Chuyện Tình Yêu Của Một Con Phượng

Chương 6 - Lại Nói Lúc Còn Trẻ (Hạ)

/38


Ngọc Khanh Nhi cố gắng đứng vững lại trên mặt biển, tay lau bọt nước dính trên mặt, lại lắc lắc mái tóc dài, rồi cười như không có chuyện gì xảy ra: “Tứ lang vẫn không khách khí như vậy, thật là không biết thương hương tiếc ngọc a!”

Nhìn phản ứng của Ngọc Khanh Nhi, ta thật sự là rất bội phục. Nếu như ta bị vứt vào trong nước như vậy, sợ là tức giận lập tức bay về Linh Sơn, không thèm trở lại lần nữa.

“Ngươi hôm nay vì sao mà đến?” Long Tứ bất vi sở động, lạnh lùng hỏi. Ánh mắt động vật biển kia cũng trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Ngọc Khanh Nhi, bộ dạng như muốn nhảy lên nuốt nàng vào bụng.

“Tiểu Hải Ngưu, ngươi vẫn nóng nảy như trước a!” Ngọc Khanh Nhi không trả lời hắn, mà lại cùng bắt chuyện với động vật biển kia. Động vật biển dùng một tiếng rống to như chuông đồng trả lời nàng.

“Hung cái gì mà hung!” Ngọc Khanh Nhi ngượng ngùng lẩm bẩm một câu, lại lập tức hướng về phía Long Tứ cười duyên nói: “Thiếp vì sao mà đến, Tứ lang rõ ràng nhất. Trăm năm trước thiếp cầu Tứ lang châm chước, cho thiếp nhìn trộm bí mật ở Bồng Lai đảo một lần, Tứ lang không chỉ không chịu mà còn đánh thương ta. Một trăm năm qua, nghĩ đến sự keo kiệt và nhẫn tâm của Tứ lang, thiếp đi ngủ ngồi ăn thật khó. . .” Ngọc Khanh Nhi làm vẻ mặt như đau lòng muốn chết.

Thì ra, dưới Bồng Lai đảo này có bí mật của Long tộc, chẳng trách đảo này được coi là cấm địa.

“Ngươi đừng có hy vọng hão huyền. Ta thủ hạ lưu tình một lần, kiếm khí của Hàn Ngọc Kiếm cũng làm ngươi bị thương không nhẹ. Lần này ta nếu để ngươi thoát, nếu muốn xông vào, ngươi nên hiểu rõ hậu quả!”

Hai người bọn họ hoàn toàn gạt ta sang một bên, làm cho ta rất bực mình, nhưng đồng thời đối với bí mật dưới Bồng Lai đảo sinh ra chút tò mò. Ngọc Khanh Nhi không biết là nữ tử phương nào, lại giống như rất quen thuộc với Long Tứ, làm ta có chút mất mát.

Ai ngờ Ngọc Khanh Nhi con ngươi màu tím vừa chuyển, lại chỉ vào ta hướng về phía Long Tứ gắt giọng: “Đây là cô nương nhà ai? Vì sao lần trước thiếp tới đây, Tứ lang không nói được lời nào rút kiếm hướng về phía ta đánh tới. Lần này tới lại thấy Tứ lang và nàng trò chuyện với nhau thật vui, như vậy đối với thiếp thật là không công bằng!”

“Đừng có nói bậy. Ngươi là xà yêu, đảo ý đồ rình coi cấm địa Long tộc ta, ta tất nhiên là không thể cho ngươi vào!” Long Tứ mặt không chút thay đổi cầm kiếm chỉ vào Ngọc Khanh Nhi.

Thì ra Ngọc Khanh Nhi là xà loại, chẳng trách vòng eo nàng lại mềm mại như vậy, dung mạo mị hoặc như thế.

Long Tứ đối với ta có chút lễ ngộ, cũng chỉ bởi vì ta là tiên gia. Nhịn xuống tâm trạng buồn bã, tôi tiếp tục nhìn hai người bọn họ.

“Tứ lang, thiếp lần này đến đây, tất nhiên là chắc chắn sẽ thành công. Tứ lang không bằng hòa hòa khí khí để ta đi vào ta chỉ ta chỉ là muốn nhìn một chút mấy bí tịch tu thành long thân, những bảo vật khác của Đông Hải, thiếp cam đoan sẽ không nhìn một cái, ngươi có thể ở bên giám sát nha! Thiếp cũng không muốn cùng Tứ lang trăm năm không thấy, vừa thấy mặt lại đánh nhau, sức lực đánh nhau không bằng để dành cùng thiếp ôn chuyện, ngươi xem có đúng không!” Ngọc Khanh Nhi nũng nịu nói.

