Chuyên Sủng

Chương 57 - Chương 49

/62


Editor: Sakura Trang

Không khí vắng vẻ nhưng không yên tĩnh, bởi vì có một vài tiếng dế kêu liên tiếp như một bản nhạc, đêm đã khuya.

Một gia đình trong thôn trang, vẫn còn lóe ngọn đèn.

Dưới ngọn đèn yếu ớt, nam nhân ngồi ở trên miếng vài mới nay, may vá ngay giữa ánh đèn, bên cạnh đặt cái đệm đã làm được một nửa, mà dưới chân của hắn, nữ tử đang ngủ say.

Cúi đầu thuần thục ghép nửa cái đệm kia thành một, nam nhân lại không nhịn được buông kim chỉ, lấy tay cẩn thận xoa mặt của nữ tử.

Khuôn mặt khi ngủ của nữ tử yên bình, trong mộng giống như cảm nhận được cái chạm nhẹ của nam nhân, nhẹ nhàng chép chép miệng, theo bản năng cọ cọ khuôn mặt về phía nam nhân, sau đó lại yên tĩnh lại, một bộ dáng ngây thơ đáng yêu như một hài tử.

Nam nhân nhìn người nằm trên đầu gối, không nhịn được nhếch môi, cúi người ôm nữ tử, đặt môi ma sát lên trán nàng vài cái, dừng một chút, mới lưu luyến đứng dậy, vuốt tóc đối phương cho mượt, lúc này mới cầm lấy kim chỉ làm tiếp việc vừa làm.

Đêm càng ngày càng đen, ngọn đèn duy nhất ở Lê gia, cũng chập chờn vài cái, rồi tắt.

Trong bóng tối, nam nhân nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, để nữ tử gối lên trên khuỷu tay của mình, lại chắp chăn cẩn thận, mới nhắm mắt, ngủ thật say trong tiếng hít thở của thê nhà mình.

*****

Lúc Lê Phong mở mắt, trời còn chưa sáng, nhưng nàng cũng không ngạc nhiên việc mình cỏ thể dậy sớm như vậy.

Xoa xoa ánh mắt hơi cay bởi vì không quen dậy sớm, nữ tử ngáp hai cái, mới cảm thấy hơi tỉnh táo chút, thuận tiện hơi dùng sức, muốn đẩy hai tay của nam nhân đang ôm eo mình, lại rõ ràng đánh giá thấp độ nhạy cảm của đối phương.

Sao lại dậy sớm như vậy? Nam nhân đầu tiên hơi di chuyển cánh tay, mới nói, săn sóc lại không đến nỗi hù dọa Lê Phong, nhưng cũng không ngăn được nữ tử chán nản, Sao đã tỉnh rồi? Ta dùng sức rất lớn sao? Hay là do chàng ngủ không ngon giấc?

Không phải, là do Thư Nhi ngủ quá nhiều thôi. Nam nhân nhếch môi, Phong Nhi đói bụng sao?

Không có, không phải bình thường chàng đều dậy vào lúc này sao? Chẻ củi, làm một chút cơm thì trời sẽ sáng. Nữ tử nói như đương nhiên, Cho nên dậy vào lúc này cũng không phải sớm mà.

Đang nói chuyện, thuận tiện che lời khuyên mang theo đau lòng của nam nhân, Sớm như vậy xung quanh cũng sẽ không nấu cơm mà!

Lê Thư bẹp bẹp miệng, thế nào cũng luyến tiếc thê chủ nhà mình đi làm việc nặng mà mình phải làm, rồi lại không tìm được lý do thích hợp để nói lại, liền chỉ biết nắm cổ tay của nữ tử, do dự mở miệng vài lần, mới rốt cuộc phát ra tiếng, Phong Nhi đồng ý, sinh hoạt tìm người làm.

Đây không phải là do không tìm được mà ~ nữ tử nhướn mi, Chàng cũng không đến mức không để ta làm cái gì chứ, thật là, luôn cảm giác mình bị chàng nuông chiều đến hỏng.

Nam nhân lại chỉ vuốt ve tay của nữ tử, im lặng.

Nữ tử bất đắc dĩ thở dài.

Thực sự, Lê Thư thật không nghĩ đến, bản thân lại có thể có lúc cảm ơn tình địch của bản thân như vậy.

Thì giống như bây giờ.

Tại lúc thê phu hai người không căng thẳng mà giằng co, cửa đột nhiên có tiếng gõ.

Lê Phong đoán, đây tiếng đập cửa nàng thích đầu tiên.

Đắc ý nhếch mi nhìn nam nhân, nữ tử cười bướng bỉnh, sau đo coi như đương nhiên mà thoát khỏi tay Lê Thư, đứng dậy đi mở cửa.

Chỉ tiếc, người ngoài cửa... Thật là vẫn như trước không khiến người


/62