Chuyện: U Minh Quái Đàm

Q.3 - Chương 27 - Ngoại Truyện 2 (4)

/64


Trang Hải vội vã đẩy cửa phòng ra, Chu Phong và cậu cùng xông vào - bỗng nhiên cảnh tượng đập vào mắt khiến máu trong người bọn họ dường như ngừng chảy trong nháy mắt.

Tivi phát ra những tiếng “ào ào” - chỉ có một hình ảnh những bông hoa tuyết, ngược lại Lý Ngang không nhúc nhích nằm trên ghế sofa, mặt đã bị bóp đến nát bét, máu me đầm đìa, giống như đúc người bị giết hại trong The ring.

Trang Hải cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, cậu muốn hét lên, lại cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn không thể phát ra được một âm thanh nào.

Nửa phút sau, hai người cùng lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh Lý Ngang - sau khi phán đoán, Lý Ngang quả thực đã chết.

Cuối cùng Chu Phong cũng không khống chế nổi tâm trạng của mình: “Trời ạ! Nó chết rồi! Bảy ngày sau nó thật sự chết rồi, giống hệt trong phim!”

Trang Hải tắt tivi: “Chúng ta lập tức báo cảnh sát.”

Chu Phong nhanh chóng d,0dylq.d gật đầu - đột nhiên, dường như cậu nghĩ tới điều gì đó, hoảng sợ nhìn sang Trang Hải: “Hai chúng ta cũng xem cái đĩa đó, vì sao chúng ta không có việc gì?”

Trang Hải nghĩ một lúc: “Mày quên rồi sao? Hai chúng ta xem sau Lý Ngang một giờ!”

Đột nhiên Chu Phong bừng tỉnh: “Đúng rồi, đại khái là mười rưỡi hai chúng ta mới xem xong bộ phim này, sau đó nhận được điện thoại, nói cách khác...” Cậu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Chín giờ năm mươi phút.

“Chưa tới 40 phút nữa là đến hai chúng ta.” Trang Hải run rẩy nói.

Chu Phong cảm thấy sau lưng ớn lạnh, có loại cảm giác sắp hít thở không thông: “Chúng ta... Chẳng lẽ cũng sẽ...”

“Chờ một chút!” Bỗng nhiên Trang Hải ngẩng đầu: “Chu Phong, mày có nhớ không? Đầu tiên cái đĩa này cũng không phải là của Lý Ngang, mà là của chủ cửa hàng băng đĩa! Anh ta nói anh ta đã xem qua chiếc đĩa này, cũng đã nhận được điện thoại!”

Chu Phong há to miệng, liếc Trang Hải một cái, sau đó hai người dường như phát điên lao ra cửa.

Hai phút sau, bọn họ thở hồng hộc chạy tới cửa hàng băng đĩa - trong tiệm sáng đèn, không có một khách hàng nào, chủ tiệm cũng không ở đó.

“Lên lầu tìm!” Trang Hải nói.

Hai người leo lên chiếc cầu thang gỗ nhỏ hẹp, Trang Hải đi đằng trước.

Lúc đến bậc thang cuối cùng, Trang Hải đứng yên bất động.

Lòng Chu Phong căng thẳng, cậu thấp giọng hỏi: “Mày... Thấy gì đấy?”

Trang Hải không nói gì, cậu leo lên trên, Chu Phong theo sau.

Bọn họ lại thấy được một màn gần giống vừa rồi - tivi bật lên, chủ tiệm nằm trên ghế da, mặt mũi đầy vết cào cùng máu tươi.

Hai mắt Chu Phong trừng lớn tràn ngập tơ máu, cậu che miệng lại, không để cho mình kêu thành tiếng.

Trang Hải cả gan đi lên trước hai bước, cậu để ý máu trên mặt chủ tiệm đã sớm khô, có vẻ như đã chết được một lúc.

Trang Hải không dám nhìn thi thể đáng sợ này nữa, cậu quay đầu thở hắt ra, nói với Chu Phong: “Chúng ta đi xuống đi.”

Nhưng Chu Phong lại giống như mất khống chế la to: “Trời ạ! Hai người bọn họ đều đã chết! Tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta, ai cũng không cứu được chúng ta!”

“Bình tĩnh một chút!” Trang Hải đè vai cậu ta lại: “Chúng ta yên lặng suy nghĩ kỹ một chút, sẽ tìm được phương pháp cứu mình!”

“Có phương pháp gì? Nếu như hung thủ thật sự là linh hồn, thì có là cảnh sát cũng không cứu được chúng ta!”

