Cô Nàng Xui Xẻo

Chương 9: NẾU CÓ THỂ, EM XIN NÓI LỜI HỐI HẬN MUỘN MÀNG

/38


Shall I regret

Địa điểm:

Hội trường trường British

Quán ăn nhỏ

Rạp chiếu phim thành phố Saint Roland

Phòng tập vũ đạo

Nhân vật:

Thái Linh – Học sinh lớp 11 trường Maria

Thượng Hôi – Học sinh lớp 11 trường Maria

Tôn Ngọc Dĩnh – Học sinh lớp 11 trường Maria

Giang Hựu Thần – Học sinh lớp 11 trường British

An Vũ Phong – Học sinh lớp 11 trường British

Ân Địa Nguyên – Học sinh lướp 11 trường British

Nghiêm Ngôn – Học sinh lớp 11 trường British

Kì Dực – Học sinh lớp 11 trường British

Lâm Tử Hạo – Học sinh lớp 11 trường British

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu như có thể con ước trở thành Marylin Monroe.

Để ánh đèn sân khấu luôn nhảy múa quanh con

Để hàng ngàn ánh mắt hướng theo ngưỡng mộ

Chúa đáp: Ta đã nghe thấy mời cầu nguyện của con.

Thế là, tôi trở thành cascadeur đóng thế,

Nếm trải mọi nỗi nhọc nhằn của thế giới

Màn bạc lung linh

oOo

- Tiếp theo, tôi xin được mời người đứng đầu bảng Topten, hoàng tử của British Giang Hựu Thần lên sân khấu. – Tiếng của Ân Địa Nguyên vừa dứt, cả hội trường ầm ầm lên như ngọn núi nứt đôi. Hết thảy mọi người đều gào thét inh ỏi!

- Giang Hựu Thần, em mãi chung thủy với anh!

- Giang Hựu Thần mãi là hoàng tử của trái tim em.

- Hựu Thần! Ôi Hựu Thần kìa!

Các nữ sinh mỗi người cất một “giọng vịt cạp cạp” đủ cung bậc khác nhau, tìm đủ mọi cách để đè bẹp đối thủ. Hội trường trở nên náo động vô cùng. Dàn nhạc cạp cạp không ai chỉ huy tranh nhau kêu đến ong cả đầu. Ân Địa Nguyên lúc này cũng đành bó tay, không thể kiểm soát nổi tình hình.

Tiếng la hét dồn dập như những con sóng thần vút cao, chực đổ ập xuống khi Hựu Thần bắt đầu bước ra sân khấu. Bộ quần áo do Kì Dực chuẩn bị cho càng làm nổi bật tư chất thanh thoát, đúng chất hoàng tử. Cậu nở một nụ cười tươi rói như ánh dương, đôi mắt nhìn đăm đắm quyến rũ lạ thường. Mọi người như bị thôi miên, không thể rời mắt ra khỏi. Đúng là hư ảo, không thể nào với tới được…

Rầm… rầm…

Nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào của Hựu khiến tất cả các nữ sinh phía dưới đổ rạp, đắm đuối như con cá chuối! Thậm chí khi ngất lịm đi, khuôn mặt họ vẫn lộ vẻ hạnh phúc, vui sướng …

Giang Hựu Thần nhẹ nhàng nhấc tay trái mình lên, đặt ngón tay trái mình lên giữa môi. Cả hội trường lập tức im phăng phắc! Nhưng đội quân cây si mắt vẫn chập chờn nhảy múa những trái tim màu hồng, miệng vẫn nở những nụ cười đờ đẫn, rộng toác ngoác hơn cả chú người gỗ Buratino.

Giang Hự Thần gật đầu với An Vũ Phong, An Vũ Phong quay người bước vào bên trong.

- Xin chào các bạn, mình là Giang Hựu Thần. Rất cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Có các bạn mới có mình ngày hôm nay… - Thật không hổ danh đệ nhất hoàng tử Giang Hựu Thần, nói chuyện rất khéo. Ồ, quên mất, là Ân Địa Nguyên viết rất khéo mới đúng.

Lời của Giang Hựu Thần nghe cứ như tiếng chuông thánh thót ngân vang, văng vẳng bên tai.

- Hy vọng các bạn sẽ luôn ủng hộ mình. Cảm ơn các bạn! – Giang Hựu Thần hướng về mọi người nở một nụ cười “sát thương hàng loạt, cưa đổ Điêu Thuyền, hạ gục Tây Thi”.

- Ôi, Giang Hựu Thần! – Cả hội trường lại thêm lần thứ n+1 nổ tung. Tất cả lũ bạn mê trai đẹp của tôi không thể đứng yên được nữa.

Tôi đứng giữa “đám dân tình toan nổi loạn”, bị chèn bên trái rồi ép bên phải như bị nhồi thịt bó giò. Tôi đứng cũng vững được, chỉ nhúc nhích được cái đầu. Tôi thấy Thượng Hội và Ngọc Dĩnh tay nhăm nhăm cuốn “Bộ sưu tập chữ kí những người nổi tiếng”. Không hay rồi, lẽ nào bọn họ muốn…

Tôi lầm rầm cầu khấn cho điều mình vừa lo lắng là thừa thãi. Hai nhỏ đã bắt đầu di chuyển lên phía sân khấu với tốc độ chóng mặt, vừa chen lấn vừa với tay ra đằng trước.

Nụ cười của Giang Hựu Thần bỗng tắt lịm, sắc mặt phút chốc trở nên trắng nhợt. Không xong rồi, Ngọc Dĩnh đã nắm được chân của Hựu! Tôi bắt đầu lao như sao xẹt về phía trước.

Tam đại tướng quân nhanh hơn cả tôi lao ra, nhảy xuống phía dưới sân khấu kéo tay Ngọc Dĩnh và Thượng Hội lại. Nhưng nữ sinh Maria vốn nổi tiếng bởi tính táo bạo, không tiếc thân mình vì chàng đẹp trai. Vì thế bất chấp bị lôi, bị kéo, bị đẩy kiểu nào họ vẫn đứng ì như đá tảng! Quả là bài tập bám sát “hotboy” đã luyện tới độ công lực thâm hậu!

Khuôn mặt của Giang Hựu Thần càng lúc càng trắng bệch. Tôi nóng ruột lách giữa dòng người lao về sân khấu. Lúc này tất cả các nữ sinh trong hội trường bắt đầu náo loạn lên, nhất loạt chen lấn về phía sân khấu. Tam đại tướng quân vừa nắm chặt tay của Ngọc Dĩnh và Thượng Hội vừa ngăn chặn đám “đám nữ binh” đang ồ ạt dâng lên như thủy triều dâng.

