Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)

Chương 26: Ninh Tịch, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian

/2168


"Khụ khụ khụ..." Ninh Tịch thật sự bị đầu óc Lục Đình Kiêu đánh bại, cô vội giải thích: "Tôi chỉ đùa thôi... đùa thôi..."

Lục Đình Kiêu đưa chìa khóa thành nghiện, anh lại tiện tay đưa cho cô một chìa khóa nữa: "Chỗ này khó bắt xe lắm, cô đi làm sẽ không tiện, cô cứ lái chiếc xe này đi."

Ninh Tịch: "............"

Tại sao......

Tại sao cô chỉ ở tạm một thời gian thôi mà lại có cảm giác như đang được bao dưỡng thế này?

Ặc, không đúng, nếu là bao dưỡng thì cũng phải là giấu ở bên ngoài chứ, làm gì có chuyện được đưa tất cả chìa khóa nhà chính như này, ngay cả con trai ruột cũng quăng cho cô?

Sặc, làm như vợ chồng mới cưới không bằng…

Tự nhiên nhớ đến lần đầu gặp mặt, Lục Đình Kiêu cũng bất thình lình cầu hôn cô...

Cô tự thấy bản thân cũng khá hiểu đàn ông, nhưng mà đối diện với người này, cô như đứng trước một hệ thống tường lửa cao cấp, hoàn toàn không thể vượt qua được.

Nhất thời mềm lòng đồng ý ở lại cũng không biết là phúc hay là họa...

Tối nay, vì tình trạng của Tiểu Bảo quả thật không được tốt, để đề phòng có chuyện gì xảy ra, Ninh Tịch đành túc trực bên giường Tiểu Bảo trông cậu bé ngủ.

Nửa đêm.

Có người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn phòng im ắng.

Người đàn ông rón rén bước vào, ngồi xuống cạnh mép giường.

Dưới ánh đèn lờ mờ đầu giường, cô gái kia vẫn giữ tư thế vỗ về Tiểu Bảo, hơi thở thơm mát, vẻ mặt dịu dàng, đôi môi trông như anh đào mùa hạ nhẹ nhàng mở ra như đang mời gọi...

Một lát sau, một bóng đen chùm lên ánh sáng tĩnh mịch, bóng người đàn ông tiến gần lại cánh hoa đỏ thẫm kia.....

Khoảng cách hít thở được hơi thở của nhau, chỉ cần động một cái thôi là có thể "hái" được, nhưng anh lại cố gắng khắc chế, một nụ hôn dịu mát đặt lên trán cô.

Ninh Tịch, chúng ta còn nhiều thời gian.

.........

Sáng hôm sau.

Ninh Tịch vốn tưởng mình sẽ bị lạ giường, nhưng không ngờ cô lại ngủ khá ngon, cũng không mộng mị gì.

Lúc cô tỉnh dậy cũng thấy Tiểu Bảo đã dậy rồi.

Cậu nhóc đang ôm một quyển sách ngồi cạnh cô chăm chú đọc, không phát ra chút âm thanh nào.

Rõ ràng ngoan như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi lúc bánh bao nhỏ phát điên lên lại...

"Bảo bối, chào buổi sáng~" Ninh Tịch ôm chăn ngồi dậy, cô niềm nở bắt chuyện với cậu nhóc.

Tiểu Bảo lập tức vui mừng ngẩng lên, tuy không nói gì, sắc mặt cũng không có gì thay đổi nhưng Ninh Tịch có thể cảm nhận được từ đôi mắt biết nói của cậu bé rằng tâm trạng của cậu đang rất tốt.

Ninh Tịch buồn cười vươn tay tóm tóm nhúm tóc bù xù trên đầu bánh bao nhỏ: "Hôm nay cô không có việc gì, có thể ở nhà với con cả ngày rồi!"

Vừa dứt lời, trông bánh bao nhỏ có vẻ càng vui hơn, thậm chí còn hơi hơi mỉm cười.

Bé con đáng yêu đến hộc máu, cô không nhịn được liền ôm lấy gương mặt tròn trịa của cậu mà nhéo: "Bảo bối, con cười nhiều hơn đi, con cười lên thật sự là đáng yêu lắm đấy!"

Đánh răng rửa mặt xong, cô xuống nhà, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Ninh Tịch không thấy Lục Đình Kiêu đâu, quản gia và người giúp việc cũng không bảo cô đợi anh ăn cùng, nên Ninh Tịch nghĩ anh đã tới công ty rồi.

Ăn xong, Ninh Tịch vốn còn đang lo không biết nên chăm sóc trẻ con thế nào, lỡ cô chăm không tốt thì làm sao...

Kết quả, điều cô lo lắng đã không xảy ra.

Cả buổi sáng, cô nằm trên sofa xem phim truyền hình, còn Tiểu Bảo thì nằm bò trên bàn bên cạnh xem sách hoặc vẽ vời, hai người chẳng ai làm phiền ai, chung sống rất hòa hợp với nhau.

Trong lúc đó, người giúp việc có vào một lần, chỉ mang chút đồ ngọt và hoa quả tới, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm ồn tới cậu.

Xem ra Tiểu Bảo thường ngày rất thích yên tĩnh.

/2168