Chuông Gió

Chương 8

/110


Cô bé kia không hề hoài nghi, dọn dẹp tử tế xong thì cho cô ởtrong một phòng đơn ở lầu hai.

Quý Đường Đường đeo ba lô của Trần Vĩ, bịch bịch bịch bướclên lầu, rảo bước một mạch mở cửa vào phòng, sau đó đóng cửa lại, tim đập thìnhthịch không ngừng.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.

Cô lấy lại bình tĩnh, bước tới cạnh giường kéo chiếc khóakéo của ba lô Trần Vĩ ra, cầm lấy phần đáy dốc mạnh xuống, đồ đạc trong túi ràorào rơi ra đầy giường.

Đồ tắm rửa, dụng cụ rửa mặt, một hộp bách bích quy, nửa túimơ, bút máy, bản giới thiệu Cam Nam dành cho người tự đi du lịch, chứng từ…

Tìm thấy rồi, chứng từ!

Quý Đường Đường cầm thẻ sinh viên của Trần Vĩ lên, trên tấmbìa ngoài màu đỏ có in mấy chữ nổi Đại học Khoa học Kỹ thuật Điện tử Tây An, mởthẻ sinh viên ra, bên trong có hai chiếc thẻ, một là chứng minh thư, một là thẻra vào trường.

Quý Đường Đường cười lạnh: có việc gấp phải đi? Có ai đi đườngmà lại bỏ chứng minh thư của mình lại không?

Cô nhắt bừa một tờ giới thiệu, chép lại thông tin của TrầnVĩ vào mặt sau, gấp lại bỏ vào trong túi quần, sau đó lại nhét đồ của Trần Vĩvào trong ba lô.

Đang nhét được một nửa, di động đột nhiên vang lên, Quý ĐườngĐường sợ thót tim, lúc nhìn màn hình, chân mày lập tức nhíu lại.

Tại sao lại là nhà của Lăng Hiểu Uyển?

Cô sầm mặt không muốn tiếp, hiềm nỗi tiếng chuông cứ nối tiếphết lượt này đến lượt khác, không có ý tứ ngừng lại, Quý Đường Đường đành phảinhấn nút trả lời, giọng khá khó chịu: “A lô?”

Giọng nói bên kia sợ sệt: “Quý…. Quý tiểu thư?”

Là mẹ của Lăng Hiểu Uyển.

“Quý tiểu thư, ba của Hiểu Uyển tâm trạng không được tốt, côngàn vạn… đừng để trong lòng.” Mẹ Lăng Hiểu Uyển cẩn trọng nói, “Chuyện của HiểuUyển… còn phải nhờ đến cô…”

Quý Đường Đường tỉnh táo cất lời: “Cô Lăng.”

“A?” Giọng nói đầu bên kia nghe có chút kinh ngạc – điều nàycũng hợp tình hợp lý, từ khi Quý Đường Đường tiếp xúc với bà ta đến nay, rất ítkhi cô nói chuyện nghiêm túc với bà ta đến như vậy.

Quý Đường Đường thở dài trong lòng một tiếng, tận lực hạ giọng:“Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm đôi chút, đúng là tôi muốn điều tra chuyện của con gáicô, nhưng tôi không bảo đảm là có thể tìm được cô ấy.”

Đầu kia lập tức im bặt.

Một lúc lâu sau, trong ống nghe mới truyền đến giọng nói gầnnhư nghẹn ngào của mẹ Lăng Hiểu Uyển: “Quý tiểu thư, ý cô là… Hiểu Uyển nó đã…”

Quý Đường Đường thấy không đành lòng, chần chừ một chút,trái lương tâm nói: “Tôi chỉ cảm thấy, đã qua lâu vậy rồi…”

“Nhất định không có chuyện gì đâu, Quý tiểu thư.” Giọng nóicủa mẹ Lăng Hiểu Uyển rất kích động, “Không phải cô còn từng mơ thấy Hiểu Uyểnsao? Không phải Hiểu Uyển còn từng trao đổi tin tức với cô hay sao? Nếu cô ra mặt,nhất định sẽ tìm được nó, đúng không?”

Quý Đường Đường không biết nên nói gì, dừng một chút mớinói: “Giờ tôi chưa tra ra được gì cả, chờ có tin tức, tôi sẽ liên lạc với cô.”