“Ta sớm đã nói cho ngươi, dưới không có thứ ngươi muốn. Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi có cái gì thần thông thì cứ sử ra!” Long Tứ bất vi sở động, động vật biển hiểu tâm ý chủ nhân, hí giọng gầm gừ, bộ dạng như rất nóng lòng muốn được tỷ thí.

“Tứ lang nhất định phải cùng thiếp đánh nhau sao?” Không biết có phải là ta hoa mắt hay không mà trong đôi mắt màu tím của Ngọc Khanh Nhi hiện lên sự đau lòng. Nàng biết mình sẽ không nhận được câu trả lời, vì vậy nhắm lại hai mắt, miệng lẩm bẩm, mặt biển êm ả trong phút chốc sóng lớn gầm thét, vốn đang là lúc giữa trưa nhưng trăm dặm xung quanh trong phút chốc đã đen như mực.

Trong không gian tối đen ấy, ta chỉ thấy ngực Ngọc Khanh Nhi sáng rực lên, một đóa hoa sen đỏ tươi nghìn cánh từ từ bay ra, ánh sáng màu đỏ bao phủ xung quanh nó rồi tỏa ra mười trượng mặt biển, bốn phía như có người khẽ ngâm xướng một loại ngôn ngữ mà ts chưa từng nghe qua, ngâm nga uyển chuyển lúc cao lúc thấp một cách quỷ dị khó tả, giống như đang chế giễu những quy luật của vạn vật trong thế giới này.

Ta tuy biết đại sự không ổn, trong lòng cố gắng kháng cự, nhưng lại không cách nào khống chế được mà bị nó hấp dẫn, trong lòng chỉ tràn ngập nhịp điệu quỷ dị kia, đôi chân không tự chủ được đi về phía hoa sen. Cả người ta nóng lên, nóng đến không thể thở được, nhưng trái tim lại lạnh buốt, cứ như rằng thân ở trong dung nham mà lại như đặt mình trong hầm băng, băng luân phiên, khó chịu như đang chịu cực hình.

“Huyễn hải liên âm?” Long Tứ sắc mặt đại biến, hắn đột nhiên quay đầu lại hét lớn kẻ đần độn ta: “Ngươi là kẻ ngốc sao? Mau tránh ra! Lấy tu vi của ngươi, làm sao có thể chống lại vật chí tà như vậy! Từ đâu tới đây liền quay về đi, đừng ở đây làm hỏng chính sự của ta!”

Ta giật mình một cái, thần trí khôi phục hơn phân nửa. Giương mắt nhìn lại, vùng biển xung quanh đã có rất nhiều cá tôm Thuỷ tộc tròi lên mặt biển, mất kiểm soát bơi về phía đóa hoa sen màu máu kia, nhưng khi tới gần ánh sáng màu đỏ lại trở mình nổi cái bụng màu trắng lên, trong chốc lát trên biển tràn ngập thi thể của hải tộc. Ta kìm không được lui lại phía sau mấy bước, cúi người nôn mửa.

Long Tứ hét lớn một tiếng, thôi động động vật biển tiến lên, Hàn Ngọc Kiếm phát sáng rực rỡ, kiếm quang từng đạo như tia chớp đánh về phía hồng quang quỷ dị kia. Kiếm quang đánh đến đâu, ánh sáng màu đỏ tối đi một chút. Mà nhìn về phía Ngọc Khanh Nhi, đã thấy nàng dần dần lực bất tòng tâm, khóe miệng khóe mắt cũng chảy ra máu, khiến cho khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp cùng làn da trắng như tuyết trở nên vô cùng dữ tợn.

“Ngươi đừng cố gắng chống cự nữa. Huyễn hải liên âm chí âm chí tà, ngươi chỉ có hai nghìn năm đạo hạnh, tuyệt không có khả năng khống chế nó chứ đừng nói là lấy nó ra để khống chế tâm thần ta. Vật này đã bắt đầu phản phệ, ngươi mạnh mẽ làm phép, không bao lâu sẽ cạn máu mà chết, còn không mau dừng tay chịu thua!” Long Tứ lạnh lùng vừa nhìn Ngọc Khanh Nhi nói, vừa tiếp tục ngự kiếm, ra sức đánh tan tầng sáng màu đỏ.

