Chuyện Tình Yêu Của Một Con Phượng

Chương 2 - Tiểu Phượng Đang Lớn

/38


Ta khi vừa sinh ra tuy đã được một vạn hai ngàn tuổi, nhưng lúc đó vẫn chỉ là một con ấu điểu, mặc dù bổn công chúa nguyên thân là một con bạch phượng hãn hữu lại trân quý, toàn thân tuyết trắng, nhưng này không thể thay đổi sự thật là ta chỉ biết vỗ cánh chạy trên mặt đất mà thôi, buồn bực khiến ta không biết nên diễn tả như thế nào cho phải.

“Phượng Ca, đừng vội, đi từ từ thôi! Ngươi mới ra đời hai trăm năm, cánh còn chưa đủ mạnh!”Mẫu thân véo mặt ta sủng nịch nói.

“Nhưng mà mẫu thân, Hoàng Minh luôn cười nhạo con, huynh ấy nói huynh ấy một vạn tuổi đã biết bay rồi, còn nói ta là phượng mà không biết bay thật không khác gì lũ gà nuôi dưới trần gian ~” Ta thoải mái rúc vào lòng mẫu thân, tay mẫu thân ôn nhu vuốt vũ mao toàn người ta, dương quang trên Linh sơn rất ấm áp khiến ta chỉ cần híp mắt là đã cảm thấy buồn ngủ.

“Phượng Ca, muội dám ở trước mặt mẫu thân nói xấu ta!” Hoàng Minh gần đây đã có thể hóa thành hình người là một tiểu đồng tử khả ái, trên đầu để hai chỏm tóc, sau lưng còn kéo theo một cái đuôi phượng nhìn rất buồn cười, lúc này hắn đứng chống nạnh nói, ghen tỵ nhìn ta ba ở mẫu thân trong ngực.

Ta lập tức chui sâu vào lòng mẫu thân thị uy, còn mở cánh to hơn ngăn không cho Hoàng Minh có cơ hội chui vào.

“Xem bộ dạng ngu ngốc của muội kìa! Thân là Phượng tộc công chúa, ngay cả bay cũng không biết bay, cả ngày chỉ biết làm nũng mẫu thân!” Hoàng Minh vô sỉ công kích ta.

Ta lập tức nước mắt uông uông nhìn mẫu thân “Mẫu thân, ngươi xem Hoàng Minh ca ca cười nhạo người ta ~” Mẫu thân nở nụ cười “Hoàng Minh, muội muội ra đời mới hai trăm năm, làm sao có thể bay được? Ngươi a, đúng là một vạn tuổi tựu biết bay, nhưng khi đó ngươi đã ra đời được năm trăm năm rồi!” Ta lập tức hướng Hoàng Minh làm mặt quỷ.

“Mẫu thân thiên vị nha đầu này!” Hoàng Minh mặt hồng hồng , cái đuôi dài lắc tới lắc lui, nhìn rất ngố.

Ta cùng Hoàng Minh mỗi ngày đều cãi nhau hơn mấy trăm lần, ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng biết, ở nhà Phượng tộc tộc trưởng Phượng Vũ, lão Nhị lão Tam cả ngày ồn ào không nghỉ, chì chéo nhau cả ngày, quấy rầy thanh minh ở Linh sơn. Bất quá lão nhân gia chưa bao giờ buồn, có lúc còn có chút hăng hái nghe chúng ta cãi nhau, thỉnh thoảng nghe cao hứng thì ha ha cười to, lúc đó giữa không trung liền rơi xuống vô số cánh hoa côi lệ, rực rỡ vô cùng. Vào những lúc như thế, ta đều vô cùng vui sướng, liền quên mất còn đang cãi nhau với Hoàng Minh, chạy vào giữa trời hoa khẽ múa.

Đại ca Hoàng Vũ đã bốn vạn tuế, lúc đó hắn đã tu thành một thiếu niên tuấn tú, mi mục như họa, khí chất ôn nhuận như ngọc, chỉ khẽ mỉm cười mà đã khiến một bụi hoa phù tang (1) trên Linh sơn nở hoa trước ngàn năm, mỹ danh rất nhanh được truyền khắp trên trời dưới đất. Hoàng Vũ hai lần theo mẫu thân đi Thiên Đình, chỉ mới hai lần lộ diện mà thôi đã khiến cho không ít trái tim các mỹ nhân thổn thức, hai năm qua càng ngày càng có không ít thư tình được thanh điểu chuyên truyền tin tức đưa tới Linh sơn, khó mà không nhận ra vị đại ca của ta có số đào hoa.

Bất quá ta biết, trong lòng đại ca trừ người nhà ra thì ai cũng không có. Những bức thư tình kia huynh ấy cũng không xem mà ném hết. Nếu như những mỹ nhân kia biết vị thiếu niên ôn nhuận này lại không hiểu phong tình như thế thì chắc chắn sẽ rất thương tâm.

