Chiến Thần Bất Bại

Chương 6 - Chòm Sao Nam Thập Tự

/936


“Hoàn thành nền móng trăm vạn, cánh cửa chòm sao Nam Thập Tự khai mở.

Đường Thiên như rơi vào vũ trụ hư không, trước mắt là dải ngân hà xán lạn, nhưng vì sao như những hạt cát đếm mãi không suể. Bỗng nhiên, trong dải ngân hà, một điểm sáng bay tới, lao về phía hắn, lớn dần lên trong tầm mắt hắn.

Lúc này hắn mới phát hiện, điểm sáng này hóa ra là bốn ngôi sao.

Bốn ngôi sao bay tới trước mặt hắn, bỗng nhiên hai cái nối liền, giao nhau thành một hình chữ thập bất quy tắc. Xung quanh chữ thập ánh lên một vòng sáng bạc, vòng bạc nhanh chóng biến ảo thành một cánh cửa với ký hiệu thập tự hiện rõ bên trên.

“Thân thể nhỏ bé, ý chí hiên ngang, thập tự trời nam, cánh cửa khổ tu.”

Phía dưới chữ thập đó, mười sáu chữ cái tỏa hào quang nhàn nhạt xuất hiện trên cánh cửa.

“Đây là bí mật của tấm thẻ đồng ư?” Đường Thiên thì thào tự hỏi, gã ngơ ngác nhìn chữ thập tỏa hào quang mênh mông trước mặt, ngây ngốc xuất thần.

Sau suốt năm năm, cuối cùng gã cũng phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng!

Nhưng, đây rốt cuộc là gì?

Ngây ngốc nhìn chữ thập lấp loáng ánh sáng này cả nửa ngày, Đường Thiên vẫn không rõ, rốt cuộc nó dùng để làm gì.

Đột nhiên, một bóng người màu xám từ từ hiện lên bên trên cánh cửa.

Dáng dấp của bóng xám đó quả có vài phần giống Đường Thiên.

“Này, ngươi là ai?” Đường Thiên gọi thử.

Người màu xám như không nghe thấy, đột nhiên bắt đầu luyện võ thuật cơ sở, quyền pháp cơ sở, chưởng pháp cơ sở, khinh công cơ sỏ, ám khí cơ sở, kiếm thuật cơ sở. Trong lòng Đường Thiên bỗng có cảm giác cực kỳ quái dị, chẳng khác nào tu luyện trước một cái gương.

Động tác võ thuật cơ sở không nhiều, việc luyện tập diễn ra nhanh chóng, khi động tác cuối cùng kết thúc, Đường Thiên đang tưởng rằng đã xong rồi, bỗng nhiên người màu xám vỗ tay trái một cái theo thế [Bát] sau đó lại như tia chớp dùng ba [Toái Bộ], thân hình bay lên trời, giữa không trung lại xoay eo xuất quyền [Trùng Quyền]!

Hôm qua khi chiến đấu không mấy cảm giác, lúc này tận mắt nhìn lại mới cảm nhận được một luồng sát khí ập thẳng vào mặt.

Chiêu thức thật lợi hại!

Đường Thiên ngây dại, chiêu thức lợi hại đó do mình đánh ra sao?

Lĩnh ngộ sát chiêu cơ sở: [Phản Quyền Sát]!

Một dãy chữ đỏ tươi như máu xuất hiện trên đỉnh đầu người màu xám.

Đường Thiên giật mình, bật thốt lên: “Sát chiêu...”

Sát chiêu!

Không ngờ chiêu thức mình vô ý mày mò ra lại là một sát chiêu!

Đường Thiên có cảm giác ngây dại.

Tốt xấu gì cũng mài đũng quần tại học viện An Đức năm năm, sát chiêu là gì, Đường Thiên cũng phải biết.

Cái gọi là sát chiêu chính là chiêu thức thăng hoa sau khi lãnh ngộ tinh hoa chân chính trong võ kỹ, uy lực của nó hơn xa chiêu thức võ thuạt bình thường. Thông thường thì uy lực của võ kỹ sát chiêu tương đương với võ kỹ cao hơn một cấp. Nhưng, nó tiêu hao lại ít hơn so với võ kỹ cấp ba.

Bởi vậy, theo đuổi sát chiêu cũng là một trong những mục tiêu của mọi người.

Về mặt lý thuyết, bất cứ thứ võ kỹ nào cũng có thể diễn giải ra sát chiêu, song trên thực tế có ratá nhiều loại võ kỹ không có sát chiêu. Yêu cầu lĩnh ngộ sát chiêu vô cùng hà khắc, không chỉ cần hoàn toàn lĩnh ngộ tinh nghĩa của loại võ kỹ đó, đồng thời còn cần cơ duyên.