Giang Hựu Thần gần như đã mất hết cảm giác, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt trắng nhợt, chân như dính keo dưới đất. Hựu không nhúc nhích không phản ứng gì khi các bàn tay “búp chuối” kéo áo, lôi tay. Chúa ơi, lúc này con mong mình mọc một đôi cánh để bay lên, để không bị quay như nghiền bột trong cái cối xay khổng lồ này.

Cuối cùng cũng quay đến mép sân khấu, tôi lấy hết sức bình sinh thoát khỏi đám nữ sinh đang kẹp chặt tôi như kẹp chả. Nhưng do dùng quá sức, tôi mất đà, cả thân người té nhào xuống sàn sân khấu.

Không còn thời gian để thấm cú ngã trời giáng, tôi vội vàng lồm cồm bò dậy chạy tới chỗ Giang Hựu Thần. Giang Hựu Thần vẫn trắng nhợt đứng nguyên ở mép sân khấu, tôi lao tới với tay kéo lấy Hựu…

Trời ơi! Mũi cậu ấy hình như có… máu!

Tôi nắm chặt được cánh tay cậu ta kéo về phía sau. Có lẽ do quá mạnh, Giang Hựu Thần suýt chút nữa thì té nhào. Tôi quay người, để cậu ấy quay lưng về khán giả. Giang Hựu Thần vừa quay lưng xong, hai dòng máu tươi lập tức tuôn ra từ mũi!

Nhìn thấy máu chảy ra, tay tôi bắt đầu run rẩy. Tôi kéo Giang Hựu Thần chạy xuống khỏi sân khấu.

Trông Hựu lúc này mỏng manh như một tờ giấy. Tôi lung túng đến rối cả tay chân, không biết mình nên làm gì nữa. Nhìn thấy Giang Hựu Thần liên tục bị chảy máu cam, tôi thật sự cảm thấy sợ nếu máu ra không ngừng thế này cậu ấy sẽ…

Thủi thui cái mồm! Mặc dù mình xui xẻo, nhưng chắc cũng không đến nỗi làm hại đến người khác!

- Hựu!

Trong lúc loạn như con cào cào, tôi nhìn thấy Ân Địa Nguyên đang lao đến. Nguyên quáng quàng nắm lấy tay Hựu, cứ như che chở cho một ngọn cỏ yếu ớt đang cần cứu mang.

- Thái Lăng, mình đưa Hựu về trước. – Ân Địa Nguyên nhìn tôi gật gật đầu, đỡ lấy Giang Hựu Thần đã gần như ngất đi lên một chiếc xe vừa lao đến nơi.

Chiếc xe lao đi, để lại đám khói bụi mù mịt. Nghĩ lại cảnh vừa mới diễn ra, tay tôi vẫn còn đang run rẩy. Giang Hựu Thần quả là bị chứng bệnh “sợ con gái”, cậu ấy bị chảy máu …

***- Thái Linh, bà đứng lại ngay cho tôi!

Tôi vẫn còn ngơ ngẩn đứng nhìn theo hướng Giang Hựu Thần vừa đi, thì phía sau lưng vọng lên tiếng thét của Thượng Hội. Tôi giật thót mình.

Tôi từ từ quay người lại, khuôn mặt dở mếu dở cười. Thượng Hội và Ngọc Dĩnh hai nhỏ đó tay cầm một cây gậy, mặt đằng đằng sát khi đứng ở phía sau…

Không phải chứ… Tôi biết phải giải thích thế nào đây. Chân tôi bắt đầu run lên như cầy sấy…

- Bà dám ăn cây táo rào cây sung hử?

- Không… tôi không có…

Thượng Hội dồn tôi như ép cung can phạm. Tôi nhìn qua phía Ngọc Dĩnh cầu cứu. Má ơi, nhỏ đó đang xoay tít cây gậy trong tay, dùng ánh mắt đầy bạo lực uy hiếp tôi…

Chúa ơi, … bọn họ sẽ xử mình sao đây?

- Tôi… tôi sai rồi… Các bà có bắt tôi làm trâu làm ngựa, tôi cũng vâng theo! – Tôi cúi gằm mặt xin tha tội.

Chúa ơi, xin cho con hai chữ “bình yên”! Tôi lầm rầm cầu nguyện.

- OK! Tụi tôi sẽ không làm gì bà đâu, chỉ cần bà nói cho tôi biết bà dấu Giang Hựu Thần ở đâu!

- Không… không có…

- Không có? Rõ ràng tui thấy bà kéo tay chàng đi, bà đừng qua mặt tụi tôi!

- Đi… đi rồi!

- Đi rồi?! Thế thì bà hẹn chàng ra cho tụi tôi!

Tôi lập tức tỏ thái độ “không thể được”.

Hai nhỏ cũng lập tức đáp trả tôi bằng thái độ “dọa nạt”.

- Hai bà không hiểu nỗi khổ của tôi...

- Nào, cho bà suy nghĩ ba giây, cơ hội cuối cùng của bà đó. Hẹn chàng ra rồi giới thiệu cho tụi tôi làm quen. Thế nào? – Thượng Hội cắt đứt lời tố khổ của tôi… Hai nhỏ bạn nối khố kiên quyết – “Nếu không bà chỉ còn con đường chít”

Xem ra… chỉ còn cách đồng ý hai nhỏ mê trai đẹp này thôi. Chứng sợ con gái của Giang Hựu Thần tính sao đây?

Nhưng mà, cũng có thể “lấy độc trị độc”.

- Giang Hựu Thần, ở đây nè!

Người đối diện nở nụ cười bước đến. Không hổ thẹn là đệ nhất British, chỉ với động tác đẩy cửa bước vô thôi đã thu hút được ánh mắt nhìn của mọi người rồi.

- Thái Lăng! Xin lỗi để cậu phải đợi lâu. Cậu thật tinh tế, ở đây người phục vụ đều là con trai! – Giang Hựu Thần từ từ ngồi xuống, tháo cặp kính đen ra, cởi bỏ luôn cái khăn quấn đầu của mình.

- Cậu không để tam đại tướng quân phát hiện ra chứ? – Tôi thấp thỏm hỏi. Nếu như để ba người đó biết, tui xem như đi đời nhà ma.

- Không đâu, để bọn họ biết, mình cũng đâu có ra đây được!

Tốt rồi, trái tim đang treo lủng lẳng của tôi cuối cùng cũng được đặt nguyên về chỗ cũ. Hic… tôi đang liều mình như chẳng có, để hẹn chàng hoàng tử ra đây. Nếu lỡ như kế hoạch thất bại, tôi sẽ tiêu đời con nòng nọc.

- Thái Lăng, cậu gọi mình ra nói để cho mình một sự bất ngờ, là cái gì vậy?

- Hờ hờ, Giang Hựu Thần, có phải cậu sợ con gái lắm không? – Tôi vừa dò hỏi vừa nghĩ nếu cậu ta phủ nhận thì nên làm gì sau đó.