Đại ca thương ta nhất. Nếu như ta cãi nhau với Hoàng Minh, huynh ấy đều nghiêng về ta khiến cho Hoàng Minh tức phát khóc. Phụ thân mặc dù cũng rất thương ta, nhưng trong mắt người thì người thương nhất là mẫu thân, cho nên trong lòng ta cũng có một bảng xếp hạng nho nhỏ, mẫu thân và đại ca tất nhiên đứng thứ nhất, phụ thân thứ hai, Hoàng Minh đứng cuối cùng. Ai bảo hắn luôn khiến ta nhìn không vừa mắt.

Cuộc sống trên Linh sơn chậm rãi trôi qua, năm ta một vạn hai ngàn bốn trăm tuổi, ta đã biết bay, từ lúc đó ta rất thích cảm giác bay lượn trên chín tầng mây.

Phượng tộc chúng ta có rất ít Bạch Phượng xuất thế, mẫu thân chân thân toàn thân màu hoàng kim, ngay cả tròng mắt cũng vậy, khi nhẹ nhàng bay lượn sẽ xuất hiện mười hai lưu quang màu hoàng kim dật thải, đôi mắt bễ nghễ thiên hạ làm người ta không dám nhìn thẳng cũng không cách nào nhìn thẳng, khi hóa thành thân người thì tóc đen như mực, bên ngoài con ngươi màu đen là một vòng hoàng kim lưu chuyển luôn nhìn ta một cách từ. Phụ thân chân thân là một con hoàng mau đỏ, tròng mắt như máu, khi hóa thành thân người thì người có một đôi mắt màu rượu đồng, màu đỏ thẫm của rượu ngon làm say lòng người, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì là màu đen, còn khi nhìn kỹ lại thấy một màu hổ phách đậm đặc, làm cho người ta bất tri bất giác đắm chìm trong đó. Đại ca Hoàng Vũ vũ mao giống mẫu thân còn ánh mắt lại giống phụ thân, mà Hoàng Minh hoàn toàn là phiên bản của phụ thân. Mà ta lại chẳng giống ai, toàn thân vũ mao trắng muốt, con ngươi lại đen như lưu ly.

Nếu như lúc ấy ta biết một từ người máy (??), ta thật sẽ hoài nghi ta có phải là ruột thịt của mẫu thân. Kỳ quái là tất cả tộc loại lại đều không cảm thấy kỳ quái, phảng phất ta trời sinh vốn nên là như thế. (Born This Way – Lady Gaga ! J)

Từ lúc có thể bay, mỗi ngày ta đều bay lượn trên bầu trời Linh sơn, thỉnh thoảng ham chơi, ta trốn vào những đám mây trắng khiến cho bốn con chim seo cờ tìm ta đến kiệt sức. Quên nói, bốn con chim seo cờ coi chừng ta trong những ngày đang ấp trứng chờ xuất thế, vẫn hầu hạ ta tới bây giờ. Các nàng gọi là, tên là Đậu Khấu, Đan Tâm, Lục Tang, Hồng Châu. Đều là linh điểu tu hành mấy vạn năm, nếu ở phàm trần lộ diện cũng là đủ để khiến thế nhân cúng bái. Bất quá Phượng tộc là vua của bách điểu nên bốn vị tỷ tỷ này cam tâm tình nguyện đi theo hầu hạ. Mặc dù này bốn vị tỷ tỷ này rất dài dòng nhưng luôn chăm sóc ta rất cẩn thận bằng cả tấm lòng. Vì vậy lời của các nàng, hơn phân nửa ta vẫn nghe theo.

Cuộc sống cứ như thế trôi đi cho đến khi ta được hai vạn tuổi, mắt nhìn dưới Linh Sơn thấy thương hải hóa tang điền rồi lại thấy tang điền hóa thương hải, ta vẫn chưa thể bay khỏi vùng trời nhỏ ở Linh Sơn.

Mẫu thân phụ thân quả thật là chăm sóc ta cẩn thận quá mức..

Cứ cách ngàn năm là mẫu thân phụ thân lại đi Thiên Đình tham gia tiệc bàn đào, nghe nói hương vị đào trong vườn của Vương Mẫu nương nương là độc nhất trên thế gian không nơi nào có trong tứ hải, ta muốn ăn nó đã mấy ngàn năm. Hoàng Vũ cùng Hoàng Minh cũng đã được ăn, Hoàng Minh mỗi lần trở lại kể lể với ta về mỹ vị huyền diệu của thứ đào màu đỏ tươi đó khiến ta lần nào cũng nước miếng chảy giàn giụa. Mỗi khi đi bọn họ đều bày kết giới quanh Linh Sơn khiến ta muốn lén đi theo cũng không được.