Trang Hải nhíu chặt lông mày nghĩ một lúc: “Chúng ta nghĩ lại từ đầu - từ lúc bắt đầu đến bây giờ chuyện này đều xảy ra giống hệt nội dung cốt truyện của bộ phim The ring, nếu như tất cả mọi chuyện khác thường đều giống hệt như trong phim, mà anh ta lại giống như trường hợp trong đó... Như vậy, ngược lại mọi chuyện đều trở nên dễ dàng rồi.”

“Dễ dàng á? Vì sao?” Chu Phong nhanh chóng hỏi.

Trang Hải nhìn chằm chằm d’đ/l/q'd vào ánh mắt của cậu ta nói: “Mày có nhớ không? Trong bộ phim The ring, cuối cùng nữ chính không hề chết - bởi vì trong lúc vô tình cô ấy đã tìm được cách tự cứu mình, từ đó tránh khỏi việc bị linh hồn tấn công.”

“Đúng vậy, tao nhớ ra rồi, cách đó chính là...”

“Mang cuộn băng này đi copy thêm một phần nữa!” Hai người cùng nói.

“Cuốn băng kia ở trong phòng chúng ta, mau trở về lấy!” Trang Hải nói.

“Không cần.” Chu Phong lấy cái đĩa từ trong túi quần ra: “Tao mang theo bên người, vốn là định giao cho cảnh sát làm bằng chứng.”

“Nhanh copy thêm hai bản nữa! Thời gian không còn nhiều lắm!” Trang Hải nhìn đồng hồ - mười giờ năm phút.

Hai người vội vàng chạy trên phố, lúc này đường đã có vẻ vắng, đại đa số cửa hàng đều đã đóng cửa.

Chu Phong cùng Trang Hải bắt một chiếc taxi bên đường, cố gắng tìm kiếm cửa hàng có thể copy đĩa CD, nhưng hơn mười phút sau vẫn không tìm thấy một tiệm nào còn mở cửa.

Hai người lòng nóng như lửa đốt, Trang Hải nhìn đồng hồ lần nữa: 10:20 rồi.

Ngay tại lúc tuyệt vọng nhất, Chu Phong chỉ ra ngoài cửa sổ xe hét to: “Chỗ đó còn có cửa tiệm mở! Chỗ đó có máy sao chép!”

Hai người nhanh chóng xông vào cửa hàng sao chép nhỏ kia, chủ cửa hàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người đầu đầy mồ hôi.

“Chúng tôi muốn copy hai bản đĩa CD này! Nhanh lên!” Chu Phong lo lắng thúc giục chủ cửa hàng.

Năm phút sau, hai chiếc đĩa CD được copy xong, Trang Hải đưa tay nhìn đồng hồ: Vừa vặn mười giờ rưỡi.

Hai người khẩn trương liếc nhau một cái - ai cũng không chắc chắn đây có phải là phương pháp giải quyết thực sự hay không.

Thời gian dần dần trôi qua - cho đến 10:50, Chu Phong cùng Trang Hải mới thở dài một hơi.

Giống hệt trong phim, bọn họ đã tìm được cách phá giải lời nguyền, được tiếp tục sống - lúc này bộ phim kết thúc.

“Còn chưa kết thúc.” Trang Hải nhìn qua Chu Phong: “Chúng ta ngay lập tức đến Cục cảnh sát báo án.”

Chu Phong gật đầu, bọn họ nhất định phải nói hết tất cả với cảnh sát.

Đến Cục Cảnh sát, Trang Hải và Chu Phong lại một lần nữa tìm tới cảnh sát Giang, kể lại với anh ta những câu chuyện đã xảy ra.

“Chờ một chút, ý của các cậu là, bây giờ Lý Ngang cùng chủ cửa tiệm kia đều đã chết, thi thể của từng người đều đang ở trong nhà?” Cảnh sát Giang nghiêm túc hỏi.

“Đúng thế.” Trang Hải nói.

Cảnh sát Giang nhìn qua bọn họ một lượt, anh ta không hề cho rằng đó là nói đùa.

Mấy phút sau, hơn mười vị cảnh sát chia ra đến phòng trọ mà bọn Trang Hải thuê cùng cửa tiệm của chủ cửa hàng băng đĩa.

Trang Hải, Chu Phong cùng cảnh sát Giang đi đến phòng trọ của bọn họ, Chu Phong run rẩy mở cửa phòng trọ ra.

Mấy cảnh sát




/64