Chuyện Tình Yêu Của Một Con Phượng

Chương 1 - Bạch Phượng Ra Đời

/38


Khi ta còn là một quả trứng …

Ta – quả trứng đã được ấp 12000 năm vẫn chưa nở ra cho dù là một con sâu. A mẹ có chút thiếu kiên nhẫn.

A mẹ là tộc trưởng Phượng tộc, trước khi sinh ra ta thì có sinh được ba quả trứng, chỉ ấp nở ra được hai hoàng. Mặc dù các ca ca rất lanh lợi hoạt bát nhưng a a mẹ thấy Phượng tộc vẫn chưa có người nối nghiệp nên khá đau lòng, đem ta đặt dưới gốc cây bồ đề, ra lệnh cho bốn con chim cực lạc(*) ngày đem chăm sóc, hi vọng linh khí của Phật tổ có thể bảo hộ ta bình an nở ra.

Phượng tộc chúng ta lấy phượng vi tôn, hoàng tuy là giống đực nhưng trong hôn nhân ở Phượng tộc đều lấy thê tử làm trung tâm, cũng giống như cha vậy, mặc dù so với a mẹ cha mạnh hơn gấp trăm lần nhưng lại thủy chung ôn nhu đi theo sau lưng a mẹ.

Đồng dạng, Phượng tộc tộc trưởng chỉ có thể là phượng, tuyệt đối không thể là hoàng.

Phượng tộc, Long tộc đều ra đời từ thời thượng cổ, khi trời đất vẫn còn hỗn độn, hai tộc chúng ta chính là vô thượng thần thú. Giữa thiên địa này, trừ Thiên đế ra thì không ai có thể ở trên chúng ta. Cho dù là Tây Phương Như Lai Phật Tổ thì cũng đối với chúng ta rất tôn kính. Các tộc khác trong thế gian này không cần phải nói, bọn họ đều đem Long tộc Phượng tộc chúng ta quỳ bái.

Vậy mà Phượng tộc và Long tộc chúng ta lại bất đồng. Phương tộc từ trước tới nay đều huyết mạch đơn bạc, một con phương có thể sống tới ba vạn sáu ngàn tuổi rồi hoàng thành thân mới có thể sinh ra trứng phượng hoàng, nếu cùng tộc khác thì trứng cũng sẽ bị biến dị. Một con phượng hoàng muốn ấp trứng trên vạn năm mới có thể ấp thành trứng phượng hoặc trứng hoàng.

Không may, cho dù là tôn quý trứng phượng hoàng cũng có một loại trứng giống như trứng gà tầm thường là “trứng ung”, tân tân khổ khổ ấp trứng vạn năm nhưng cuối cũng vẫn không có động tĩnh, điều này khiến các phượng vô cùng thương tâm tuyệt vọng. Mà một con phương sinh không quá bốn trứng. Cho nên từ thời thượng cở cho tới giờ, Phượng tộc chúng ta dân số rất ít, duy trì ở khoảng trăm điểu.

Long tộc thì lại ngược lại. Chẳng hiểu vì sao đều là thượng cổ thần thú nhưng Long tộc lại có dân số rất nhiều. Nhân gian không phải có câu tục ngữ này sao? Cha a mẹ sinh con trời tính, mỗi người bất đồng, chết rồi lại chết không có người trùng lặp. (ế ế .. câu này dài vậy á??) Cho tới bây giờ ở một dòng suối nhỏ cũng có một hai con rồng hoặc là loài bò sát tương tự như thế trấn thủ. Khách quan mà nói, Phượng tộc chúng ta từ thời thượng cổ tới nay vẫn chỉ sống ở Linh Sơn, là động vật siêu quý hiếm a!

“Phương ca ngươi cũng biết đấy, thế nhân thấy được Phượng tộc chúng ta tỷ lệ so với nhìn thấy sao băng còn thấp hơn ngàn lần. Long thì chả có gì là. Long thì chỉ cần là bò sát là có thể lấy nhau tạo ra nhiều loại bất luân con cái, thật khiến người khác chán ghét” Trước mặt ta là khuôn mặt Hoàng Minh đang cà lơ lất phất.

Khụ khụ.. lạc đề rồi, chẳng biết tại sao lại nhắc đến Long tộc là những câu nói của Hoàng Minh lại hiện lên trong đầu ta, phi phi.. Hoàng Minh phiền ngươi ngậm cái miệng chim lại.

Trở lại thời điểm ta vẫn còn nằm trong trứng..

Ta là hài tử cuối cùng của a mẹ, bất kệ ta có phải là một quả trứng ung hay không. Lúc này a mẹ đã nhìn thấu thu thủy, hy vọng có thể ấp ra một con phượng, ba vạn sáu ngàn năm sau đem ta lên làm tộc trưởng, sau đó cùng cha tiêu dao đi giữa thiên địa. Nếu như vị đương nhiệm tộc trưởng hiện tại không thể sinh ra một con phượng thì sẽ phải chọn một phượng trong tộc làm người thừa kế. Nhưng, nếu như vậy thì quá khó khăn, bởi vì nếu không phải là con gái của tộc trưởng đương nhiệm thì phải chờ ấp ra mười hai con phượng mới có thể chọn lựa.

