CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 178 - Chương 160.2

/359


Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết cũng mềm xuống, lấp lánh trong suốt lộ ra mấy phần mê man, trêu chọc người trìu mến.

Rất xin lỗi, anh đã để em một mình mang theo bảo bảo nhiều năm như vậy. Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói: Từ nay về sau có anh ở bên mẹ con em, cái gì cũng không cần lo lắng cứ giao hết cho anh, anh sẽ làm tất cả để mẹ con em hạnh phúc.....

Toàn bộ tâm tư của Dụ Thiên Tuyết đã tán loạn, rõ ràng cô vừa mới gặp mặt La Tình Uyển, vừa rồi, rõ ràng mục đích của cô là hy vọng mình có thể rời đi, nhưng bây giờ phải làm sao? Lời thề cùng sự dịu dàng của người đàn ông này, cô sắp tin tưởng..... Làm sao bây giờ?

Dụ Thiên Tuyết đột nhiên Ưm….. một tiếng, cảm giác trên bả vai như có dòng điện ấm áp, lúc này mới phát hiện Nam Cung Kình Hiên đã cởi áo khoác của cô ra, tay anh kéo mở áo, từng nụ hôn nóng bỏng chiếm hữu bả vai trắng noãn của cô. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Đã lâu lắm không có muốn cô, giờ phút này, Nam Cung Kình Hiên cảm thấy cả người anh đã cố nén đến cứng rắn, cũng sắp không nhịn được nữa.

Thân thể phái nam cường tráng run nhè nhẹ, nặng nề áp tới, nhiệt độ nóng rực, cô giống như thú con bị giam trong cũi, sơ ý một chút là anh sẽ nhào tới gặm cắn cô đến xương cốt cũng không chừa!

Nam Cung Kình Hiên..... Không được! Thân thể Dụ Thiên Tuyết như bị dòng điện xẹt qua rung động kịch liệt, quả thật, nụ hôn của anh khiến cô tê dại tận xương tủy, cô thở gấp kêu lên, hai tay run rẩy vịn vai anh, theo bản năng mà cự tuyệt.

Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, trong đôi mắt thâm thúy cuồn cuộn dục vọng, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không để ý đến sự chống cự của cô kéo y phục của cô xuống, môi lưỡi như lửa nóng chiếm giữ cần cổ trơn mềm cùng bờ vai trắng như tuyết, những nụ hôn dồn dập như mưa rơi khiến cô ứng phó không xuể, chỉ có thể nắm chặt ngực áo của anh mà thở hổn hển đáng yêu dụ người.

Hơi thở gấp gáp, run run vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô, anh nghĩ muốn ăn luôn cô vào bụng!

Nam Cung Kình Hiên..... Anh không được như thế này, tôi chưa chuẩn bị xong, tôi còn chưa tiếp nhận anh! Buông tôi ra….. Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu kêu lên, mấy ngón tay xanh xao cũng run rẩy, dùng hết toàn lực đẩy anh.

Hạ thân của Nam Cung Kình Hiên đã căng cứng như sắt, dựng đứng kéo căng cái quần tây xa xỉ đắt tiền, nặng nề chống đỡ trên thân thể nóng bỏng mềm mại ướt át khiến người ta mê say của cô, anh kêu rên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, cắn thịt non trên cổ cô, làm dịu đi cơn đói khát của mình.

Ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô lật lên trước người mình, hít thở sâu thật lâu, lúc này mới dập tắt được ngọn lửa một chút.

Nam Cung Kình Hiên yêu thương hôn cô, từng chút từng chút, đầu lưỡi quét qua hàng mi cùng khuôn mặt của cô, giọng nói khàn khàn cực độ: Chọc giận người ta..... Lần sau đừng cho anh cơ hội như vậy nữa, anh sẽ không bỏ qua cho em.....

Do anh tâm thuật bất chính đừng có trách tôi! Dụ Thiên Tuyết phản bác, tay run rẩy kéo y phục lên, cảm giác da thịt của mình cũng nóng đến dọa người, đôi mắt trong veo vẫn bướng bỉnh quật cường như cũ.

Nam Cung Kình Hiên cười khẽ, ôm lấy cô, phảng phất như ôm toàn bộ thế giới.

Nếu không muốn làm việc bên này thì trở về Lịch Viễn đi, bên kia em đã làm qua, có vẻ quen thuộc tình hình hơn. Nam Cung Kình Hiên thấp giọng bàn bạc với cô.

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: Anh không nhớ ba của La Tình Uyển ở


/359