- Ừ! Sao cậu biết vậy! – Giang Hựu Thần cứ như biến tôi thành vị thần tiên biết trước mọi việc.

- Hả? Thế là… - Không ngờ cậu ta lại dễ dàng thừa nhận khuyết điểm chí mạng của mình đến thế. Hic… thật là ngoài dự liệu… - Vậy cậu có muốn chữa bệnh không?

- Muốn, nhưng…

- Đừng có nhưng nhị gì cả, muốn là được rồi. Mình có nghĩ ra cách để chữa bệnh cho cậu, vì thế hôm nay cậu nhất nhất phải nghe theo mình, chắc chắn cậu sẽ không sao! – Tôi ra vẻ thần bí. Thấy Giang Hựu Thần chăm chú lắng nghe, tôi thấy mình có chút tội lỗi!

Thật ra… thật ra tất cả do hai nhỏ bạn Thượng Hội và Ngọc Dĩnh ép tôi đến bước đường cùng! A di đà phật, nhắm mắt cho qua, “đói ăn vụng, túng làm liều mà”. Hừm… Nhưng mình cũng đang nghĩ đến việc chữa bệnh cho Hựu. Vì thế, phải bình tĩnh!

- Cậu đợi chút! – Tôi lấy trong túi mình ra một tuýp thuốc để trong ngăn tủ bảo bối của mẹ: “Thuốc cầm máu Bạch Thiên”.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng phàm là thứ để trong ngăn tủ bảo bối của mẹ, đều là bảo bối gia truyền của nhà tôi. Ví dụ như cái vòng giả ngọc, chân trâu Khai Quang…

- Cậu cầm lấy đi! – Tôi hào phóng đưa đồ mình lén lút lấy từ nhà để trước mặt Giang Hựu Thần.

- Đây là cái gì?

- Đây là bảo bối gia truyền của nhà mình, tặng cho cậu đấy!

- Cái này… dùng để làm gì?

- Cậu nhìn nè, trên đó có ghi “cầm máu”. Bọn mình thử xem. Bệnh của cậu đã bao nhiêu năm nay rồi, coi như liều một phen xem sao.

- Ừ, cũng được.

Tôi ngẩn ra nhìn Giang Hựu Thần vô cùng bình tĩnh, bất ngờ đến há hốc miệng! Không phải chứ, đệ nhất hoàng tử British mà lại nghe lời đến thế sao …

Giang Hựu Thần bóp tuýp thuốc như lọ kem đánh răng ra:

- Nuốt cái này vào bụng à? Sao mình cảm thấy không giống lắm?

- Chắc là thế đó! – Tôi vò vò tóc, lọ thuốc này chẳng ghi chú gì hết cả…

Cứ thử xem, tôi vẫn hy vọng nó sẽ có tác dụng. Chiều nay Giang Hựu Thần có thể đi xem phim cùng hai nhỏ ác ma của đời tôi rồi… Ặc ặc… sao tôi phải lao tâm khổ tứ thế này chứ?

Giang Hựu Thần hoài nghi, hết nhìn tôi, rồi lại nhìn tuýp thuốc. Sao vậy cà? Bảo bối gia truyền cậu ta cũng chê sao?

Cậu ta từ từ bỏ thuốc vào miệng, tôi mở to mắt thô lố như ốc bươu vàng nhìn cậu ta …

Xoảng!

Một tiếng vỡ choang một cái, Hựu vội ngừng lại.

Tôi sửng sốt nhìn người phục vụ đứng cạnh. Ly kem tôi vừa gọi nằm chỏng lỏn trên đất. Anh ta bị ngắn tay hay sao? Thật đoảng quá!

- Các anh… các anh… đây là thuốc bôi ngoài da mà! – Người phục vụ chằm chằm nhìn vào vào tuýp thuốc trên tay của Giang Hựu Thần.

Thuốc bôi ngoài da? Cậu ta cầm lấy cái được gọi là “bảo bối gia truyền” chỉ xuống phía góc phải. Một dòng chữ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa cho chúng tôi xem.

Thuốc này dùng để bôi lên vết thương.

Má ơi… suýt nữa thì… Tôi không dám nghĩ đến. Thiếu tí nữa tôi đã phải đưa Giang Hựu Thần đi bệnh viện để rửa ruột rồi. Tam đại tướng quân, cả người bí mật nữa nhất định sẽ không tha cho tôi!

May quá… may quá…

***Tuy rằng tôi vừa phạm phải một sai lầm “nho nhỏ” nhưng sự tín nhiệm của Giang Hựu Thần dành cho tôi vẫn không mảy may thuyên giảm. Nhìn ánh mắt vẫn tràn trề đầy niềm tin của cậu ấy, tôi có thêm dũng khí, liều lĩnh đẩy Giang Hựu Thần đang thất thần như xác ướp Ai Cập ra khỏi tiệm …

Ngoài đường mọi người ngoái đầu nhìn Hựu Thần, đồng thời cũng liếc nhìn tôi một cái. Bất luận thế nào đây cũng là lần đầu tiên trong đời có nhiều người ngoái đầu nhìn tôi như thế!

- Thái Lăng, bộ phim này vừa chiếu mới đây, mình rất muốn đi xem nhưng ba cậu ấy không cho mình đi! Cảm ơn cậu đã mời mình đi xem phim…

- Hờ hờ… hờ hờ… Cậu thích là được rồi…

Cuối cùng cũng đã đến được rạp chiếu phim một cách an toàn. Nhìn thấy khuôn mặt Giang Hựu Thần vui sướng, vô tư, đột nhiên tôi cảm thấy mình có chút tội lỗi. Chắc là sẽ không sao đâu, nếu lỡ như có chuyện gì cũng còn có tôi bên cạnh.

Vụt… vụt… vụt…

Ám khí à? Tôi quay đầu lại. Thượng Hội và Ngọc Dĩnh đã đến, đang đứng ở đằng sau vẫy tay tới tấp!

- Mình đi mua chút đồ ăn nhé! Cậu ở đây đợi mình! – Không đợi đến Giang Hựu Thần đáp trả, tôi đã chạy biến đi!

Hai nhỏ nhìn thấy Giang Hựu Thần đã yên vị ở chỗ ngồi, thích thú đến nhảy cẫng lên… cứ dán mắt vào cậu ta!

- Bước tiếp theo, các bà phải nghe theo sự chỉ huy của tôi! – Lần đầu tiên tôi dùng giọng nói chỉ huy với hai cô bạn của mình. Ở bên cạnh Giang Hựu Thần, cuối cùng tôi cũng được một lần mở mày mở mặt.

- Không thành vấn đề!

……

Tôi nói liền một mạch kế hoạch tác chiến do mình vắt óc nghĩ ra hôm qua cho bọn họ nghe. Ba chúng tôi cùng làm bộ không quen biết nhau, về chỗ ngồi xuống. Giang Hựu Thần bị kẹp giữa tôi và hai bà bạn hung thần.

