qua, biểu diễn bắt đầu.

Vốn là toàn bộ tiết mục đều là nhóm tình nguyện viên tự biên tự diễn. Nhưng để cho chương trình cảm động hơn, tiết mục đầu tiên do bọn nhỏ trong viện biểu diễn bài (lòng biết ơn) bằng ngôn ngữ của người câm điếc.

Tiểu Vi và một đám nhỏ mập mập được a di dẫn dắt lên sân khấu, cố định vị trí xong, mới bắt đầu mở nhạc.

Bài hát còn chưa diễn đến một nửa, nhóm khách quý và lãnh đạo liền lặng lẽ đứng dậy, lái xe rời đi, người đang cúi đầu khom lưng rời đi còn có viện trưởng và phó viện trưởng nữa.

Rời đi như vậy sao? Tang Vô Yên buồn bực, hai mắt đang nhìn xung quanh liền thấy cam­era chiếu qua bên nàng, Tang Vô Yên vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, hết sức chuyên chú xem diễn.

Quay một vài tiết mục đầu, người của hai đài truyền hình và một ít phóng viên cũng lần lượt rời đi.

Tang Vô Yên há hốc mồm, mới bắt đầu diễn mà.

“Sao đi hết rồi?” Tang Vô Yên thì thào nói.

Tô Niệm Khâm giống như là sớm biết được.

Một khắc kia, Tang Vô Yên bỗng nhiên nhớ tới hai chữ — đọc kịch.

Lúc giới thiệu tiết mục thứ hai, một phó viện trưởng khác còn lên sân khấu nói chen vào: “Những nhà lãnh đạo còn có một hội nghị quan trọng ở nơi khác, cho nên về trước. Chúng ta hãy vỗ tay đưa tiễn lãnh đạo.” Nói xong, phó viện trưởng dẫn đầu vỗ tay.

Kỳ thật, xe lãnh đạo đã sớm rời đi rồi, làm sao còn nghe được tiếng vỗ tay này.

Tô Niệm Khâm nghiêm mặt, một chút cũng không muốn vỗ tay.

Tang Vô Yên cũng không vỗ. Nàng phút chốc liền cảm thấy ban­droll đỏ trên sân khấu có chút chói mắt.

Lúc mọi người đang nhiệt liệt vỗ tay, nàng nhớ tới lời nói của Tô Niệm Khâm khi thảo luận vấn đề của Tiểu Vi.

Đúng vậy. Bọn họ, thậm chí trong đó bao gồm mình, cũng không hiểu những đứa nhỏ này thật sự muốn cái gì. Có thể nói, không phải không biết, mà là chưa từng muốn biết.

Lúc hoạt động chấm dứt, có mấy phóng viên tới trễ, không chụp được cái gì, đành phải đứng đó chỉ dẫn nhân viên làm việc, tìm vài nhà hảo tâm và cô nhi phỏng vấn.

Trong đó, lại có Tiểu Vi.

Trong quá trình phỏng vấn, ký giả cứ nhắc đi nhắc lại những từ mẫn cảm như “Vứt bỏ, cô nhi, tàn tật” trước mặt bọn nhỏ. Nghe mấy từ này, có đứa nhỏ thản nhiên, còn có đứa cố tỏ ra đáng thương.

Sau đó, Tiểu Vi lại lưu loát đem một đoạn dài hồi nãy nói thêm lần nữa. Tang Vô Yên mơ hồ hiểu được cảm giác không đúng lúc nãy là cái gì rồi.

Trước khi rời đi, Tiểu Vi lưu luyến tiễn hai người ra cửa.

“ Thời gi­an còn sớm mà, chúng ta chơi cái gì đi.” Tang Vô Yên muốn làm việc nào đó đúng với mục đích ngày hôm nay.

“ Không có hứng thú.” Tô Niệm Khâm nói.

“ Tô Niệm Khâm, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng. Nếu không ta ở đây, nói không chừng người ta sẽ phỏng vấn ngươi. Ta mua hai vé trò chơi, cùng đi đi, không đi thì rất đáng tiếc.”

Tiểu Tiểu Vi kéo góc áo Tô Niệm Khâm: “Thầy Tô, thầy đáp ứng cô Tang đi. Vốn là cô Tang muốn dẫn em đi, kết quả a di không đồng ý, nên hiện tại chỉ có thầy đi cùng cô thôi. Cô Tang bình thường đối xử với ta rất tốt, thầy cũng thương em, cho nên cô Tang cũng tốt ah.”

