Chọc tức vợ yêu mua một tặng một Full - ( Trọn bộ 3)

Chương 1232: Cảm giác yêu đương ngọt ngào

/2168


Sau khi thấy bộ ảnh kia, phía dưới phần bình luận weibo của Ninh Tịch, các thiếu nữ ngóng trông đều phát điên đến nơi!

[AAA! Màn hình bẩn quá! Tại sao màn hình của tôi lại bẩn vậy chứ! Liếm liếm liếm liếm liếm!]

[Ảnh ở nhà của ông xã còn quyến rũ hơn, đẹp trai đến mức chân em nhũn hết cả ra rồi!]

[Ảnh mà cũng có thể khiến em điên đảo đến thế này sao, đồ tiểu yêu tinh mê người này!]

Trong tiếng liếm màn hình, không ít cư dân mạng phát hiện ra một vấn đề...

[Chẳng lẽ mọi người không ai cảm thấy bộ ảnh này của anh Tịch có chút cảm giác giông giống người đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào à?]

[Có có có có có có có! Lúc tôi vừa thấy đã nghĩ mình đang yêu rồi! Ánh mắt anh Tịch nhìn tôi cứ như là đang nhìn người yêu của mình vậy!]

[Ánh mắt đó khiến toàn thân tôi tê dại rồi đây này! Ôi ôi ôi ôi thật ngưỡng mộ nhiếp ảnh gia nào chụp bộ ảnh này cho anh Tịch quá! Có thể được anh Tịch quyến rũ trong khoảng cách gần như thế!]

...

Ninh Tịch đọc những dòng bình luận trong weibo, nhìn chung có thể lí giải được phản ứng của Lục Đình Kiêu lúc chụp cho mình bộ ảnh này ngày hôm đó.

Ôi, xem ra nói Đại ma vương không chuyên nghiệp là oan cho anh ấy rồi!

Thật là cô đã quyến rũ người ta sao?

Không đúng, vậy phải trách Đại ma vương quá "ngon" trước chứ...

Ninh Tịch vừa nghĩ vừa sờ cằm lướt bình luận, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, là Giang Mục Dã gọi tới.

"Alo, có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì thì không thể tìm bà à, đại minh tinh!" Đầu dây bên kia truyền tới tiếng hừ của Giang Mục Dã.

Ninh Tịch nghe vậy sầm giọng vặc lại: "Làm sao, ông ghen tị với tôi à!"

"Xì, muốn khiến tôi ghen tị bà á, vẫn còn sớm lắm!" Vẫn cái câu cửa miệng đó, nhưng giọng điệu lần này rõ ràng có xìu đi không ít.

"Rốt cuộc ông tìm tôi là có chuyện gì?"

Giang Mục Dã quanh co cả buổi, mãi rồi mới hỏi: "Mấy tấm ảnh đó của bà là ai chụp cho đấy?"

"Ông hỏi cái này làm gì?"

"Bà cứ trả lời tôi trước đi!"

"Cậu ông đấy! Chứ còn ai vào đây nữa?" Ninh Tịch đáp lại với điệu bộ đương nhiên là nó phải thế.

"Hừ... Tôi biết mà... cười phơi phới thế cơ mà..." Giang Mục Dã nói xong liền dập điện thoại "cạch" một cái.

Ninh Tịch nhìn chiếc di động bị dập ngang mà mặt nghệt ra.

Thần kinh à? Gọi tới chỉ để hỏi mỗi chuyện này?

Vừa hết điện thoại của Giang Mục Dã, lại tới Thẩm Miên.

"Tiểu Tịch à, bộ ảnh này ai chụp cho cô thế?"

Thật không ngờ, Thâm Miên cũng hỏi một câu y chang Giang Mục Dã.

"Tôi nhờ một người bạn chụp ở nhà cho tôi thôi, có vấn đề gì sao?" Ninh Tịch hỏi.

Thẩm Miên lập tức cười ha hả nói: "Không có gì, không có gì! Bạn cô chụp được lắm! Hiệu quả chụp quá cao luôn!"

Thẩm Miên nói xong, có vẻ hơi kích động nói tiếp: "Cô có biết không, ban nãy tôi nhận được tin, trong vòng hai tiếng cô up ảnh lên thôi mà lượng vé trong các rạp chiếu phim lớn gần như bị bán sạch luôn rồi! Lần này chúng ta rất có khả năng có thể phá vỡ được kỉ lục bán vé trong ngày của phim điện ảnh trong nước đấy!"

"Ơ, thật hay giả thế!" Ninh Tịch chỉ biết phản ứng của fan về những bức ảnh này không tồi, nhưng còn việc kéo cả doanh thu phòng vé đến mức kinh người như thế thì hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Thẩm Miên vui vẻ giải thích: "Lần này lượng vé bán ra của chúng ta cao như vậy thật ra cũng có thể lí giải được, giờ cả fan nam lẫn fan nữ đều bị cô bắt vào hết một lưới thế này, lượng vé bán ra có thể không cao sao!"

"Khụ, được rồi..." Lời giải thích này đúng thật là không thể phản bác lại được.

"Thế nên tôi mới phải nhắc nhở, cô quá thiên vị fan nữ cũng không được đâu. Đợi phá kỉ lục thêm lần nữa, cô lại chuẩn bị up thêm một bộ ảnh nữ đi, tốt nhất là để người bạn chụp đẹp đẹp kia của cô chụp hộ luôn cho nhé!" Thẩm Miên ra vẻ phải dành phúc lợi cho lượng fan nam hùng hậu.

Ninh Tịch khẽ cười một tiếng: "Không thành vấn đề!"

/2168