Sát chiêu tuy nghe thì thật lợi hại, song sau cơn sửng sốt, Đường Thiên lại vô cùng bình tĩnh. Rất ít người lãng phí thời gian ở võ kỹ cấp thấp, càng không nói tới võ kỹ cơ sở.

Thẻ chứa hồn có thể giúp người ta nhanh chóng học tập được võ kỹ mới, chỉ cần là người có điều kiện kinh tế khấm khá một chút đều sẽ dành phần lớn thời gian vào việc tu luyện tâm pháp.

Có đủ chân lực cũng có nghĩa là có thể sử dụng thẻ chứa hồn cao cấp hơn, đồng nghĩa với có thể học tập được võ kỹ bậc cao hơn.

Người màu xám diễn luyện xong xuôi bèn không hề nhúc nhích nữa, như một người gỗ.

Đường Thiên bĩu môi, không cho là đúng, trình độ cũng chỉ tầm tầm anh đây thôi.

Người màu xám như đọc được suy nghĩ củ Đường Thiên, thân hình rung lên. Một cái chân màu xám bước ra khỏi cánh cửa chữ thập.

Cái này là...

Đường Thiên bị cảnh tượng siêu thực này làm cho ngây ra tại chỗ, chỉ trong chốc lát đó thôi, người màu xám đã bước ra khỏi cánh cửa.

Người xám đó đột nhiên ngẩng đầu dậy, ánh mắt bắn tới như ánh điện, lạnh lẽo và hung tàn.

Hả?

Đường Thiên như dã thú đột nhiên cảm nhận được địch ý của đối phương, lông tóc lưng gáy lập tức đựng thẳng. Eo gã nhanh chóng cúi khẽ xuống, chân bước xéo sang, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay xiết lại.

Động tác của người màu xám trước mặt giống hắn như đúc.

Đường Thiên không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, trận chiến này là không thể tránh khỏi!

Gã híp mắt, trong lòng chẳng hề có chút sợ hãi, ngược lại dâng trào cảm giác hưng phấn. Suy nghĩ của gã rất đơn giản, người màu xám rõ ràng là bí mật của tấm thẻ đồng, chắc chắn là phải đánh ngã hắn mới thật sự phá giải được bí mật của tấm thẻ đồng.

Đến đây nào, bé con!

Anh chờ ngày này đã năm năm rồi!

Đường Thiên liếm liếm môi, chân bỗng phát lực, toàn thân như một con báo săn, phóng về phía người màu xám như tia chớp.

Người màu xám cũng lập tức xông tới.

Khoảng các giữa hai người vốn không xa.

[Trùng Quyền] đấu [Trùng Quyền]!

Lực chấn động mạnh mẽ truyền tới từ nắm đấm, thân hình đang lao thẳng về phía trước của Đường Thiên không khỏi ngưng bặt lại. Gã trợn tròn hai mắt, cũng hơi ngạc nhiên, Trùng Quyền thật mạnh.

Trong trận đánh của gã với A Mạc Lý, Trùng Quyền của A Mạc Lý cũng vừa nhanh vừa mạnh, thế nhưng nếu so sánh với một quyền vừa rồi cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Một quyền của người màu xám đầy lực bộc phát trong khoảnh khắc.

Tần suất quyền cước hai bên cực kỳ kinh người, dùng nhanh đấu nhanh, tiếng quyền cước giao nhau ầm ầm, dày đặc như tiếng mưa rơi xối xả.

[Quyền pháp cơ sở], [Kiếm pháp cơ sở], [Ám khí cơ sở], [Khinh công cơ sở], [Chưởng pháp cơ sở].

Năm loại võ kỹ cơ sở diễn giải không ngừng, va chạm, đối kháng, tần suất mau tới mức kinh người.

Sau vài chục hiệp, Đường Thiên không chiếm được chút thượng phong nào, đây là lần đầu tiên gã gặp phải tình huống như thế này. Lúc gã đanh nhau không phải không lúc nào chịu cảnh chật vật, thế nhưng nếu xét riêng về năm loại võ kỹ cơ sở này, không ai vượt qua nổi hắn.

Đây mới thật là ngang tài ngang sức.

Người màu xám đem tới cho hắn một cảm giác cực kỳ quái lạ, Đường Thiên như đang đối đầu với chính bản thân mình. Mỗi lần gã xuất chiêu, người màu xám đều cực kỳ quen thuộc, cho dù gã dùng một số thủ đoạn vượt ngoài quy củ tấn công, người màu xám hầu như đều dễ dàng né tránh.