Không bao lâu sau, tầng ánh sáng màu đỏ quỷ dị kia đột nhiên tiêu tán, Ngọc Khanh Nhi rơi xuống mặt biển, mặt xám như tro tàn, cả người vết máu loang lổ. Đôi mắt màu tím của nàng mất đi ánh sáng, thì thầm: “Nhận hết trăm cay nghìn đắng chỉ để lấy được huyễn hải liên âm, nghĩ lúc này cuối cùng cũng được như mong muốn, làm sao có thể buông tay?”

Long Tứ tay cầm trường kiếm, mắt lạnh nhìn Ngọc Khanh Nhi nhếch nhác trên mặt biển, mở miệng nói: “Lần trước ngươi ý muốn xông vào cấm địa tộc ta, ta nể tình ngươi là người trong tộc Thanh Di, chưa từng làm những việc thương thiên hại lý, nhưng hôm nay ngươi lại lấy oán trả ơn, dùng vật khiến cho hàng vạn hàng nghìn Thuỷ tộc Đông Hải ta chết oan, nay đã cùng ta Đông Hải thế bất lưỡng lập, tôi lần này tuyệt đối không nương tay.” Dứt lời giơ Hàn Ngọc lên, nhắm vào đầu Ngọc Khanh Nhi chém xuống.

Lại thấy Ngọc Khanh Nhi nở một nụ cười buồn, thả người từ mặt biển nhảy lên không trung: “Tứ lang coi thường năng lực của thiếp rồi. Mặc dù lần này không được, lần sau thiếp sẽ lại có biện pháp khác. Chỉ là lần này trọng thương, sợ là mấy trăm năm không thể tới gặp Tứ lang, Tứ lang bảo trọng, thiếp đi!” Khó khăn tránh thoát Hàn Ngọc Kiếm, rồi biến mất trong không trung.

Bóng tối che phủ trên mặt biển hoàn toàn tiêu tán, bầu trời xanh thẳm, mây trăng nhẹ nhàng trôi, nếu như không có những thi thể của hải tộc chi chít trên mặt biển thì có lẽ ta cũng không nhớ rằng lúc nãy ở đây xảy ra một cuộc đánh nhau.

Long Tứ nhìn chằm chằm vào mặt biển, chậm rãi, trong đôi mắt đen như ngọc lưu ly kia nổi lên một tia bi thương. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu đọc khẩu quyết. Mặt biển lập tức nổi sóng, từ từ đem những thi thể của hải tộc cuốn vào đáy biển.

Làm xong, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua ta: “Ngươi thế nào còn không đi?”

Chân bỗng nhiên mềm nhũn, hắn quỳ gối xuống người động vật biển, ta đột nhiên phát hiện, khóe miệng của hắn cũng đang chảy máu. Ta tâm hoảng ý loạn nói: “Ngươi bị thương? Có nặng lắm không?”

Hắn không để ý đến ta, cất trường kiếm định rời đi. Ta lo lắng, cẩn thận tiến lên nói: “Long Tứ, cái kia, ngươi bị thương, tôi có thể giúp ngươi chữa thương, thật sự, Phượng tộc chúng ta am hiểu nhất là chữa thương.”

“Không cần.” Hắn lạnh lùng nói, “Bỏ đi.”

Ta cứng người, thất vọng đứng đó.

Đột nhiên, dưới đáy biển truyền đến chấn động, sóng lớn ngập trời, cả Bồng Lai tiên đảo cũng lung lay, Long Tứ mặt xám như tro tàn: “Kết giới dưới đáy biển bị huyễn hải liên âm phá vỡ rồi!”

Lời còn chưa dứt, một cơn sóng lớn kéo tới, ta lập tức bị cuốn vào lòng biển.

Ta ở trong lòng biển lạnh lẽo liều mạng giãy dụa, lại đem bí quyết tránh nước quên không còn một mảnh, nước biển mặn chát tràn vào trong mũi trong miệng, ta khó chịu hận không thể lập tức chết đi, cảm thấy mình đang xoay tròn với tốc độ rất nhanh, càng lúc càng bị kéo vào sâu trong đáy biển. Ta sẽ chết sao? Ta thống khổ nghĩ.

Đúng vào lúc này, một thanh âm truyền vào trong tai tôi: “Đừng lộn xộn, nắm lấy tay ta!”

Là Long Tứ, không biết từ khi nào hắn đã đi tới phía sau ta, trong lòng ta đột nhiên bình tĩnh lại như kỳ tích.

Cố gắng đưa một bàn tay ra, cảm giác nó được một bàn tay thô ráp lành lạnh nắm chặt lấy, lồng ngực ta lập tức đầy dưỡng khí, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm mà ngất đi.


/38