CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 267 - Chương 246

/359


Bóng đêm chập chờn hắt vào, Dụ Thiên Tuyết bị điện thoại đặt bên gối đánh thức.

Alo. . . . . . Nàng mê mê hồ hồ nhận điện thoại.

Cô có muốn gặp con trai hay không? Giọng nói trầm thấp hùng hậu của Nam Cung Ngạo truyền đến.

Dụ Thiên Tuyết chưa phản ứng kịp, đến khi chân chính phản ứng kịp thì giật nảy mình một, cánh tay chống cơ thể ngồi dậy, gấp giọng hỏi: Bác nói cái gì? Bác. . . . . . Bằng lòng cho cháu gặp Tiểu Ảnh?

Cô chỉ có cơ hội này thôi, nếu không phải Kình Hiên yêu cầu, tôi cũng không muốn để cho cô quấy rầy cuộc sống của cháu nội tôi. . . . . . Bây giờ qua đây ngay! Nam Cung Ngạo tức giận nói.

Trái tim của Dụ Thiên Tuyết bị sự vui mừng khôn xiết làm cho chấn động, cô nhếch nhác hốt hoảng bước xuống giường, chạy đến tủ treo quần áo trước mặt tìm kiếm y phục, muốn nhanh chóng thu thập xong để chạy đến biệt thự nhà Nam Cung, cô không hiểu tại sao Nam Cung Ngạo đột nhiên cho cô gặp Tiểu Ảnh, nhưng cô không quan tâm nhiều như vậy, cô phải đi gặp con trai ngay lập tức!

Cháu sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của thằng bé. . . . . . Cháu là mẹ nó, chúng cháu vốn nên sống cùng nhau! Y phục trong ngăn kéo bởi vì sự hốt hoảng của cô mà rớt xuống, giọng Dụ Thiên Tuyết nghẹn ngào nói vào điện thoại di động.

Điều này cô không nên tranh cãi với tôi, tôi có thể cho các người gặp mặt coi như là đã nhân từ rồi, cho các người thời gian nửa giờ, mau chạy tới đây! Giọng của Nam Cung Ngạo đã trở nên cường thế bá đạo, kiêu căng tự đại.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, cúp điện thoại di động, vội vàng chọn một bộ y phục, mặc xong, kéo cửa chạy ra ngoài.

Trong phòng khách thế nhưng lại sáng đèn.

Khi mở cửa cô liền hối hận, bởi vì cô thấy thân thể cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên tựa trên ghế salon ngủ say sưa, gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, cánh tay gác trên mặt, lộ ra sự tĩnh mịch mà mị hoặc, còn Thiên Nhu cầm một mền mỏng đắp lên trên người anh, nhất thời mê ly, cô duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm tới lông mày cùng sống mũi của anh.

Người đàn ông này, trong cơn ngủ say vẫn không giảm sự sức quyến rũ, Thiên Nhu quá mức đắm chìm, đến khi Dụ Thiên Tuyết đẩy cửa phòng của mình ra, cô mới bị giật mình hốt hoảng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, do dự chốc lát mới lên tiếng: Chị chị dậy rồi, em thấy Nam Cung ngủ ở chỗ này sợ anh ấy cảm lạnh cho nên. . . . . .

Động tĩnh nho nhỏ cũng đã đánh thức người đàn ông trên ghế salon, Nam Cung Kình Hiên mở đôi mắt thâm thúy ra, chỉ thấy bóng dáng của Thiên Nhu, còn nhận ra trên người mình đang đắp một mền.

Em thế nào? Sao không ngủ thêm một lát nữa hãy dậy? Nam Cung Kình Hiên nhìn Thiên Nhu một, vẻ mặt có chút phức tạp vén cái mền trên người mình lên, đứng dậy đi về phía Dụ Thiên Tuyết, hỏi.

Dụ Thiên Tuyết khó nói nên lời cảnh tượng mình vừa thấy được, nhưng cũng đã không có thời gian để bận tâm, giọng run run nói: Ba anh nói có thể cho em gặp Tiểu Ảnh ngay bây giờ,


/359