Tang Vô Yên cảm kích nhìn Tiểu Vi một cái, đứa nhỏ này, bình thường đúng là không uổng thương nàng mà, vào thời điểm mấu chốt đúng là có ý tứ.

Tang Vô Yên vội vàng phụ họa, “ Ta mua vé rồi, không đi thì quá lãng phí. Thật sự, thật tình muốn mời ngươi.”

“ Ta không thích trò chơi cảm giác mạnh.”

“ Cũng không có cảm giác mạnh nha.”

Giống như đu quay.

Nam nhân cố chấp lại lần nữa thỏa hiệp nữ nhân trước mặt.

Giống như Trình Nhân từng nói, Tang Vô Yên tiểu thử quá mặt dày.

Bọn họ hai ngồi trong đu quay, mỗi người một bên, mặt đối mặt. vòng xoay thủy tinh một chút rời xa mặt đất.

Lúc này, trời lại mưa, từng giọt mưa rơi vào đu quay thủy tinh.

Toàn bộ thành phố như được bao phủ bởi một lớp sương mù.

Tang Vô Yên đột nhiên nghĩ đến một câu hát của Tô Niệm Khâm.

“ Thành phố mịt mù, giọt mưa trong suốt.” Rất giống cảnh trong thơ nhà Tống.

Không biết ai lại có thể viết ra cảnh sắc đẹp như vậy, có lẽ so với cảnh tượng nàng đang nhìn còn lãng mạn, Tang Vô Yên nghĩ.

Tô Niệm Khâm giống như hoàn toàn rơi vào trầm tư của mình, không nói câu nào. Hắn ngồi thẳng lưng. Mắt hắn như có thể thấy được vậy, ánh nhìn dừng lại ở cảnh thành phố phía sau Tang Vô Yên.

Tang Vô Yên tinh tế đánh giá hắn.

Hình như rất khi ra ngoài, làn da trắng lại hơi nhợt nhạt. Lông mi rất dài, không khỏi làm Tang Vô Yên lo lắng, nếu như hắn không mù, lông mi có thể hay không ngăn cản tầm nhìn. Cặp mắt kia không có tiêu cự thế nhưng phi thường xinh đẹp, đen trắng rõ ràng. Tang Vô Yên lại cảm thấy may mắn vì hắn bị khiếm thị, vì vậy mà mình mới có thể không kiêng nể gì nhìn hắn như vậy.

Môi hắn vẫn mím chặt như trước, một bộ dáng hờ hững. Môi rất mỏng lại đỏ như môi con nít vậy.

Bỗng nhiên, một ý niệm cổ quái xuất hiện trong đầu nàng.

Rất muốn hôn hắn.

Nàng cũng bị ý niệm vừa cổ quái vừa lớn mật làm cho hoảng sợ. Bất quá phải tận dụng thời cơ, nàng nghĩ, có thể bắt chước một chút, dù sao không có người thấy.

Nàng nhẹ nhàng nhích tới gần của hắn mặt, nín thở, sợ hắn nhất thời phát hiện hơi thở của mình liền tránh đi.

Khi khuôn mặt hai người chỉ còn khoảng cách hai tấc liền dừng lại, nàng không thể gần thêm nữa, tri giác khác của người mù rất nhạy cảm.

Nàng nhắm mắt lại say mê một chút. Không thể hôn hắn, thì để như vậy cũng giống nhau thôi, nàng tự thuyết phụ bản thân.

“ Loại chuyện này, tựa hồ đều là nam nhân chủ động.” Tô Niệm Khâm đột nhiên mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp thở vào mặt Tang Vô Yên, nàng bị dọa hét lên một tiếng, vội vàng quay lại chỗ mình.

Một loạt động tác làm cho cả toa tàu hơi lay động.

“ Ngươi……” Tang Vô Yên giống kẻ trộm bị bắt tại trận, mặt đỏ lên như người say rượu. “Làm sao ngươi biết.”

“ Tang tiểu thư, ta có nói qua ta bị mù sao?”

( Đều nói, trên hoàng lịch viết: Mọi việc không nên– đầu gỗ ngữ)


/13