- Cậu không mua đồ ăn sao?

Giang Hựu Thần nhìn hai tay trống không của tôi hỏi…

Thôi tiêu rồi, quên mua rồi… - À… ừm… họ bán hết rồi!

Vừa dứt lời, một gói bắp rang được chuyển từ bên cạnh ra trước mặt tôi. Giang Hựu Thần ngờ vực nhìn bọn họ, rồi quay lại nhìn tôi…

Tôi thấy hơi bực mình, mắt nhìn thẳng màn hình…

- Hmm… hmm…

Tôi giả bộ khục khặc ho để nhắc nhở bọn họ, cần phải đợi đến khi mọi thứ đã ổn định, bọn họ mới được nói chuyện với Giang Hựu Thần, nếu như đắc tội với hoàng tử, tôi sẽ không chịu trách nhiệm!

- Hựu, cho cậu xem hai tấm hình nè!

- Ừ!

Tôi lấy ra hai tấm hình thẻ của Ngọc Dĩnh và Thượng Hội, đợi cậu ấy quay lại nhìn. Hai tấm hình này là kiệt tác nghệ thuật của hai nhỏ. Nụ cười tươi hơn thược dược, mẫu đơn. Toong toong… nhìn hình tôi cũng phải vã mồ hôi…

- A !!! – Giang Hựu Thần vừa mới nhìn thấy hình đã lập tức hét to. Tiếng hét làm tôi giật bắn như điện giật, đánh rơi hình xuống đất.

Xoẹt!

Tất cả mọi người trong rạp đồng loạt quay lại nhìn chúng tôi… Hàng trăm đôi mắt tò mò, bực dọc hướng về phía chúng tôi. Vẫn còn may phim vẫn chưa bắt đầu chiếu, chỉ mới có vài hàng chữ chạy, nếu không chắc chắn chúng tôi sẽ bị hàng trăm tia súng lazer đó bắn cho tơi bời!

- Hờ hờ… hờ hờ… - Tôi tiếp tục cười khờ khạo, nhìn mọi người xin lỗi…

Tấm hình nhỏ xíu như thế mà đã phản ứng lớn như thế rồi! Kế sách lấy độc trị độc của tôi biết có tác dụng không đây?

Khi mọi người quay đi, tôi vẫn còn cảm thấy không thoải mái, tự nhiên chút nào. Hình như vẫn có đôi mắt nào đó đang theo dõi mình.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, thoắt cái cả rạp cả rạp chiếu phim tắt đèn tối thui không nhìn thấy gì cả…

Tôi quay đầu lại thì đụng phải hai bà bạn hung thần.

Hic… Hai bà… đừng có trừng trừng nhìn tôi. Là hoàng tử sợ hét lên, chứ có phải tui đâu! Tui cảm thấy các bà đẹp như siêu mẫu!

Không, hơn siêu mẫu! – Tôi chớp chớp mắt với bọn họ. – Các bà rất đẹp mà!

Mèn ơi, hai nhỏ tác ta này không thể đắc tội được!

Giang Hựu Thần ngồi cạnh bên không hề lên tiếng. Tôi quan sát cậu ấy. Lần này khá hơn rồi, khuôn mặt không trắng bệch như lần trước, lẽ nào đã có tiến bộ rồi sao?

Tôi nở một nụ cười tươi, rồi kéo tay cậu ta… Lạnh ư?! Thì ra toàn thân cậu ta bắt đầu run lên.

- Cậu không sao chứ? Cậu cảm thấy sao?

- Không… không sao… - Giọng nói cậu ta vẫn run lên.

Dưới ánh đèn của màn hình tôi thấy Hựu hơi hoảng sợ run lên, nhưng không thấy đổ mồi hôi, sắc mặt cũng không bị tái xanh…

Vì thế kết luận: Có tiến bộ!

Yeah! Qua vòng sơ tuyển, có thể tiến hành bước tiếp theo!

- Thoải mái, thật thoải mái nhé. Cậu bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều rồi! Cố lên, chúng ta nhất định sẽ thành công! – Miss nhọ nồi Thái Linh không ngờ cũng có lúc nói với người khác những lời như vậy… Thật khó tin!

- Vẫn… vẫn còn à… Không… không phải chứ?

Đúng cái lúc tôi tràn trề niềm tin tiếp tục chiến đấu thì Giang Hựu Thần lại nói ra những lời như vậy sao? Nhìn Hựu lúc này tôi như thấy chính mình lúc hoang mang mất tự tin khi gặp phải điều xui xẻo.

Tôi trân trân nhìn Hựu, đột nhiên cảm thấy không nỡ tiếp tục kế hoạch của mình…

- Giang Hựu Thần! – Hai giọng nói bên cạnh đột ngột chen vào mạch suy nghĩ của tôi! Bọn họ không đợi tín hiệu của tôi đã tự tiện gọi tên cậu ấy!

Tôi hoảng hốt trở về với nhiệm vụ hiện tại của mình, như một con vịt mẹ chạy ra che chắn cho Giang Hựu Thần: - Các người định làm gì thế?

Suỵt!

Tất cả mọi người ngồi phía trước lại quay đầu cảnh cáo tôi!

Tôi vội vàng gật đầu với bọn họ! Sẽ im lặng, sẽ im lặng…

- Bà biến ngay cho tôi! – Tôi còn đang lo xin lỗi mọi người thì Thượng Hội đã hằn học dùng chân đá tôi!

- Người gì thế không biết! Các bà… sao các bà lại…!

Chết thật… hai nhỏ mê trai đẹp thoắt biến thành hai con cọp nhảy tới, chực vồ hoàng tử… Lời đồn trong “giới giang hồ” quả không sai chút nào, học sinh trường Maria lâu ngày sẽ biến thành những con cọp cái…

Tôi nhìn thấy hai con cọp đó nhe nanh vuốt, từng bước từng bước đến gần Hựu Thần!

Xảy ra chuyện rồi! Lần này thì xảy ra chuyện thật rồi! Tôi nhảy qua, sử dụng những chiêu thức karate vừa học được, cắn răng lấy hết sức gồng tay đẩy hai nhỏ bạn vừa hóa cọp ra. Dưới ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy dòng máu đỏ chảy ra từ mũi của Hựu.

Hai con cọp chưa chịu buông tha, ra sức túm tôi. Tôi gắng sức nắm lấy tay vịn ghế ngồi, biến mình thành một bức tường bảo vệ cho Giang Hựu Thần. Mấy đầu ngón tay tôi vịn cứng đau muốn phát khóc. Nhưng tôi không còn để ý đến việc đó nữa…

Tôi đột nhiên quay người, đẩy hai nhỏ bạn ngã rầm một cái, rồi nắm lấy tay của Giang Hựu Thần đang ngồi thừ trên ghế, kéo đi như ma đuổi ra khỏi rạp chiếu phim… Ngay cả trong bóng tối, tôi vẫn có cảm giác có cặp mắt nào đó cứ theo dõi chúng tôi…

Binh!

