Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 2 - Chương 2

/42


Edit: Tô Nguyệt Nhi

Beta: Lily_Carlos

Mẹ, con về rồi. Triệu tiểu Chiêu nhanh chóng chạy vào cửa hàng, đem hai túi dưa hấu lớn đang cầm trên tay thảy lên bàn. La Kiến Lan nhìn Triệu Tiểu Chiêu không thấy bóng dáng từ trưa, trên trán nổi gân xanh.

Triệu tiểu Chiêu, con làm xong hết bài tập chưa mang ra đây để mẹ kiểm tra coi, nếu con làm sai một bài thì phải chép phạt một trăm lần. La Kiến Lan đi theo Triệu tiểu Chiêu vào trong phòng chống nạnh rống to.

Triệu tiểu Chiêu rửa sạch tay, cầm lấy miếng dưa hấu cắn một miếng thật to, dưa này mọng nước ngòn ngọt và rất ngon miệng, Triệu tiểu Chiêu nghĩ thầm rằng mẹ Vệ Giai thật đúng là không có ánh mắt, dưa ngon vầy mà lại chê bai.

Con làm xong lâu rồi, để ở bên trong túi xách ấy mẹ tự lôi ra xem đi. Triệu tiểu Chiêu miệng đầy dưa hấu, chỉ nói qua loa.

Thái độ của con kiểu gì vậy, con nít mà dám không lễ phép với mẹ, mẹ ngồi đây con đi lấy rồi mang qua cho mẹ, còn không mau lên. Còn có đống dưa hấu này lấy đâu ra con làm gì có tiền mua có phải lấy từ ngăn kéo tủ phía trước hay không, mẹ cứ thấy lạ tại sao tiền trong đó luôn thiếu khẳng định là con nít quỷ này mang đi mua đồ ăn vặt, nhỏ như vậy liền lén lút, lớn lên còn ra cái dạng gì nữa con đứng yên đó cho mẹ xem hôm nay mẹ có đánh chết con không! La Kiến Lan nói liền mạch lại bén nhọn, xa xả một tràng dài, Triệu tiểu Chiêu một miệng đầy dưa hấu vẫn không kịp nuốt xuống.

Mắt thấy la Kiến Lan một tay đã quơ lấy cây chổi, cán chổi mém chút nữa quất vào cẳng chân Triệu tiểu Chiêu.

Triệu tiểu Chiêu nhanh chóng nuốt dưa hấu, thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát móng vuốt của mẹ.

Mẹ, đáng lẽ mẹ phải cho con cơ hội giải thích chứ, không cho biện bạch liền áp đặt hình phạt, chỉ có ở xã hội cũ mới như vậy thôi bây giờ đang thi hành chính sách dân chủ, việc lạm dụng xử phạt thể xác đã không còn phổ biến nữa rồi! Triệu tiểu Chiêu vừa nói vừa chạy, một bên vẫn cắn dưa hấu.

Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay thật sự muốn làm phản rồi! La Kiến Lan vô cùng kinh ngạc con gái bà là người hướng nội bình thường sợ bà muốn chết, có bao giờ giống như là hôm nay đâu, dáng vẻ giống như là một con khỉ nhảy nhót lung tung, còn có thể đi lí luận với bà toàn thân toát ra vẻ cơ trí mà trước nay không có so với cái tính tình trầm lặng nhu thuận ngày xưa thì cái bộ dạng xấu xí hôm nay ngược lại rất hợp ý bà.

La Kiến Lan chạy cũng đã mệt chống cây chổi đặt mông ngồi trên ghế trừng mắt nói: Hừ, nói đi, để xem con có thể biện hộ được đến mức nào.

Đầu tiên, thái độ của con không đúng cái này con phải giải thích với mẹ thân yêu, mẹ, tới ăn miếng dưa hấu cho bớt giận. Triệu tiểu Chiêu cung kính dùng hai tay đưa lên một miếng dưa hấu, sau đó cầm lấy giẻ lau bắt đầu lau bàn tay cho sạch sẽ, haizz không có biện pháp nha năm nay vẫn chưa lưu hành việc sử dụng khăn tay, nếu cứ sử dụng như thế thì quá xa xỉ!

