Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 93 - Em Không Từ Chức!

/156


“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn rồi mời đối phương vào.

Đường Lam mở cửa đi vào, hôm nay cô mặc đồ công sở màu xanh nhạt, tóc uống lọn to được bới cao lên, cầm tài liệu đi về phía Lãnh Tĩnh Hàn, nặng nề nói: “Đế quốc Sun hôm nay đã chính thức gia nhập vào hội đồng quản trị của MT, người phụ trách bên hội đồng quản trị mới thông báo cho chúng ta ba ngày sau thành viên hội đồng quản trị sẽ bầu cử lại!”

“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn đáp nhẹ lại, gương mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều.

Đường Lam hơi nghi ngờ nhìn bóng lưng cao ngạo đang lặng lẽ đứng trước của sổ, đó giờ anh không muốn từ bỏ MT, bây giờ bị đối thủ mạnh của mình lén lút cản đường, vậy mà anh lại có thể thảnh thơi như không có gì!

“Đường Lam…” Bất thình lình Lãnh Tĩnh Hàn gọi cô, “Chuyện ở đây giao cho cô xử lý, mặc kệ hội đồng quản trị có quyết định gì, sau khi xong việc cô rời khỏi Thiên Lân đi!”

Đường Lam vừa nghe thì sắc mặt trở nên cứng ngắc: “Tại sao? Khả năng của em không đủ yêu cầu hay là vì….” Cô ngập ngừng nói tiếp: “Chuyện vợ chưa cưới?”

“Tất cả đều sai!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói, giọng của anh không có cảm xúc nào cả.

“Nếu tất cả đều sai, vậy em không chấp nhận chuyện mình bị tổng giám đốc đuổi việc!” Gương mặt kiêu ngạo của cô lộ ra vẻ đau buồn, hơi thở gấp gáp nhìn người mình thầm yêu bao lâu nay, hai tay nắm chặt lấy tập tài liệu.

Lãnh Tĩnh Hàn từ từ xoay người lại, anh nhìn Đường Lam rồi lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ báo cho cô hay, chứ không bàn bạc gì cả!”

“Em sẽ không rời khỏi Thiên Lân, càng không rời khỏi anh!” Đường Lam mất bình tĩnh nghiến răng nói, cô không biết mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết có chuyện xảy ra vào tối hôm anh đi đến nghĩa trang. Hình Thiên nhập viện không rõ nguyên nhân, còn anh lại lộ ra cảm xúc đau khổ lúc xưa, cảm xúc đó không nên tồn tại trên người anh, anh là vương giả chỉ có thể lạnh lùng vô tình, không được bi thương!

Còn nữa, mấy ngày này mọi chuyện đều thuận lợi nằm trong tay họ, đột nhiên lại thay đổi chóng mặt, cứ như có người âm thầm dẫn họ vào bẫy. E rằng… chuyện của MT chỉ là màn khởi đầu thôi.

Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày, nheo mắt nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của Đường Lam rồi lạnh lùng nói: “Thiên Lân không phải là sân khấu cuối cùng của cô!”

“Muốn em đi cũng được, nhưng không phải bây giờ!” Đường Lam cắn răng nói, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ bướng bỉnh, cô nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh Hàn, ngoan độc nói: “Hội đồng quản trị lần này, em sẽ lôi kéo được. Thứ anh muốn, em sẽ cố gắng giúp anh tìm!”

Cô đặt tập tài liệu lên bàn trao, lễ phép nói: “Nếu tổng giám đốc không dặn gì nữa vậy tôi xin phép đi trước…”

Xong rồi cô nhìn Lãnh Tĩnh Hàn thật sâu, rồi rời khỏi với dáng vẻ cao ngạo không khuất phục.

Đến khi cửa được đóng lại Lãnh Tĩnh Hàn mới chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lấy điện thoại di động ra gọi.

“Anh hai!” Người ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của anh.