Mới chạy ra đến cửa thì tôi đụng phải một bức tường… Thật xui xẻo! Tôi sờ lên trán của mình, không kịp có phản ứng đau, tôi lanh lẹ tránh qua một bên rồi chạy tiếp! Không phải… sao bốn bên đều là tường thế này?

Tôi ngạc nhiên nhìn lên, tìm lối ra ngoài… Trời, tôi nhìn thấy cậu thanh niên phục vụ trong nhà hàng lúc nãy! Mình hoa mắt rồi, là Kì Dực! Sau lưng cậu ta còn có hai khuôn mặt lạnh như băng khác…

- Tôi… tôi… - Giải thích! Mình cần phải giải thích!

Nghiêm Tôn dừng lại ra từ phía sau lưng tôi đỡ lấy Giang Hựu Thần, hai người còn lại nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống…

Tiếng bước chân đuổi theo từ phía sau, cuối cùng cũng dừng lại ở bức tường làm bằng người to lớn đó, rồi lại từ từ nhỏ dần…

- Các cậu không được như vậy, là do mình mời Thái Lăng cùng đi xem phim thôi!

Tôi ngước đầu nhìn Giang Hựu Thần đang sợ đến mức sắp ngất đi mà vẫn dùng chút sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ cho tôi! Nhìn thấy cậu ta hốc hác bởi những trò hành hạ của tôi, trong lòng sao mà cảm thấy xót xa…

- Chúng ta đi thôi! – Ân Địa Nguyên chỉ huy mọi người, nói xong quay người giúp Nghiêm Tôn đỡ Giang Hựu Thần đi ra phía ngoài.

Kì Dực vốn đang nắm chặt nắm đấm, cũng từ từ bỏ xuống sau lời nói của Giang Hựu Thần…

Phù…

Một cơn gió lạnh xoẹt qua tai, Nghiêm Tôn như một tảng băng đứng ngay phía sau tôi.

Hu hu hu… Hú hồn hú vía! Tôi vội vàng co mình lại.

- Tôi đã nói rồi, cậu không được làm tổn thương cậu ấy…Cậu ấy rất tin tưởng cậu…

Nghiêm Ngôn nói xong thì sải chân bước đi. Nhìn theo bóng của bốn người bọn họ, tôi cảm thấy trong lòng mình se thắt lại, rồi trở nên vô cùng nặng nề như có cục đá bên trong.

Ánh mắt trách móc, giọng nói băng giá cứ quay vòng vòng trong đầu tôi…

Mình… mình phải làm sao đây?

***Mấy ngày sau đó tôi phải sống trong sự dằn vặt cắn dứt của lương tâm. Liệu pháp chữa trị cho Giang Hựu Thần xem như hoàn toàn thất bại. Hựu Thần cũng vì bị cú sốc quá lớn mà mấy hôm liền không đến trường. Tam đại tướng quân cứ lúc nào cùng nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn xé xác đến nơi!

Hu hu hu… Phần thưởng lớn nhất chỉ dành cho nhiệm vụ gian khổ nhất. Trên đời này quả thật không có thứ gì là cho không cả!

Tôi đang trên đường đến phòng học múa.

Ngày mai lại là ngày bỏ phiếu bình chọn. Không cần biết tam đại tướng quân nghĩ thế nào, tôi cũng phải giúp Giang Hựu Thần tập luyện nốt lần cuối cùng này. Nhân tiện… nhân tiện xem thử cậu ấy mấy hôm nay ra sao! Nhưng mà không hiểu bọn họ có chịu tha thứ cho tôi không. Càng đến gần phòng học múa tâm trạng tôi càng rối bời…

- Tôi… đến rồi! – Tôi thở dốc bước vào bên trong, mọi người đều đã có mặt ở đó từ lâu!

Ba người bọn họ với ba tư thế khác nhau, người ngồi ở dưới đất, người ngồi trên những thanh gióng…

Khoan đã… ba người thôi sao?

Còn Giang Hựu Thần? Giang Hựu Thần đâu nhỉ? Tôi vừa cúi người thở, vừa dòm bốn phía tìm kiếm…

- Hựu không đến! Quân sư vẫn đúng là quân sư, Ân Địa Nguyên nhìn qua đã biết tôi đang làm gì.

- Nhờ ý tưởng độc đáo của ai đó, định làm “Hoa Đà tái thế”, nên… Lần này thì tốt rồi, Hựu chỉ cần nhìn thấy cô gái nào cách mình hai mét thôi thì mũi bắt đầu chảy máu, … Kì Dực hậm hực nói.

Đầu tôi cúi xuống thấp hơn nữa…

Ân Địa Nguyên đứng bên cạnh không lên tiếng, Nghiêm Ngôn không thèm ngó ngàng gì đến tôi! Cũng may, tôi đã quen rồi…

- Vì thế Hựu không thể tham gia buổi bình chọn ngày mai!

- Cái gì? – Tôi kinh ngạc hét lớn, nhìn thẳng vào Ân Địa Nguyên. Cậu ấy nói sao nghe nhẹ nhàng thế? Tất cả công sức bấy lâu nay coi như công cốc rồi sao? Còn cái giao hẹn quyết một phen sống mãi với Lâm Tử Hạo nữa!

- Tên An Vũ Phong này, tuyệt đối không thể tha cho hắn! – Kì Dực đột nhiên đấm mạnh vào tường một cái.

- Chúng ta cần phải tìm một cascadeur siêu hạng để thay thế cho Hựu trong buổi bình chọn! Hơn nữa người này còn phải là một khuôn mặt lạ!

Híc… Không ngờ hậu quả của “mĩ nữ cứu anh hùng” lại trầm trọng cỡ này. Tôi ngán ngẩm thở dài!

Tội của tôi không thể tha thứ được! Ông thần xui ơi ông thần xui, bây giờ tôi còn liên lụy đến hoàng tử đệ nhất British Giang Hựu Thần nữa…

- Vậy phải làm sao đây? – Tôi hối hận nhìn mọi người, như một đứa trẻ vừa gây lỗi vậy.

Chầm chậm… chầm chậm…

Ba người bọn họ nhất loạt quay đầu nhìn về một hướng, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Không… không… không được!

Tôi bước lùi về sau, rồi lắc đấy lắc để cái đầu của mình như cái trống bỏi.

Kì Dực nở một nụ cười ma mãnh đầy mưu mô…

- Không được! – Tôi quay đầu chạy hồng hộc ra phía ngoài.