Càng đánh, Đường Thiên càng khó chịu.

Nguyên nhân gã đánh nhau rất lợi hại có vài cái. Một là tố chất thân thể gã cực kỳ xuất sắc, tu luyện võ kỹ cơ sở một thời gian dài, thân hình gã vô cùng cân đối, cao to cân xứng, lực bộc phát, phản ứng và thể chất đều xuất sắc hơn người bình thường một bậc. Cho dù là A Mạc Lý với vóc dáng khủng bố đó, lực lượng của Đường Thiên cũng chỉ hơi yếu một một chút, thế nhưng mặt linh hoạt và năng lực phản ứng, tốc độ lại chiếm ưu thế toàn diện.

Võ kỹ cơ sở gần như không cần tiêu hao chân lực, mọi người chỉ so đấu tố chất thân thể.

Một mặt khác lại chính là võ kỹ cơ sở mà gã đã trải qua trăm ngàn lần rèn luyện, võ kỹ cơ sở tuy chỉ là cấp một, uy lực nhỏ, song mỗi động tác đều đơn giản, xuất thủ nhanh chóng. Mà võ kỹ cơ sở tiếp cận hoàn mỹ lại càng giảm bớt thời gian xuất thủ tới mức tận cùng. Trên tay kẻ có tố chất thân thể biến thái như Đường Thiên, uy lực cũng tương đối khả quan.

Ngoại trừ những thứ đó, Đường Thiên mặc dù đầu óc đơn giản, song khi đánh đám lại hết sức hung hãn dũng mãnh, chuyện dùng thương tổn đổi thương tổn xảy ra như cơm bữa, học sinh bình thường chưa đánh đã chết khiếp rồi.

Những điều đó đều là nguyên nhân khiến gã có thể hoành hành khắp An Đức, song những ưu thế đó của gã trước mặt người màu xám này lại mất sạch, chẳng còn chút gì. Bất kể lực lượng hay phản ứng của người màu xám đều không hề kém hơn gã, mức độ thuần thục võ kỹ cơ sở cũng là hoàn mỹ. Còn hung hãn, người màu xám không biết mệt mỏi, chẳng biết đau đớn, so sánh mặt này thì nó còn mạnh hơn Đường Thiên.

Hai bóng người không ngừng va chạm phân tách, lại không ngừng lao tới. Tốc độ ra tay của hai bên đều cực kỳ nhanh chóng, thúc thì giao đấu bằng thân thể trong không gian cực nhỏ, lúc lại dùng Trùng Quyền va chạm rồi tách rời liên tục, Toái Bộ dưới chân xoay chuyển với tần suất kinh người, hai người theo nhau như bóng với hình.

Đường Thiên tức giận gầm nhẹ lên, tiếng gầm xen lẫn tiếng quyền cước tương giao dày đặc, vang lên không dứt bên tai.

Phù... Phù... Phù...

Đường Thiên thở hổn hển, hung hăng nhìn người màu xám trước mặt, cố nén cảm giác run run ở hai nắm tay, nắm đấm của gã đã từ đau đớn chuyển thành tê dại. Quan trọng hơn, chiến đấu quá kịch liệt khiến gã cảm giác được thể lực đang tiêu hao nhanh chóng, song người màu xám trước mặt không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Nương theo lần giao đấu Trùng Quyền tiếp theo, gã kéo giãn khoảng cách cùng người màu xám, thu được cơ hội hít thở lấy hơi quý báu.

Đánh thế nào đây?

Đường Thiên đã sớm vứt câu hỏi ‘người màu xám này rốt cuộc là thứ quái gì’ lên chín tầng mây, giờ đầu óc hắn phủ đầy một câu hỏi duy nhất, làm sao đánh bại được tên chết tiệt trước mặt này?

Người màu xám không hề tiến tới, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Thiên. Người màu xám không hề có vẻ mệt mỏi, toàn thân không một kẽ hở, quả không chê vào đâu được.

Đánh bại hắn...

Chỉ cần đánh bại hắn là có thể biết được bí mật của tấm thẻ đồng...

Trong lòng như có một âm thanh vang lên không ngừng, nắm đấm của Đường Thiên không tự chủ xiết chặt lại, gã bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như đao.

Năm năm, đã năm năm ròng, năm năm khổ luyện, chẳng phải vì bí mật của tấm thẻ đồng sao?

Bí mật đó giờ ngay trước mắt... Chỉ cần đánh bại hắn...

Dường như phát hiện biến đổi của Đường Thiên, người màu xám lộ vẻ đè phòng.

Đánh bại hắn!

