Chuyên Sủng

Chương 58 - Chương 50

/62


Editor: Sakura Trang

Ôn Thư bị thương? Rất nặng sao? Nữ tử cau mày, cưỡng chết cơn tức với nữ nhân này, Khách sạn nào?

Không có việc gì, nha đầu kia còn sống, còn làm cái việc bưng trà rót nước sống chết không để cho người khác nhúng tay đó! Nữ nhân nhìn Tiểu Trụy Nhi cũng không quay đầu lại, nói một cách không quan tâm rồi phất tay, Khách sạn bình dân Đồng Phúc.

Bị thương lại rót nước cho người khác? Nữ tử mím môi một cái, rõ ràng có chút nóng nảy, nhưng cũng không quên xoay người về nhà mình trước, sắp xếp tướng công nhà mình, thông báo việc làm, mới vội vã đi về phía khách sạn bình dân.

Mạnh Triêu Thần đứng sau nữ tử bĩu môi, Ai nha nha cũng không phải người thân thiết đến như vậy, nha đầu kia không biết sao lại có lòng tốt đến vậy chứ!

Nhìn tấm biển cao ghi Khách sạn Đồng Phúc một chút, nữ tử cũng không kéo dài thời gian, vội vã hỏi chưởng quỹ nơi gian phòng hai người ở, liền lên lầu.

Rõ ràng không có chtus do dự, bây giờ đứng trước cửa phòng nữ tử lại chần chờ, thậm chí có chút hối hận sao mình lại lỗ mãng mà chạy đến như vậy.

Tuy không có ấn tượng tốt gì với hai người đó, nàng lại không thể không thừa nhận, dù sao cũng là người có quen biết. Thật lâu không có tin tức của hai người này, có thì lại là tin Ôn Thu thương nặng, nàng xác thực không nhịn được cảm thấy lo lắng, lại suy nghĩ lung tung có phải Tả tướng đã tìm được hai người này rồi hay không, lại dùng vũ lc ép buộc.

Nghĩ như vậy, liền vội vã chạy đến, cũng không suy nghĩ nhiều, lúc đến đây mói thật sự tỉnh táo lại, mới ý thức được quan hệ của nàng với bạn họ vô cùng xấu hổ.

Chết tiệt, lúc nào nàng mới thành thục hơn một chút cơ chứ!

Bất đắc dĩ thở dài, ở trong lòng giận Thư Nhi của nàng cũng không ngăn cản nàng, nữ tử xoa xoa tóc, xoay người muốn xuống lầu, lại không ngờ, cửa đằng sau, lại có thể Chi nha một tiếng liền mở!

Nữ cả cả kinh, sau đó cúi đầu, chết tiệt! Ông trời người là một tên xấu xa, sao tự nhiên lại đến nàng phải đối mặt với nàng chứ?

Thở dài liên tục, nữ tử quay đầu, Ôn Thu, đã lâu không gặp.

Nữ nhân đang bưng chậu nước thấy nàng, ngạc nhiên, ngẩn ra, sau đó hồi phục tinh thần lại, vội vàng đóng mạnh cửa, nhỏ giọng nói với nàng: Ngươi đến làm gì?

Nữ tử lúng túng cài tóc, CŨng không có gì, chỉ là, chỉ là lo lắng -- ta nghe nói, người bị thương nặng lại còn đi lấy nước làm gì?

Liên quan gì đến ngươi , nữ tử mặt lạnh, Ở đây không có gì đáng giá để tiểu thư nhìn, mời tiểu thư trở về đi. Dứt lời, môi mím thật chặt.

Được... Lê Phong gật đầu đồng ý.

Nàng chỉ biết sẽ như vậy. Chỉ là, dù biết đây là cách ứng xử phải làm, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh khỏi có chút khó chịu.

Quên đi, vẫy vẫy đầu, xem tạm thời hai người kia không có gì đáng ngại, nàng cũng không thể bảo vệ được hai người họ ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì.

Nhưng mà, ngươi biết, trên cái thế giố này, còn có một câu, là Không xảo không phải thư

Dù sao, hẳn là Ôn Đường tuyệt không phải cố ý đi ra khỏi phòng vào lúc này.

Nhìn nam tử kéo cửa ra, Lê Phong hậm hực mà quay đầu, Ta chỉ... đi ngang qua...

Nam tử nhìn chăm chú vào nữ tử, cho đến khi nữ tử hơi có chút tay chân luống cuống, mới giống như hạ quyết tâm thật lớn, Lê tiểu thư, không vào ngồi một chút sao?

Ta muốn nhìn ngươi một chút.

Ta còn phải... Ừm, được rồi.

***

Thở dài, Lê Phong nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ly trà.

Nàng đã đổ vào trong bụng năm ly trà rồi, thật có chút không chịu được, nhưng mà đến khi chén thứ năm thấy đáy, lại rót cho mình một chén nữa.

Cũng là chuyện không có cách nào khác, Ôn Đường đứng ở một bên vẫn mím môi, cũng không muốn nói, nữ tử tìm nhiều chuyện làm, chỉ phải giả vờ liên tục thưởng thức trà.

Mà Ôn Thu thì mang theo cánh tay bị thương và cái chân bị thương vội vàng trước sau chăm sóc thiều gia nhà mình, sống chết không muốn để Lê Phong nhúng tay. Cũng may vết thương của nàng mặc dù sâu nhưng cũng không chạm thương đến gân xương, quả nhiên câu nói bị trọng thương của Mạnh Triêu Thân kia đều là nói quá.

Ôn Thu mang theo vết thương tận tâm tận lực chăm sóc Ôn Đường, mà Ôn công tưt này lại làm như không thấy, mặc cho




/62