Trời, sao cánh cửa lại xa như vậy nhỉ? Tôi gồng sức lên để chạy … thế nhưng chân tôi vẫn hươ hươ chạy tại chỗ…

Ặc…! Sợ quá, má ơi! Tôi quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt hung tợn như Diêm Vương của Kì Dực.

- Aaaaa! Bỏ tôi ra! Cậu bỏ tôi ra! – Ban nãy còn dậm chân tại chỗ, bây giờ đến đất cũng không chạm tới nữa… Tôi bị Kì Dực nhấc bổng lên, tay chân quơ loạn xạ trong không trung, khóc lóc van nài cậu ta.

- Đừng có gào lên nữa! Tất cả đều do cậu gây nên, sao có thể buông tha cho cậu được? Nam nhi đại trượng phu dám làm dám chịu! – Tên Kì Dực tóc đỏ còn bóng gió mát mẻ.

Bịch!

Tôi bị quẳng vào giữa, bây giờ có muốn chạy cũng chạy đằng trời!

Ân Địa Nguyên hoàn toàn không đoái hoài đến phản ứng của tôi, tiếp lời:

- Cascadeur siêu hạng phải hoàn tất các bài biểu diễn! Phần hát do Dực đảm nhiệm. Nói bình dân có nghĩa là hát nhép. Còn karate, và nhảy…

Tôi đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa…Hic… Tôi đích thị là Cascadeur siêu siêu đen đủi!

***Tôi không run… tôi không … không run…

Bên ngoài là tiếng la hét động đất trời, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế là tôi trở thành Cascadeur cho Giang Hựu Thần, thay cậu ta để trình diễn các tiết mục hát, võ và nhảy múa.

Mình đâu muốn thế!

Thái Lăng, cậu đang thừ mặt ra làm gì thế? – Ân Địa Nguyên vỗ vai tôi, tôi giật thót mình đến hồn vía bay mất phân nửa.

Thái Lăng, cậu chỉ được thành công, không được thất bại! Cậu có biết hôm nay tụi này phải tiêu bao nhiêu để “đánh bóng” cho cậu không? – Kì Dực cũng bước ra. Đúng là Vua kiết xu, lại nhắc tới tiền.

- Mình… - Tôi đang định nói “mình bây giờ hối hận có kịp không”, thì bên ngoài trời lại nổi lên một tràng pháo tay như sấm dậy. Tiếng kêu gào cổ vũ ở bên dưới ầm ầm như bão đổ bộ.

- Hoan nghênh mọi người đến tham dự buổi bỏ phiếu cuối cùng cho bảng xếp hạng British mỗi tháng một kì. Ba đối thủ đầu bảng sẽ quyết đấu với nhau, bây giờ…

Bắt đầu rồi sao? Bắt đầu rồi sao?

Chân tôi bắt đầu run lật bật lên, nếu như không nhờ tôi cố gắng gượng thì đã té oạch xuống sàn rồi!

- Các… các cậu… cậu không… không được… được đi! – Nhìn thấy tam đại tướng quân chuẩn bị rời khỏi, giọng nói của tôi bắt đầu run lên như một con cừu con lạc mẹ.

- Thái Lăng, không được lo lắng, cậu phải bình tĩnh. Còn nữa, không được để ai vào phòng hóa trang của cậu, - Ân Địa Nguyên vỗ vai tôi, ánh mắt cậu ta đầy niềm tin và sự quả quyết. Tôi vô cùng sợ hãi, nhưng cũng có chút can đảm hơn.

Tôi một mình lén lút đi ra phía trước xem, tam đại tướng quân đã yên vị ở dưới hàng ghế khán giả. Những ứng cử viên của British bách soái đều là những người vô cùng có tài năng, đương nhiên là trừ tôi ra. Càng không cần phải nói ba ứng của viên đầu bảng. Buổi chung kết hôm nay sẽ phân định ngôi hạng rõ ràng của từng người. Đây xem như là một thách thức lớn nhất trong đời tôi. Càng nghĩ đến tôi càng cảm thấy vô cùng lo lắng…

Không được lo lắng, nếu không tôi sẽ…

Ôi, không kịp nữa rồi! Tôi đã lo đến nỗi… muốn đi nhà vệ sinh!

May mà trong nhà vệ sinh không có bóng người nào. Tôi vội vàng lao vào bên trong. Những ngày tháng ở trường British vừa qua, thành tích lớn nhất mà tôi học được là cách đi vào nhà vệ sinh nam để giải quyết vấn đề.

Đang định đẩy cửa ra khỏi phòng vệ sinh, tôi bỗng nghe thấy tiếng chân người, tôi lập tức nín thở lại, không dám gây ra một tiếng động nhỏ nào.

- Ngài trợ lí, nghe nói hôm nay Giang Hựu Thần không đến!

- Không đến ư? Ha ha ha, tên nhát gái đó sợ mất mặt rồi! Ê mập, ngươi có thấy cảnh lần trước không, ta cười đến đau cả bụng!

Cái giọng nói đó cho dù có ở đâu tôi cũng nhận ra được là của Lâm Tử Hạo, kẻ luôn cười trên nỗi đau của người khác!

- Ngài trợ lý, thế mọi chuẩn bị của ta xem như là công cốc rồi sao?

Giọng nói càng lúc càng yếu dần, tôi áp sát tai mình vào cửa nhưng cũng không nghe thấy phần cuối của đoạn hội thoại. Bọn họ xem chừng đã đi khỏi rồi.

Về đến phòng hóa trang, tôi nghe thấy tiếng náo nhiệt ở trên sân khấu, lại trở về trạng thái lo lắng. Không được, không được, cứ thế này tôi chắc chắn sẽ làm hỏng hết chuyện! Tôi… tôi biết làm sao bây giờ? Cứ nghĩ tới nghĩ lui, hai chân tôi bắt đầu mềm nhũn ra, cứ như bệnh thoái hóa xương vậy.

- Tiếp theo xin mời An Vũ Phong! – Tiếng người dẫn chương trình vọng lại.

An Vũ Phong? Đến phần biểu diễn của thằng cha này rồi sao? Tôi cố gắng lết đôi chân đã mềm nhũn như bún của mình ra ngoài, nép người trong cánh màn sân khấu, vạch ra một lỗ nhỏ để xem tình hình đang diễn ra bên ngoài. Một trận đấu không khoan nhượng của các ứng viên British!

- Every body! Nice to see you! – Vẫn cái khí thế ngời ngời của An Vũ Phong, đôi bông tai lấp lánh, nhìn cậu ta rất giống một đại tướng quân, - “Trận gió kim cương” rất cám ơn các bạn đã yêu quý tôi, mến tặng cho tôi một biệt hiệu đặc biệt như thế!