Nắm tay vừa hơi buông lỏng lại lập tức xiết chặt lại, đôi chân phát lực không một dấu hiệu báo trước, thân hình lại như tia chớp lao về phía người màu xám.

Người màu xám vẫn bình tĩnh không hề e sợ, cũng lập tức tiến tới nghênh chiến.

[Trùng Quyền] đấu [Trùng Quyền]...

Hai bên lại bắt đầu lượt giao đấu tiếp theo, không có nhiều kỹ xảo, chiêu thức hai bên đều dùng thẳng thắn dứt khoát, dùng nhanh đấu nhanh. Thái độ của Đường Thiên đã thay đổi, chủ động tấn công, toàn thân gã như tràn ngập lực lượng.

Dùng nhanh đánh nhau, dùng trọng quyền đấu trọng quyền, trong con mắt của thiếu niên bỗng nổi lên một áng lửa.

Bỗng nhiên, ánh lửa lấp loáng.

Sát chiêu, [Phản Quyền Sát].

Đường Thiên nhảy vọt lên giữa không trung, thân thể xoay thành một góc độ quỷ dị, xuất quyền như bùng nổ, lực lượng trong khoảng khắc này cũng bùng phát.

Gần như cùng lúc, người màu xám cũng nhảy lên, một chiêu [Phản Quyền Sát] hoàn toàn tương tự.

Hai nắm đấm đầy lực lượng như hai viên sao chổi ầm ầm lao vào nhau, chỉ một chút nữa là va chạm...

Quả nhiên... Đúng như mình nghĩ...

Khóe miệng Đường Thiên bỗng cong lên thành một nụ cười, gian kế đã thành.

Quả nhiên là vậy...

Ngay trước khi hai nắm đấm va chạm, Đường Thiên bỗng chếc nắm đấm đi, đột ngột hóa quyền thành chưởng nắm lấy nắm đấm của người màu xám, cánh tay phải đột nhiên trở nên mềm dẻo, như một ngọn dây leo, quấn lấy nắm đấm của người màu xám.

Tốc độ lao tới của hai bên cực nhanh, lực lượng xông tới cũng rất mạnh, chiêu triền và dẫn này của Đường Thiên khiến cả hai bên đều mất thăng bằng giữa không trung.

Thân thể Đường Thiên mất đi thăng bằng, song gã đã sớm chuẩn bị, trong tiếng hít thở lặng lẽ, bàn tay quấn lấy người màu xám không hề buông lỏng, lực eo cường đại đột nhiên bùng phát.

Dùng thân thể làm trục, người màu xám như một cái bao cát bị Đường Thiên vung lên.

“A a a a!”

Khuôn mặt Đường Thiên lộ vẻ dữ tợn, miệng rít lên như dã thú, dồn hết lực lượng toàn thân, đập mạnh người màu xám đang cầm trên tay xuống mặt đất.

Ầm!

Mặt đất chấn động, bụi bặm bay đầy trời.

Thân thể Đường Thiên vẫn đang ở giữa không trung, mượn lực lượng truyền lại từ cánh tay, thăng bằng lại thân thể. Lúc này gã nhìn từ cao xuống, thân thể cũng nhanh chóng hạ thấp. Đường Thiên không hề suy nghĩ, buông cánh tay ra, nương theo lực rơi, cong khuỷu tay thành chùy, hung ác nện mạnh lên bụng người màu xám.

Thể thể người màu xám cong lên như con tôm.

Lĩnh ngộ sát chiêu [Triền Trửu Sát]!

Đường Thiên trong mắt tràn ngập biển lửa, hoàn toàn không chú ý tới hàng chữ vừa xuất hiện trên cửa, gã cũng hoàn toàn không có ý hòa hoãn lại, xoay ngừoi đang định ra tay tiếp.

Bùng!

Người màu xám trên mặt đất hóa thành một luồng khói xám, biến mất không còn tăm hơi.

Hả?

Đường Thiên đang trong cơn điên đưa mắt nhìn khắp bốn phương, dáng vẻ như có lật tung ba tấc đất cũng phải tìm cho ra. Song tìm khắp nửa ngày, người màu xám không hề xuất hiện. Ánh lửa trong mắt Đường Thiên dần rút đi, gã nhanh chóng tìm lại được người màu xám trong cánh cửa ánh sáng thập tự. Lúc này người màu xám như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.

“Dám đấu với ta, đánh ngươi dán luôn lên cái cửa này!” Đường Thiên hung hăng mắng một câu.

Song ngay lúc này, hình chữ thập giữa không trung lại như một cánh cửa, từ từ mở ra.

/936