Cũng không ai đã quy định ra quy củ biến thái như vậy. Mười hai con phượng, một vạn năm khó khăn lắm mới có thể ấp ra một con phượng. A mẹ là một trong mười hai con phượng, cựa tộc trưởng đợi đến khi nàng sinh ra cũng đã thành một bà lão, gọi nàng lên Cửu Trọng Thiên sinh sống. A mẹ biết tâm tình của tộc trưởng nên nghĩ mình có thể ngồi ở vị trí tộc trưởng như bây giờ thì có khi trở thành một lão phượng trụi lông vẫn không thể rời khỏi Linh Sơn ên buồn bực nhéo nhéo vũ mao. (hahaha .. =)))

Thật ra thì từ khi bắt đầu một vạn tuổi, ta đã có thần thức. trong một ngày mờ mịt, không gian hỗn độn đen tối lại phản phất như có tia sáng, ta tỉnh dậy, tự hỏi “Ta là ai? Ta đang ở đâu?”. Ta bắt đầu có tư tưởng, đên skhi một vạn hai ngàn tuổi, ta biết ta đang ở trong một không gian nho nhỏ hình tròn, bên ngoài có nhiều người đi tới đi lui, còn có thanh âm truyền đến. Sau này ta biết đó là tiếng vỗ cánh của bốn con chim cực lạc rất lộn xộn. Từ ngôn ngữ của các nàng, ta biết các nàng đang đợi ta đi ra ngoài, nhưng ta vẫn không muốn động đậy.

“Đậu Khấu, ngươi có thể ngừng vỗ cánh được không? Mau sửa tật xấu của ngươi đi, lúc nào cũng đánh vào đầu ta!” Một thanh âm chói tai.

“Tâm Đào, có con chim nào mà không vỗ cánh nha? Ngươi muốn xuống Linh Sơn thì cứ nói, không cần phải kiếm cớ!” Thanh âm khác giống hệt lúc nãy thét lên trả lời.

“Đừng giỡn nữa, nghiêm túc nhìn tiểu điện hạ. Tộc trưởng nương nương đem nhiệm vụ quan trọng như vậy giao cho chúng ta, không phải là để các ngươi chơi đùa.” Lại có một thanh âm khác truyền đến.

“Hoàng Vũ điện hạ và Hoàng Minh điện hạ tới.”

Lúc đó ta không biết rằng đó là hai ca ca của ta, ta chỉ nghe thấy một thanh âm non nớt, uyển nhược như hoàng anh xuất cốc, khiên tâm tình ta vô cùng thoải mái.

“Ca, người nói xem liệu nó có phải là một quả trứng ung?” Đột nhiên ta có cảm giác trên vỏ trứng có một cây búa gõ lên. Lúc đó ta không biết là mỏ chim của Hoàng Minh gõ lên vỏ trứng. Sau đó một thanh âm nữa cũng rất dễ nghe nhưng lại có vẻ thành thục hơn nói “Chạm nhẹ thôi! Đó là tâm can của a mẹ, nếu bị thương, cẩn thận bị vặt lông đấy.”

Sau đó không có tiếng động gì, ta- một quả trứng bị đá một cước từ trên Linh Sơn lăn xuống va vào một tảng đá.

Ta lăn lông lốc xuống đất khiến ta hoa mắt chóng mặt, chân như bị rút gân, đồng thời nghe thấy sau lưng thanh âm hỗn tạp của bốn con chhim cực lạc cùng hai người gây họa kia, khiến ta muốn nổi điên, thật ồn ào! Sau đó binh một tiếng, ta đụng phải cái gì đó rất cứng. “Trên người nhất định bị cái gì làm hỏng! Đau quá!” ta thống khổ nghĩ. Bây giờ ở trong trứng không được vì vậy ta liền phá vỡ vỏ trứng, chui ra ngoài.

“A! Chói mắt quá!” Chân vẫn chưa kịp duỗi thẳng ta đã thấy ánh sáng bao trùm khắp nơi.. chói mắt quá.. không thích… ta liền lăn ra sau tảng đá, hưởng thụ bóng râm của nó, ta co người lại nhắm mắt.

Cho nên khi bốn con chim cực lạc và hai người gây họa kia bay đến chỉ thấy những miếng vỏ trứng bể vương vãi trên đất.

“A a a a a a ~~~~~~~ Tiểu điện hạ vỡ nát a~~~~~~~~”

Bốn con chim seo ơờ đồng thanh hét lên nắm lấy vũ mao trên người, vô số sắc màu rực rỡ rơi xuống trên tảng đá chạm vào người ta, ta lại không có khí lực phủi chúng đi.

“Ca, ta không cố ý, ta chỉ muốn đá một cái xem bên trong có tiếng gì không.” Thanh âm non nớt hoảng sợ vang lên, trong đó ẩn hiện tiếng khóc.

“Ngươi lại gây ra đại họa rồi, bây giờ ta không có các nào giúp ngươi được, lại đó nhặt vỏ trứng đem đến trước mặt cha a mẹ chịu phạt đi!” Thanh âm thiếu niên cũng run rẩy không ngừng.

Đột nhiên, một thanh âm non nớt hỏi “Ca, tại sao làm vỡ vỏ trứng lại không thấy gì bên trong?”

Trầm mặc, sau đó một bóng đen đi đến trước mặt ta, nhẹ nhàng đẩy những lông vũ chim cực lạc bẩn thỉu che trên người ta.

“A a a a~~~ Tại sao tiểu điện hạ giống một con gà như vậy?” Thanh âm chói tai của bốn con chim cực lạc lại vang lên. Vì vận, sau một vạn hai ngàn năm ta lần đầu tiên hôn mê bất tỉnh.

(*) Chim cực lạc


/38