Ôi chao… không ngờ giọng nói của tên này cũng êm dịu ghê! Chỉ mới mở miệng nói mấy câu đã làm điên đảo biết bao nhiêu cô gái rồi. Một lát nữa hắn mà hát, chắc thế giới sẽ biến thành của hắn mất thôi.

-Trận gió kim cương! Mình muốn nghe cậu hát!

Những cô gái ủng hộ cho “kim cương” bắt đầu gào thét, huýt sáo liên hồi.

- OK! Mình sẽ hát tặng các bạn một bài…- An Vũ Phong bắt đầu cất tiếng hát.

Sự náo nhiệt dưới sân khấu đủ chứng tỏ cậu ta được mọi ngươi yêu thích đến cỡ nào rồi! Tôi nhìn mấy bà vịt cạp cạp ở phía dưới, suýt nữa thì lăn đùng ra xỉu.

Nhìn thấy An Vũ Phong điềm tĩnh biểu diễn trên sân khấu, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng hồi hộp! Tôi nhìn xuống đôi chân vẫn còn run bần bật của mình.

- Thái Lăng!

Đột nhiên từ phía sau có người vỗ lên vai tôi, tôi giật nảy mình quay đầu nhìn. Thì ra là Ân Địa Nguyên, tim tôi lúc đó mới yên trí quay về lồng ngực.

- Sắp đến mình chưa vậy? Tâm trạng lo lắng lại dâng lên đột ngột.

- Ừ, đừng lo lắng, mọi thứ bọn này đã chuẩn bị cho cậu xong hết rồi.

- Ừ, - Tôi gật đầu một cái thật mạnh.

Hôm nay người cuối cùng lên sân khấu biểu diễn chính là hoàng tử của chúng ta, Giang Hựu Thần… - Tiếng người dẫn chương trình vừa thoát lên không trung, tiếng la hét ở dưới khán giả làm chấn động cả cái trần hội trường.

- Nhưng … - người dẫn chương trình đằng hắng giọng, cả hội trường lập tức im lặng…- Nhưng Giang Hựu Thần muốn có vài lời với mọi người, xin mời xem đoạn băng.

Băng? Là cái gì thế nhỉ?

- Hựu đã thu sẵn một đoạn băng, sẽ giúp đỡ cậu rất nhiều, vì thế cậu không cần phải lo lắng, - Hình như Ân Địa Nguyên có thể nhìn thấu tim gan tôi, lập tức giải đáp mọi nghi vấn. Hèn gì cậu ta nói tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

- Xin chào các bạn. Thật xin lỗi hôm nay mình không thể đến tham dự buổi bình chọn… - Trên màn ảnh xuất hiện Giang Hựu Thần, các cô gái vẫn la hét lên cứ như gặp người thật vậy.

- Hôm nay mình đã nhờ người bạn của mình, Thái Lăng…

Ân Địa Nguyên đột nhiên đẩy tôi, ra hiệu tôi bước lên sân khấu. Khi tôi vừa vén tấm màn để bước ra, Lâm Tử Hạo sượt qua vai tôi, hướng vào phía cánh gà sân khấu.

Rào rào rào…

Tôi vừa bước ra sân khấu, mọi người lập tức ồ ạt vỗ tay. Tôi ngớ nga ngớ ngẩn đứng ngay giữa sân khấu, phía sau là Giang Hựu Thần xuất hiện trong đoạn băng hình.

- Vì thế, cậu ấy có thể thay mình đem đến cho mọi người buổi trình diễn đặc sắc nhất. Hi vọng các bạn sẽ ủng hộ cậu ấy, như là ủng hộ cho mình, được không?

- OK! – Cả hội trường nhất loạt tung hô.

Giang Hựu Thần quả thật không giống như người thường, cho dù không đích thân đến được mà vẫn có thể kiểm soát được tình hình.

Người dẫn chương trình đưa micro cho tôi rồi đi xuống phía dưới. Tôi nhìn thấy tam đại tướng quân đang ngồi ở hàng thứ nhất, mắt họ ánh lên sự ủng hộ và niềm tin.

Ủa? Người đang ngồi giữa họ là ai thế nhỉ? Tuy rằng cậu ta đội cái nón lưỡi trai rất thấp, gần như không nhìn thấy khuôn mặt cậu ta, nhưng đôi môi cậu ta… hình như… là Giang Hựu Thần?!

Giang Hựu Thần cũng đến đây sao? Bệnh cậu ta đã khỏi rồi sao?

Cũng có thể Giang Hựu Thần cảm thấy hình như tôi nhìn thấy cậu ấy, nở một nụ cười dưới cái mũ lưỡi trai lụp sụp.

Tôi thở một hơi thật sâu, nói vào micro:

- Chào các bạn, mình là Thái Lăng. Xin các bạn hãy ủng hộ cho Giang Hựu Thần, bạn thân nhất của mình...

Rầm rầm rầm!

Dưới sân khấu nổi lên một tràng pháo tay thật lớn, hình như là dành cho Giang Hựu Thần. Đã là người đóng thế cho Hựu, tôi nhất định phải thành công!

Có Giang Hựu Thần ra sức giúp đỡ, tôi sẽ càng có thêm niềm tin.

Tôi thở một hơi thật sâu, tự nói với mình:

- Thái Linh, cố lên!

***Chát bùm, chát bùm...

Phần nhạc dạo bắt đầu nổi lên, đây là bài hát Kì Dực đã chọn cho Giang Hựu Thần. Hai hôm trước cậu ấy đã làm thành điã CD cho tôi, có lẽ chỉ có ba người bọn họ mới có khả năng làm ra những chuyện thần thông quảng đại như thế!

Tôi bắt đầu nhấp nháy môi theo giọng hát trong đĩa. Tôi hát bài "Nếu yêu" vô cùng nhập tâm.

Đến đoạn kết, đám con gái ở phía dưới đã như say rượu hết cả rồi. Tôi nhẹ nhõm thở phào. Có vẻ như mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi...

Nếu như em lúc đó hiểu ra, trong cuộc đời ai mới là...

Đoạn nhạc đột nhiên ngắt lịm ba giây, tôi không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng bắt chước những ca sĩ nổi tiếng nói: - Xin cảm ơn...

May mắn đoạn nhạc được bật lên đúng lúc, mọi người dưới sân khấu cứ nghĩ là tôi cố tình sắp đặt thế, vỗ tay rần rần. Hà hà... đâu biết sau lưng áo tôi mồ hôi mồ kê đang đổ ra nhễ nhại...

Tôi nhìn Giang Hựu Thần ngồi ở phía dưới. Tuy rằng không nhìn thấy đôi mắt của cậu ta, nhưng nụ cười cậu ta tiếp cho tôi động lực để cố gắng.

