Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 2 - Chương 2

/30


Cách đây ít lâu, khi em trai xảy ra chuyện, Trình Vũ Phi quá lo lắng nên đã tìm Tiết Giai Nhu nhờ giúp đỡ. Lúc ấy, Tiết Giai Nhu đồng ý không chút do dự, nhưng về sau lại không có động tĩnh gì. Ở cái đất An Xuyên này, với gia thế của nhà họ Từ mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng. Chuyện của em trai cô không thu xếp ổn thỏa, có lẽ do Từ Thiệu Luân không chịu ra mặt giúp đỡ. Khi đó, Trình Vũ Phi đã lờ mờ đoán được vợ chồng họ có xích mích, chỉ là không ngờ nghiêm trọng đến mức ly hôn, hơn nữa, Từ Thiệu Luân còn nhanh chóng tái hôn với người con gái khác.

Trong lòng Trình Vũ Phi hiểu rõ, Tiết Giai Nhu rất áy náy vì lần trước không giúp được em trai cô, vậy nên hôm nay mới đề nghị mời cơm. Nhưng cô cảm thấy, người áy náy lẽ ra phải là mình mới đúng.

Vừa bước vào cửa, Trình Vũ Phi đã thấy Tiết Giai Nhu tươi cười vẫy tay về phía mình. Có lẽ do mấy ngày trước đi du lịch nước ngoài nên làn da của Tiết Giai Nhu hơi sạm đen, thế nhưng nụ cười vẫn không kém phần rạng rỡ. Bao nhiêu lời giận hờn, trách móc, Trình Vũ Phi chẳng thể nào nói ra được. Hai người quen biết nhau nhiều năm, đã hiểu rõ tính tình đối phương. Tiết Giai Nhu tuyệt đối không phải là người hay dùng vẻ mặt tươi cười để che giấu nỗi buồn. Cho dù xảy ra chuyện lớn cỡ nào, cô ấy vẫn có thể ăn ngon ngủ kỹ. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng cô ấy quá vô tư, hoặc rành lẽ đời đến mức vô cảm, nhưng cả ha trường hợp đều rất khó có được hạnh phúc.

Tiết Giai Nhu từng nói: Làm người sao cứ phải thể hiện rõ nỗi buồn trên mặt? Nghĩ tới những điều vui vẻ và cười thật nhiều thì những chuyện buồn sẽ chẳng đáng để mình quan tâm tới nữa. Dần dần trong đầu chỉ còn ghi nhớ những chuyện vui mà thôi .

Vốn Trình Vũ Phi muốn khuyên nhủ Tiết Giai Nhu suy nghĩ lại, dù sao giữa vợ chồng họ còn có một đứa con gái hơn năm tuổi là Từ Nhân Nhân. Nhưng hiện tại, xem ra, cô đã lo lắng quá nhiều rồi.

Trình Vũ Phi vừa tiến lại gần bàn, Tiết Giai Nhu đột nhiên đứng dậy, kéo tay cô và nói: Mình chợt nhớ ra là có một nhà hàng làm món đậu phụ cực kỳ ngon. Bọn mình qua đó đi, cũng gần đây thôi .

Hành động bất ngờ của Tiết Giai Nhu khiến Trình Vũ Phi nhất thời không theo kịp. Trước mặt bao nhiêu nhân viên phục vụ thế này mà rời đi thì thật không hay, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Tiết giai Nhu, Trình Vũ Phi cũng đành gật đầu.

Hai người vừa ra đến cửa thì nghe thấy ai đó hét lên: Ấy! Đúng là Hạ Tư Tư! Chị ký tên cho em được không?

Ở nhà hàng sang trọng này, bắt gặp người nổi tiếng cũng không phải chuyện lạ.

Trình Vũ Phi ngoảnh lại, vừa lúc Hạ Tư Tư ra khỏi phòng bao, theo sau cô ta còn có một người đàn ông. Là An Diệc Thành. Trình Vũ Phi lập tức quay đầu đi, liếc cô bạn bên cạnh một cái.

Tiết Giai Nhu mỉm cười gãi đầu: Thôi vậy, đã đến đây rồi thì ăn ở đây cũng được, mình lười đi lắm .

Lúc nãy, trông thấy An Diệc Thành và Hạ Tư Tư ở đây nên Tiết Giai Nhu mới cố tình kéo Trình Vũ Phi đi. Nhưng giờ đã chạm mặt nhau, cần gì phải trốn tránh?

Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ, không nhìn đôi nam nữ kia nữa. Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thực đơn lên.

Sau khi ký tên cho người hâm mộ, Hạ Tư Tư mới nhìn qua bên này. Năm xưa khi thi Hoa Khôi giảng đường, Hạ Tư Tư đã bị Tiết Giai Nhu đánh bại. Sự ganh đua giữa phụ nữ với nhau đôi khi chẳng thể giải thích được cụ thể. Chỉ là một danh hiệu sờ không được, nhìn không thấy, nhưng người thua cuộc luôn canh cánh trong lòng.

Hạ Tư Tư nhíu mày, ngoái đầu nhìn An Diệc Thành đi phía sau, lên giọng châm chọc: Kìa anh có nhớ tên hai mỹ nữ ngồi đằng kia không? Bạn cấp ba của anh đấy .

An Diệc Thành không trả lời, gương mặt tĩnh lặng che giấu toàn bộ cảm xúc, thậm chí chẳng buồn nhìn theo hướng mà Hạ Tư Tư chỉ.

Điều này không nằm ngoài dự đoán của Hạ Tư Tư. Xưa nay, An Diệc Thành không có hứng thú với những chuyện thế này. Chưa biết chừng anh còn chẳng nhớ nổi Tiết Giai Nhu là ai, cho dù khi học cấp ba cô ta xinh đẹp có tiếng. An Diệc Thành dường như có một năng lực đặc biệt, miễn dịch với những cô gái quốc sắc thiên hương .

Thôi, không làm khó anh nữa. Hạ Tư Tư đắc ý nói.

Bỗng nhiên, An Diệc Thành đi vượt lên trước, thốt ra ba từ: Trình Vũ Phi .

/30