“Tiểu Tứ, dạo này đừng làm lớn chuyện gì ở thành phố A, hàng nhất định phải sạch sẽ rõ ràng nghe chưa!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt dặn dò.

Tiểu Tứ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Anh hai, đã xảy ra chuyện gì à?”

Anh không để lộ tin Hình Thiên nằm viện ra ngoài. Đường Lam biết cũng chỉ là trùng hợp thôi, hôm đó lúc Lãnh Tĩnh Hàn đưa Hình Thiên tới bệnh viện cũng đúng lúc cô đi thăm bạn mình đang làm ở đó luôn.

“Không có chuyện gì!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt trả lời, sau đó tiếp tục dặn dò, “Anh và Hình Thiên ở lại thêm mấy ngày nữa, mặc kệ ai khiêu khích cũng phải coi chừng không được động tay!”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, sau đó mới nghe anh ta trả lời lại: “Em hiểu rồi!”

Tiểu Tứ im lặng một lát rồi lại nói: “Nếu… đám người kia vẫn không cho hàng ra, vậy có cần hành động bước kế không?”

“Không cần đâu!” Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh trả lời không có cảm xúc gì, nhưng trong đáy mắt lại lộ vẻ thê lương.

“Vâng ạ!” Tiểu Tứ đáp lại, mặc dù khó hiểu nhưng anh cũng không hỏi nhiều, việc anh hai làm luôn có nguyên nhân, anh hai có lý do nên không muốn nói.

Lãnh Tĩnh Hàn cúp điện thoại, xoay người lấy áo khoác đi ra ngoài, anh lái xe đến bệnh viện.

Vừa tới của phòng bệnh đã thấy Hình Thiên đang thu dọn đồ đạc, anh chỉ nhíu mày mà không nói gì.

Cảm nhận được có ánh mắt sắc bén nhìn mình, Hình Thiên dừng việc đang làm rồi quay đầu lại nhìn: “Anh hai.”

“Chẳn phải bác sĩ bảo ở lại theo dõi thêm hai ngày à?” Lãnh Tĩnh Hàn vừa nói vừa đi vào phòng bệnh.

Hình Thiên thể hiện ra dáng vẻ của người có học, gương mặt coi như không có chuyện gì mà nói: “Sức khỏe của em em hiểu mà, chơi một trận dã chiến với anh cũng không thành vấn đề.”

Lãnh Tĩnh Hàn ngồi trên ghế sofa liếc nhìn Hình Thiên, thấy môi của anh hơi co giật thì âm thầm nhíu mày.

Hình Thiên cảm thấy sợ hãi khi bị ánh mắt sắc bén của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn mình, thật là sai lầm khi lựa chọn nói dối anh hai.

“Anh ép anh Thần lộ mặt thì anh ấy không còn lo ngại gì nữa, e là anh ấy sẽ có hành động lớn ở thành phố A. Vết thương của em không có gì phải lo cả, chi bằng về thành phố A điều dưỡng sẽ hay hơn, về đó….” Hình Thiên ung dung nói, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn anh âm thầm nhếch môi cười, lầm bầm nói tiếp: “Anh cũng yên tâm về mọi chuyện hơn, bây giờ mọi người chưa biết chuyện của anh Thần. Chỉ sợ sau này không biết Dạ Ưng sẽ thành bộ dạng gì nữa!”

Ánh mắt rét lạnh của Lãnh Tĩnh Hàn quét về phía Hình Thiên, lạnh nhạt nói: “Nếu cậu ấy muốn đối phó Dạ Ưng thì đóng hàng kia cần phải chờ tới khu vực thuộc vùng biển quốc tế mới ra tay!”

Hình Thiên bĩu môi, anh hai nghĩ vậy nhưng anh lại thấy không đúng.