Để sang một bên, không có tâm trạng ăn.

Triệu tiểu Chiêu nhét dưa hấu vào trong tay La Kiến Lan nói tiếp: Tiếp theo, dưa hấu này là bạn con cho không phải con đi trộm. Cuối cùng, tiền bạc trong ngăn kéo của mẹ con không hề đụng tới nhưng mà mấy ngày trước con có nhìn thấy ba lén hút thuốc ở phía sau cửa đó!

Gắp đá bỏ tay người tuyệt đối là một ý kiến hay, mẹ đã bắt đầu đem toàn bộ lực chú ý chuyển sang người ba.

Ba con lại hút thuốc rồi hả ? Còn nói cai thuốc lại bắt đầu lén lút, mỗi ngày 10 điếu tiền kiếm được trong một tháng này còn không đủ để ba con đi mua thuốc!

Mẹ, trước hết mẹ đừng hỏi ba, hiện giờ ba không có ở nhà chờ ba về nhà rồi giáo huấn ba cũng chưa muộn, trước hết mẹ cứ kiểm tra bài tập của con đi đã đảm bảo sau khi xem xong tâm trạng vui vẻ, hoa tâm nộ phóng, ước nguyện đều thành hiện thực! Hai tay Triệu Tiểu Chiêu dâng sách bài tập lên không cần cho tiền mà miệng vẫn không ngừng tuôn ra ra những lời nói tốt đẹp.

Ha ha! La Kiến Lan bị cô chọc như vậy cũng nở nụ cười Như bà cụ non ấy, nếu như thi giữa kỳ con được song bách* là mẹ cảm tạ trời đất rồi!

(* song bách là 2 điểm 100)

Được ạ, chỉ là chuyện nhỏ! Triệu tiểu Chiêu trợn mắt, nếu như cô không lấy được điểm 100 trong tất cả các kỳ thi của năm nhất thì chỉ có thể đập đầu vào miếng đậu hũ chết đi cho xong.

Ôi chao, khẩu khí lớn như vậy nha! Con có thể lợi hại như vậy sao? ! Hồi xưa học đánh vần còn không lưu loát toàn bị thầy cô la, còn có mấy ngày nữa là đến kỳ thi rồi con có thể được 100 điểm sao! La Kiến Lan nghe cô nói xong, tuy nói lại với cô bằng giọng điệu châm chọc nhưng trong ánh mắt của bà vẫn có sự mong đợi.

Triệu tiểu Chiêu hoàn toàn lơ đi, đó là mẹ cô, mẹ cô nói ra những lời khó nghe cũng chỉ muốn tốt cho cô, nếu cô để trong lòng thì chính là kẻ ngốc, xem đi mẹ cô chỉ vì một câu nói khẳng định nho nhỏ mà đã cao hứng như vậy! Làm cha làm mẹ, ai không muốn con cái của mình mạnh khỏe và nổi bật hơn người chứ?

Mẹ, mẹ hãy tin con đi, con nói thật rồi mẹ sẽ thấy. Triệu tiểu Chiêu nói xong, như nhớ ra cái gì đó liền nói tiếp Mẹ, không phải ba mua cho con một bộ phim hoạt hình song ngữ Anh - Trung sao? Mẹ để đâu, lấy ra cho con xem với con muốn học tiếng Anh.

La Kiến Lan chọc chọc đầu cô: Tiếng Trung Quốc còn chưa học giỏi còn muốn học nói ngoại ngữ nói đại là muốn coi phim hoạt hình đi, để mẹ kiểm tra bài tập của con xong nếu đúng hết, mẹ sẽ lấy ra cho con xem.

Triệu tiểu Chiêu vội ôm cánh tay La Kiến Lan cọ cọ đầu vào tay bà: Mẹ, mẹ thật sự là một người mẹ tốt nhất trên đời!

Đi đi đi, mẹ nổi hết cả da gà lên rồi. La Kiến Lan nói thì nói vậy, nhưng ý cười trên mặt đều không thể che giấu, là một người mẹ ai


/42