CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 269 - Chương 248

/359


Đôi mắt đầy lệ của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi trợn to, nắm chặt cánh tay đang ôm mình, run giọng hỏi: Anh biết Tiểu Ảnh ở nơi nào à? Anh biết con đang ở đâu?

Anh biết. . . . . . Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói, quay mặt cô qua: Nín đi em. . . . . . Thiên Tuyết, đừng khóc nữa, anh đưa em rời khỏi địa phương quỷ quái này, chúng ta sẽ không bao giờ chịu khổ nữa. . . . . .

Trong đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết đồng thời che giấu nỗi thống khổ cùng sự hi vọng, cô không biết vì sao, đột nhiên cái gì anh cũng đều không để ý nữa, cô chỉ muốn nhìn rõ mặt anh, nhìn xem có phải anh thật sự sẽ đưa cô đi tìm Tiểu Ảnh hay không, đôi môi nóng như lửa nóng của anh đã che phủ xuống, hôn lên đôi mắt ngập lệ của cô, tiếp đó, bàn tay nóng hôi hổi cầm tay cô, kéo cô đi ra bên ngoài.

Trong phòng khách, ánh đèn vẫn sáng trưng

“Rốt cuộc các người định làm gì? Hai đứa muốn làm cái gì! ! Thấy bọn họ đi ra từ phòng sách, chào cũng không chào, trực tiếp đi ra ngoài, lúc này Nam Cung Ngạo mới luống cuống, xanh mặt đứng dậy, run rẩy chỉ vào bóng lưng của bọn họ, gầm lên.

Hôn nhân thương mại đi chết đi. . . . . . Cho phép hay không cũng đi chết đi! Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên dừng lại, đôi mắt lạnh như băng mang theo hận ý nhìn Nam Cung Ngạo, nói: Bắt đầu từ hôm nay, tôi lại chịu nửa phần định đoạt của ông thì sẽ không gọi là Nam Cung Kình Hiên!

Nói xong, anh kéo Dụ Thiên Tuyết bước đi, trong mắt Dụ Thiên Tuyết tràn đầy sự kinh ngạc, vẫn bước theo sát phía sau anh, cho dù anh đi tới nơi nào cô cũng đều sẽ đi theo, thế giới này quá mức bi thương, không ai cho cô nhiều sự quan tâm và yêu thương như anh, cô không có gì lưu luyến, tình nguyện đi theo anh, vứt bỏ tất cả để đi tìm hạnh phúc thuộc về bọn họ!

Quay lại. . . . . . Các người quay trở lại cho tôi! ! Nam Cung Ngạo giận đến đâm đâm cây gậy xuống sàn, ngực phập phồng, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Bên ngoài, quản gia phát hiện động tĩnh vội vàng chạy vào, đúng lúc nghe Nam Cung Ngạo gầm lên ra lệnh, lập tức chỉ huy hộ vệ bên cạnh: Các người còn ngây ngẩn làm gì, mau ngăn lại! !

Mấy người hộ vệ đồng loạt chắn ở cửa, ngăn cản đôi nam nữ muốn xông ra ngoài, lạnh lùng mà cung kính nói: Thiếu gia, tiên sinh gọi anh trở lại, xin anh khoan hãy đi.

Nam Cung Kình Hiên kịp thời dừng lại, chắn ở trước người Dụ Thiên Tuyết, khóe miệng thoáng nở nụ cười lạnh như băng.

Không cho đi sao? Anh lạnh lùng nói: Ông nghĩ là không thả người thì tôi sẽ sợ. . . . . . Ông cho rằng chỉ bằng đám người này là có thể ngăn được tôi? !

Cả người anh tản ra sự u ám tàn bạo, lực đạo nắm tay Dụ Thiên Tuyết cũng dần tăng lên, Dụ Thiên Tuyết hơi hoảng sợ tựa vào người anh, mơ hồ cảm thấy anh đã bị chọc giận, nếu như không khuyên can, anh sẽ liều chết đánh nhau với đám người này!

Nam Cung Ngạo vẫn còn đang ho khù khụ, ngực đau đớn dữ dội, run rẩy vươn tay về phía bọn họ, giọng nói khàn khàn: Từ từ, đợi một chút. . . . . . Quay lại, quay lại nói chuyện! !

Nam Cung Ngạo chống gậy đi về phía bọn họ, vẻ mặt đau đớn mà bi thương, chỉ vào bọn họ, run giọng nói: Quả nhiên là các người muốn bức chết tôi . . . . . Muốn bức chết tôi đúng không? ! !

Ông ta già rồi, xác thực là đã già rồi! ! Không nhìn nổi con trai của mình cứ ném nhà bỏ cửa như thế, nhìn không quen con trai lưới rách cá chết cùng mình! Giọng run run thỏa hiệp: Hai đứa trở lại. . . . . . Đừng đi. . . . . . Tôi sẽ để Tiểu Ảnh trở về lập tức, tôi trả thằng bé lại cho các người, trả lại cho các người. . . . . .

Nam Cung Kình Hiên


/359