Anh và đám Tiểu Tứ không giống nhau, đám Tiểu Tứ sau này mới đi theo anh hai và anh Thần, hai người này rát có ý nghĩa với họ. Còn anh thì chỉ đi theo anh hai, bất kỳ ai đụng vào anh hai, anh sẽ không tha đâu!

“Thủ tục xuất viện em đã làm xong rồi!” Hình Thiên lạnh nhạt nói, lời nói cố chấp: “Em cũng báo với sân bay rồi, ngày mai chúng ta đi chuyến sáng sớm về thành phố A!”

Sau khi nói xong Hình Thiên tiếp tục dọn dẹp đóng đồ của mình, tối hôm qua đánh nhau nên giờ chân của anh phải khập khiễng mà đi qua đi lại. Lãnh Tĩnh Hàn nhìn anh chằm chằm, anh biết bản thân mình đang bướng bỉnh.

Anh hai hy vọng anh không xảy ra chuyện gì, anh cũng hy vọng như vậy!

Quả nhiên khi hai người về tới thành phố A, người đón chào đầu tiên chính là một đóng kí giả, đôi mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên sâu thẳm.

“Em đi yêu cầu phía sân bay mở lối đi đặc biệt!” Hình Thiên liếc nhìn đám phóng viên đang quay vòng họ, sau đó đi ra khỏi sân bay với Lãnh Tĩnh Hàn bằng lối đi chuyên dụng.

[Bản tin thời sự mới nhất: Mấy ngày gần đây đế quốc Sun đã thông qua chính phủ về dự án khai phá và giải phóng chính thức bước vào thành phố A, hạng mục này phần lớn là do tập đoàn Thiên Lân đứng đầu, lần này lại bị đế quốc Sun phỏng tay trên… Đồng thời hôm nay cũng bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoáng, cổ phiếu của tập đoàn Thiên Lân cũng bị biến động…]

Nghe tin từ radio nhưng vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, bọn họ không gọi tài xế tới đón. Vết thương của Hình Thiên cũng chưa khỏi hẳn nên anh là người lái xe.

Hình Thiên hừ nhẹ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu tiên là anh hơi bất ngờ sau đó mới nghi ngờ hỏi: “Mình không tới công ty à?”

“Tới bệnh viện!” Lãnh Tĩnh Hàn thản nhiên nói.

Môi Hình Thiên co giật, không dám tin mà gầm nhẹ: “Anh hai…”

“Không phải cậu nói về đâu sẽ nghỉ ngơi tiếp à?” Giọng nói nhẹ nhàng, làm người khác không biết Lãnh Tĩnh Hàn đang nghĩ gì. Khóe miệng Hình Thiên tiếp tục co giật, bày ra vẻ mặt đau khổ, thật là con mẹ nó chứ!Anh muốn nói tiếp nhưng bị Lãnh Tĩnh Hàn dùng ánh mắt sắc bén nhìn, lời chưa kịp nói đã phải nuốt ngược trở về.

Tới bệnh viện thì tới, dù sao cũng đỡ hơn ở Newyork!

Lãnh Tĩnh Hàn đưa Hình Thiên tới bệnh viện tư nhân của tập đoàn Thiên Lân, trực tiếp giao anh cho viện trưởng. Viện trưởng là người thông minh, biết Hình Thiên là người bên cạnh Lãnh Tĩnh Hàn còn được anh đích thân đưa tới, vì vậy ông tự mình kiểm tra cho Hình Thiên nhưng khi thấy mấy vết thương thì ngẩng người, mặc dù ông hơi ngạc nhiên nhưng cũng hiểu một điều, có vài chuyện không nên biết mới là tốt nhất!

Lãnh Tĩnh Hàn đợi viện trưởng kiểm tra xong, sau khi xác định không có gì mới lái xe tới tập đoàn Thiên Lân, giờ này giá cổ phiếu cũng xuống rất nhiều, tập đoàn Thiên Lân bị thế lực bên ngoài tung tin nhưng vẫn như mặt trời sau cơn mưa, chiếu sáng khắp ngóc ngách thành phố A.