Không đợi mẹ của Lăng Hiểu Uyển đáp lại, Quý Đường Đường đãnhanh chóng cúp điện thoại.

Cô rất sợ cứ tiếp tục nói nữa, mình sẽ không kiềm được màkhiến mẹ của Lăng Hiểu Uyển phải đối diện với nỗi thất vọng khổng lồ.

Lăng Hiểu Uyển có bình yên vô sự không ư?

Không thể.

Bởi vì, Lăng Hiểu Uyển là luồng oán khí đầu tiên va vàochuông.

Chỉ có oán khí của người chết, mới có thể khiến cho chiếcchuông gió bằng tiền cổ kia của cô phát ra tiếng.

______________________

Xác nhận việc bỏ đi của của Trần Vĩ đơn giản chỉ là lừa dốiche đậy xong, còn phải đổi lại ba lô một lần nữa.

Trò cũ không thể diễn lại, mánh khóe hết lần này đến lầnkhác đụng rớt đồ trên quầy không khỏi quá mức vụng về, cũng may đã không còn sớm,chưa đầy một hai tiếng nữa quán trọ cũng sẽ đóng cửa, quầy tiếp khách sẽ khôngcó ai, đến lúc đó đổi ba lô lại tương đối dễ dàng,

Giày vò lâu như vậy, Quý Đường Đường ít nhiều cũng hơi mệt mỏi,ngả ra giường định chợp mắt một chút, vậy mà vừa tỉnh lại đã thấy bên ngoài tốiđen, Quý Đường Đường vội vàng lấy di động ra xem giờ, một giờ rưỡi sáng.

Mở cửa phòng, trên hành lang yên tĩnh không có tiếng người,Quý Đường Đường đeo ba lô rón ra rón rén bước xuống lầu, căn phòng lớn bên dướitối đen như mực, Quý Đường Đường bật đèn pin bỏ túi, xác định vị trí của quầytiếp khách, sau đó đổi lại ba lô.

Lúc đeo ba lô lên trên lầu, chợt nhớ ra điều gì đó, thầm kêuhỏng bét.

Lúc cô mượn ba lô của Mao Ca, không nhắc chữ nào đến chuyệnbuổi tối đổi lại quán trọ — nói vậy, đối với đám Mao Ca, cô sẽ thuộc dạng lạcđường? Nửa đêm chưa thấy về?

Nhớ đến chuyện đám Đầu Trọc đến hẻm núi Ca Tát Ma tìm Vũ Mivà Hiểu Giai ngày hôm qua, còn cả chuyện trưa hôm nay Nhạc Phong lên cơn với cômột trận như vậy, Quý Đường Đường bất giác cảm thấy da đầu tê dại.

Nhưng đã trễ vậy rồi, gọi chủ quán ra mở cửa rõ ràng khôngthỏa đáng cho lắm, Quý Đường Đường bỗng nhanh trí nghĩ đến các quán trọ ở thịtrấn Ca Nại hẳn sẽ liên hệ với nhau, vội vàng tìm quyển sổ điện thoại trên quầytiếp khách, lật giở một lượt, quả nhiên tìm được điện thoại quán trọ của MaoCa.

Lúc bấm số, Quý Đường Đường nơm nớp lo sợ, cô rất mong làkhông có ai tiếp: vậy ít nhất cũng thể hiện là chẳng có ai đang chờ cô, mọi ngườiđều đã đi ngủ.

Không như mong đợi, vừa mới tút một tiếng đã có người nhấcmáy, là giọng nói lo lắng của Mao Ca: “Tìm được chưa?”

Quý Đường Đường sửng sốt một chút: “A?”

Mao Ca lập tức nghe ra là giọng của cô: “Cô nhóc!”

Trong giọng nói rõ ràng có sự tức giận: “Cô chạy đi đâu vậyhả? Đầu Trọc và Nhạc Phong ra ngoài tìm cô đấy, đến giờ vẫn còn chưa về đâynày!”

“Tôi…” Quý Đường Đường chỉ cảm thấy khó mà hé miệng được.

“Không cần biết cô đang ở đâu, mau về đi. Tôi còn phải gọi điệncho bọn Đầu Trọc, bảo chúng nó đừng có đi lung tung trong hẻm núi nữa.” Mao Cakhông nói hai lời cúp máy luôn.