“Phượng Ca, hôm nay con mới biến thành hình người, trên tiệc bàn đào gặp chúng tiên không tránh được việc phải uống rượu. Thiên Đình thứ khác đều không hiếm duy chỉ có thứ rượu này có độ mạnh hiếm thấy trên nhân gian, ngươi một nữ hài tử, uống vào nếu tửu lượng không tốt thì sẽ hiện ra chân thân thì không tốt. Chờ ngươi lớn chút nữa, mẫu thân nhất định mang ngươi theo!” Năm nay cũng tổ chức tiệc bàn đào, mẫu thân phụ thân mang hai ca ca theo, để taở nhà, mặc ta làm nũng khoe mẽ hết mọi cách, mẫu thân quyết tâm chính là không mang theo ta.

Mắt nhìn Hoàng Minh tiểu tử đức ý nhìn ta đi theo mẫu thân phụ thân, ta cảm thấy vô cùng buồn chán .

Tiệc bàn đào kéo dài ít nhất một tháng, cho đến khi thần tiên tứ hải đem cả vườn đào của Vương Mẫu nương nương ăn sạch sẽ mới tan tiệc.

Ta ở nhà buồn bực nửa tháng, ngay cả vũ mao trắng muốt luôn tỏa sáng cũng ảm đạm không ít. Đậu Khấu, Đan Tâm, Lục Tang, Hồng Châu cả ngày líu ríu trêu chọc ta vui vẻ, nhưng vô luận các nàng nói gì, ta cũng không có chút hứng thú nào. Khiến cho các nàng không biết làm gì mới được.

Một ngày kia ta mệt mỏi ngồi dưới gốc cây bồ đề nơi ta xuất thế nhìn thương hải dưới chân núi, chỉ thấy sương mù dày đặc, mông lung hỗn độn, giống như tâm tình của ta lúc này.

Đan Tâm thấy ta nhìn biển liền trêu ta: “Ao nước này có vẻ hơi hàn sầm (?), công chúa điện hạ có biết cảnh tượng ở tứ hải Đông Nam Tây Bắc không? Mặt biển rộng mênh mông, sóng biển dâng lên mỗi ngày, trên biển còn có hải âu bay lượn kiếm ăn, gió biển mát lạnh, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước tạo nên vạn tia kim quang đẹp vô cùng!” Đan Tâm hôm nay hóa thành một thiếu nữ áo vàng, tay chạm vào thân cây nhìn ra phương xa, về phía trời cao biển rộng.

Ta nghe xong liền ngẩn người.

Khi Đan Tâm vẫn tiếp tục kể về những điều thần kỳ trên tứ hải, trong lòng ta động đậy: sao không thừa dịp phụ thân mẫu thân cùng các ca ca không ở nhà, len lén xuống Linh sơn đi tiêu dao sung sướng? Điều này cũng không trách thể ta được, ai bảo không cho ta đi tiệc bàn đào?

Ý đã định, liền tránh Đậu Khấu và ba người kia, lặng lẽ nói với Đan Tâm: “Hay là ngươi dẫn ta hạ Linh sơn, chúng ta đi ngắm biển đi!”

Đan Tâm đang hứng thú bừng bừng kể về trời cao biển rộng lập tức ngừng lại. Nàng hoảng sợ nhìn ta: “Điện hạ, vạn vạn không thể! Đừng nói nương nương đã bày kết giới, cho dù là không có kết giới, Đan Tâm cũng không có thể một mình dẫn người xuống núi. Nếu bị phát hiện, mấy vạn năm tu vi của Đan Tâm sẽ bị phế hết, bị đánh trở về nguyên hình làm một con chim a!”

“Ngươi khẩn trương cái gì? Chúng ta chỉ chạy ra ngoài một lát, mẫu thân phụ thân bọn họ còn nửa tháng nữa mới có thể trở về, chúng ta chỉ cần trở về trước khi họ về là được, không phải sao? Về phần kết giới . . . . .” Ta giơ tay lên làm một bí quyết, chỉ một cái: “Diệt” , kết giới kia lặng yên không một tiếng động biến mất.

Đan Tâm há to miệng: “Điện hạ khi nào có tu vi như thế?” Ta thần bí cười. Ta cũng không biết, chỉ biết là một ngày nọ ở ngàn năm trước, ta đột nhiên phát hiện mẫu thân thiết kết giới đối với ta đã không còn là trở ngại. Cũng may bổn cô nương không thích khoe khoang cho nên bí mật này chưa bao giờ để cho người nhà biết được. Để cho bọn họ còn tưởng rằng ta là tiểu cô nương tay trói gà không chặc, để họ khi tạo kết giới cũng không cần quá mạnh.

Đan Tâm vẫn còn đang sững sờ, ta đã một tay giữ nàng bay lên chín tầng mây, bay thẳng tới Đông Hải.

(1) hoa phù tang


/38