Mộ Thiên Thanh đi uống trà sáng với mấy người trong tổ, cô cầm ly trà sữa trong tay còn mắt thì nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên TV, người đã được chính phủ cho thông qua dự án – Tiêu Thần!

Anh ta là CEO ở sau lưng đế quốc Sun.

Tiêu Thần, Lãnh Tĩnh Hàn.

Đế quốc Sun, tập đoàn Thiên Lân.

Rốt cục thì anh ta muốn làm gì?

Một Thiên Thanh bất giác được mà bóp chặt ly trà sữa, đột nhiên cô nghe được tiếng ai thét lên mới vội hồi hồn, ôi! bi kịch đã xảy ra.

Cả ly trà sữa đều đổ vào người của cô, vấn đề to nữa là hôm nay cô mặc bộ đồ màu hồng nhạt, bây giờ thêm một màu cari nhuộm vàng trước ngực cô.

“Thiên Thanh, sao cậu lại nhìn tới say sưa vậy hả?” Kili vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô, “Ai không biết còn tưởng rằng câu và người tên Tiêu Thần đó có quan hệ khác nữa chứ!”

Kili vô ý nói nhưng lại làm Mộ Thiên Thanh giật mình, ánh mắt cô lại rơi vào màn hình TV.

Kili nhíu mày ngạc nhiên nhìn Mộ Thiên Thanh, sau khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trên TV mới mỉm cười nói: “Người đàn ông này đúng là có sức quyến rũ, nhưng mà so với sếp lạnh lùng của chúng ta thì … còn kém xa!”

Mộ Thiên Thanh mù tịt nhìn Kili, đôi mắt cô lóe lên tia hoảng hốt, sau đó cô bỏ ly trà sữa xuống rồi vội vàng đứng dậy, bỏ lại một câu “mình đi toilet” xong hoảng hốt bỏ chạy.

Cô vừa mới rời khỏi nhà hàng thì Thượng Quan Mộc đã dẫn theo nhóm người bên tổ hành động đi vào, đầu tiên là anh nhìn một vòng kiếm Mộ Thiên Thanh, khi không thấy bóng dáng của cô thì ánh mặt lộ ra vẻ mất mát.

“Báo cáo sếp Mộc, Thiên Thanh làm đổ trà sữa lên áo nên đi chạy vào toilet rồi!” Kili ngọt ngào cười, ánh mắt toát lên vẻ khéo léo.

“Không sao chứ?” Thượng Quan Mộc không nói gì, nhưng Hà Tuấn thì khác, Thiên Thanh trong mắt cậu là một người cẩn thận không bất cẩn như vậy. Nhưng còn Kili thì ngược lại, cậu nhìn Kili từ trên xuống dưới.

Kili không cần Hà Tuấn nói cũng biết cậu ta đang nghĩ cái gì, lập tức trợn trừng hai mắt, nghiến răng nói: “Ê, nét mặt đó của cậu là sao đây?”

“Cô đang nghĩ gì thì tôi cũng nghĩ vậy!” Hà Tuấn nhún vai, cười xấu xa. Sau đó vội vàng bỏ chạy khỏi khu vực nguy hiểm mà đi mua cơm.

“Thiên Thanh bị gì vậy?” Thượng Quan Mộc ngồi xuống lạnh nhạt hỏi, anh nhíu mày trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

“Lo ngắm trai đẹp thôi!” Kili cố ý nói, sau đó quét mắt về phía TV, trong đáy mắt lóe lên sự gian xảo.

Đôi khi các cặp đôi cũng cần có vài chất xúc tác.

Thượng Quan Mộc nhìn theo Kili, khi thấy trên TV xuất hiện hàng chữ [Tập đoàn Thiên Lân] thì đôi mắt vốn lo lắng của anh giờ lại nặng trĩu.

/156