Quý Đường Đường hối hận lắm rồi, tự mình khăng khăng cố chấplà việc của mình, nhưng làm ảnh hưởng đến người khác thì thực đáng ăn đòn, huốngchi bây giờ cũng sắp hai giờ sáng, Nhạc Phong và Đầu Trọc lại vẫn còn đang ởtrong cái hẻm núi lớn kia tìm cô.

Nếu có cái lỗ nào đó, cô thực sự muốn chui vào trong.

Quý Đường Đường đành nhắm mắt gọi chủ quán trọ Kelsang ra mởcửa, chủ quán là một người phụ nữ dân tộc Tạng chừng năm mươi tuổi, tâm địacũng khá tốt, mắt còn ngái ngủ mà hỏi cô: “Cô gái, hơn nửa đêm rồi, cô có chỗ đểđi chứ?”

Quý Đường Đường vội vàng gật đầu: “Có.”

Chủ quán không yên tâm, xách đèn pin tiễn cô đi một đoạn.

Mao Ca đứng ngay cửa chờ cô, Quý Đường Đường tim đập thonthót, hỏi: “Mấy người Đầu Trọc đã về chưa ạ?”

“Vẫn chưa, đã liên lạc rồi, chắc đang trên đường về.” Mao Cađầy một bụng tức, lại thấy cô đã ảo não sắp chết đến nơi, cũng không tiện mắngmỏ cô thêm nữa, “Cô nhóc, mau lên phòng ngủ đi.”

“Dạ?” Quý Đường Đường chưa phản ứng kịp.

“Cô không đi ngủ, còn chờ bị ăn mắng đúng không?” Mao Ca trừngcô.

“Nhưng mà…” Quý Đường Đường khó xử nói, “Bọn họ mất công tìmmột lượt trong hẻm núi, vốn đã đầy một bụng tức, vừa về lại thấy tôi đã ngôngnghênh đi ngủ, chẳng phải là… càng không ổn hay sao?”

Mao Ca cũng bó tay.

Quý Đường Đường thở dài: “Thôi, cứ để bọn họ mắng tôi đi,tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

Cô bước vào nhà, ngồi xuống bên cạnh chảo lửa, nhiệt độ banđêm ở Ca Nại thấp hơn ban ngày ít nhất 15 độ, Mao Ca sợ cô lạnh, cầm một cáichăn đến cho cô đắp.

Quý Đường Đường tựa vào ghế dựa, quấn chặt lấy cái chăn, rakhỏi hẻm núi cũng cần một khoảng thời gian, đám Đầu Trọc sẽ không quay lạinhanh như vậy, Mao Ca đóng cửa, đứng tính toán sổ sách ở quầy tiếp khách, thithoảng lại uống một ngụm rượu Thanh Khoa.

“Cô nhóc, có uống rượu không?”

“Không.” Quý Đường Đường lắc đầu, suy nghĩ một chút tìm chuyệnđể nói, “Hôm nay đám Nhạc Phong đến hồ cao nguyên chơi có vui không?”

“Cũng chỉ đến thế mà thôi,” Mao Ca chẳng buồn ngẩng đầu,“Chúng nó đến đây thường xuyên, hẻm núi, hồ cao nguyên gì đó đã xem chán chê rồi,làm gì có chơi vui hay là không vui nữa.”

“Bọn họ làm gì vậy? Sao lại rảnh rỗi như thế?”

“Mấy đứa nó khác cô, cô nhóc, cô là sinh viên đại học đúngkhông, tốt nghiệp xong thì vào công ty lớn, làm việc quy củ, không biết bênngoài có vô số con đường, chỉ cần làm một lần đã kiếm được cả đống tiền, khôngnhất thiết phải mệt sống mệt chết.”

Anh ta nói khá mông lung, Quý Đường Đường cũng không tiện hỏinữa.

Dần dần, cô lại thấy hơi buồn ngủ, trong lúc mơ màng, dườngnhư nghe thấy Mao Ca hạ giọng gọi điện thoại cho đám Nhạc Phong, suy nghĩ củacô rất hỗn loạn, nghĩ đến rất nhiều chuyện, đến động Tiên Nữ, đến cái độngtrong động đó.

Ở trong động trong động, cô đang cúi người, tay cầm gậy leonúi khua qua khua lại trên vách động, sau đó, dường như cô phát hiện ra điềugì, đẩy phiến đá trên đỉnh đầu ra.

Cô nhìn thấy ở cửa động có một người, ăn mặc rách nát, máitóc dơ dáy bết thành từng búi, hắn ra sức đi về phía bên ngoài, dưới nách kẹp lấymột người đang hôn mê bất tỉnh, Trần Vĩ.

Trái tim Quý Đường Đường đập thon thót, cô sử dụng cả tay lẫnchân, hy vọng có thể đuổi theo kẻ kia, kéo Trần Vĩ ra khỏi tay hắn, cô liều mạnglao về phía trước, vốn tưởng rằng ra khỏi động là có thể nhìn thấy mặt trời, aingờ lại không phải, chỉ thấy một cái hang khác còn u ám hơn.

Trần Vĩ ngồi thụp trong một góc nhỏ, máu me đầy mặt, cậu tađau đớn nhìn Quý Đường Đường, sau đó mở miệng nói chuyện với cô.

Không hiểu tại sao, cậu ta gắng sức nói chuyện, nhưng Quý ĐườngĐường không nghe được tiếng nói của cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình củacậu ta, cậu ta hẳn đang nói bốn chữ, cứ lặp đi lặp lại.

Toàn thân Quý Đường Đường phát run, lớn tiếng hỏi cậu ta: “Cậunói gì? Cậu nói gì?”

Đám Nhạc Phong bước vào phát ra tiếng động rất lớn, Quý ĐườngĐường lập tức tỉnh dậy, toàn thân cô rét run, cơn lạnh dường như thấm vào tậnxương tủy, cả người run lẩy bẩy.

Nhạc Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, thu hết vẻ mờ mịtcủa cô vào trong đáy mắt.

Anh cũng không biết Quý Đường Đường gặp ác mộng, anh và ĐầuTrọc lòng vòng trong hẻm núi gần ba tiếng, trong khoảng thời gian đó vẫn khôngngừng liên lạc với Mao Ca, câu trả lời của Mao Ca vẫn luôn là: “Chưa về.”

Sau đó cuối cùng cũng nhận được tin cô ta bình an, cơn tức củaNhạc Phong gần như không thể khống chế, Đầu Trọc cũng giận kinh khủng, suốt dọcđường đi đều oán trách: “Con nhóc này uống sai thuốc hay là đầu óc có bệnh vậy,chạy đến Kelsang ngủ, không dặn lại một câu được hay sao?”

Quá nửa đêm như vậy, sau khi hít gió lạnh trong cái hẻm núiâm u, bị đông lạnh tươi sống suốt ba tiếng đồng hồ, cho dù là ai cũng không thểvui vẻ nổi.

Nhạc Phong cho rằng Quý Đường Đường ít nhiều cũng phải cảmthấy chút áy náy, vậy mà vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mờ mịt của cô ta, giốngnhư mới tỉnh ngủ, căn bản không biết mình đã đem đến cho người khác bao nhiêulà phiền phức.

Nhạc Phong đang chuẩn bị phát hỏa, Quý Đường Đường lại vụt đứngdậy, giống như phát điên chạy lên trên lầu, lúc ra khỏi phòng còn bị vấp phải bậccửa, suýt nữa thì ngã.

Nhạc Phong kịp thời đỡ cô một cái.

Quý Đường Đường lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy NhạcPhong, lảo đảo lao lên lầu, Nhạc Phong nhìn Đầu Trọc một cái, nhíu mày, “Để tôixem xem.”

Nhạc Phong rảo bước đi lên.

Vừa lên lầu, anh đã nhìn thấy Quý Đường Đường đang đứng ở cửacăn phòng dành cho mười người, cửa phòng đang mở, nhưng Quý Đường Đường không hềbước vào, cô đứng ngay ở ngoài cửa, cứng đờ, giống như một con rối gỗ.

Trong phòng truyền đến tiếng kim loại va vào nhau, mượn ánhđèn yếu ớt từ ngoài hành lang, có thể nhìn thấy chiếc chuông gió treo ở đầu giườngkia dường như đang bị một bàn tay vô hình khua đánh lôi kéo, kịch liệt va vàonhau.

Trong đầu Quý Đường Đường thoáng qua bốn chữ. Trần Vĩ chết rồi.


/110