Biểu diễn hát xong, tôi lập tức chạy ra phía sau thay bộ đồ khác lên sân khấu. Tiết mục tiếp theo tôi phải thể hiện "khí phách nam nhi". Tôi đã được luyện tập rất nhiều lần rồi, hơn nữa nụ cười ban nãy của Ân Địa Nguyên đã giúp tôi vô cùng an tâm.

Theo sắp đặt của chúng tôi, tôi sẽ chém đôi một thanh gỗ ra làm hai. Khà khà... Có phải ghê gớm lắm không?

Ngay lúc đó, có một tên con trai cầm một thanh gỗ đem lên sân khấu. Ủa? Sao cái người này hoàn toàn khác với cái người trước đây vậy nhỉ? Tôi nhớ lần trước Ân Địa Nguyên dẫn tôi đi gặp người phụ trách đạo cụ có đeo kiếng mà... Có thể có thay đổi vào giờ cuối rồi.

Tôi lại thở vài hơi thật sâu, cầu mong mình may mắn, thi thố trót lọt... Hi vọng lát nữa chém gỗ, tôi sẽ giống như một cao thủ võ lâm, biểu diễn xuất chúng!

- Bạn Thái Lăng của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi! Mọi người chú ý đề nghị các bạn chú ý quan sát tiết mục biểu diễn có một không hai này nhé! - Giọng của người dẫn chương trình càng làm khuấy động bầu không khí trong hội trường.

Xoẹt!

Vô số cặp mắt lập tức đổ dồn về phía tôi. Cả hội trường im lặng không một tiếng động. Hình như tất cả mọi người đều cùng nhau nín thở chờ đợi màn biểu diễn của tôi.

Một, hai, ba.

- A!

Tôi vận hành khí xong, nắm chặt nắm đấm, chạy xa năm mét, nhảy bổ vào miếng gỗ kia.

Bình!

Ối đau quá! Suýt chút nữa thì tôi phải hét lên. Tôi cúi đầu xuống nhìn kĩ lại, miếng gỗ vẫn chưa được gãy đôi, còn chân tôi thì gần như đã gẫy làm ba làm bốn rồi.

Xì!

Dưới sân khấu lập tức có tiếng xì xào, không ít người bắt đầu lầm rầm trao đổi. Nghe thấy những lời đó trong lòng tôi sốt ruột, lo lắng.

Chuyện gì thế này? Không phải tôi đã được luyện tập rất nhiều lần rồi sao? Lần nào cũng thành công, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này cả!

Tôi chỉ cảm thấy, lúc nãy đá vào miếng gỗ đó có một cảm giác lạ lạ. Hình như... hình như miếng gỗ hôm nay cứng hơn rất nhiều so với những hôm luyện tập!

Tôi lén lút liếc nhìn Ân Địa Nguyên đang ngồi ở bên dưới, cậu ta đang nói nhỏ vài câu vào tai của Kì Dực, Kì Dực lập tức đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. Giang Hựu Thần ngước đầu nhìn lên, tôi nhìn thấy ánh mắt cậu ta, hình như đang rất lo lắng cho tôi.

Không được! Thái Lăng! Mày bây giờ đang thi đấu hộ cho Giang Hựu Thần, không thể để chuyện xấu hổ như thế xảy ra được! Tôi bình tĩnh lại, tiếp tục vận hành khí, chạy xa năm mét...

- A!

Ầm!

Cùng với tiếng kêu dũng mãnh của tôi, miếng gỗ cứng chắc kia cuối cùng cũng bị gãy đôi ra. Trong lòng tôi vui sướng muốn nhảy cẫng lên, nhưng mà...

Ui da!

Chân tôi đang nhói đau lên. Chân tôi cứ như miếng gỗ kia gãy vụn làm đôi.

Cố nhịn! Cố nhịn! Thái Linh, mày phải cố nhịn cho bằng được! Không thể để thành dã tràng xe cát!

Rào rào rào! Rào rào rào! Rào rào rào!

- Ôi, thật là tuyệt diệu!

- Wow, trông mới oai làm sao, oai làm sao!

Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở một nụ cười đáp trả lại tràng pháo tay như mưa ở phía dưới khán giả. Không ít các cô gái đã cất cao giọng gọi tên tôi.

- Thái Lăng, mình yêu cậu! Thái Lăng thật tuyệt!

- Nam tử hán! Công phu đỉnh!

...

Trong tiếng vỗ tay tán dương của mọi người, tôi cố gắng chịu đau bước vào bên trong. Vừa thay xong bộ đồ cuối cùng của mình thì Kì Dực xông cửa chạy vào, mở miệng ra nói ngay:

- Cậu điên rồi chắc? Sao lại đá miếng gỗ tổng hợp đó thế? Không muốn sống nữa à?

- Gỗ tổng hợp? - Hèn gì tôi lại cảm thấy nó cứng chắc như thế. Thì ra lúc tôi luyện tập, Nghiêm Ngôn dã đưa cho tôi loại gỗ mỏng dễ gãy nhất.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ hực lên của Kì Dực, tôi cảm thấy hơi sợ:

- Xin lỗi, mình không biết đó là gỗ tổng hợp, nhưng mà mình đang thi đấu hộ cho Giang Hựu Thần mà....

- Cậu... - Kì Dực nhìn xoáy vào mắt tôi, nín thinh một hồi lâu. Cuối cùng cũng hạ giọng nói với tôi: - Sao lại đi xin lỗi tôi? Chân là chân của cậu mà!

Kì Dực nói xong thì quay người bước ra khỏi phòng hóa trang! Hu hu hu... số tôi thật khổ! Tôi có cảm giác đắng nghét như nhai phải tâm sen! Thôi bỏ đi vậy! Lúc này không phải là lúc để suy nghĩ lung tung! Còn một phần biểu diễn nữa, phải kiên cường đến cùng!

Tôi mới bước đi một bước đã cảm thấy chân phải của mình hoàn toàn không còn chút sức lực gì. Âm nhạc đã được mở lên, tôi không còn thời gian để lãng phí nữa.

Cắn chặt răng, chân tôi đau đến tê liệt, tôi nhảy theo tiết tấu của bài nhạc một cách chuẩn xác. Một tuần vừa qua, tôi tập luyện cùng Giang Hựu Thần dưới sự giám sát của ba vị đại tướng quân. Kể ra họ có đôi khi ăn hiếp tôi đấy nhưng khi tôi bị Lâm Tử Hạo bắt nạt, họ cũng đều đứng về phía tôi, bảo vệ tôi....

Ánh mắt của khán giả tỏ ra khâm phục và tán thưởng, xem ra khả năng diễn xuất của tôi cũng khá cao.

Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, bọn họ cũng đến rồi! Thượng Hội vỗ tay theo tiết tấu giúp tôi, Ngọc Dĩnh cũng phấn khởi quơ đôi tay qua lại trên không trung.

A! Chân phải của tôi vừa xoay qua thì đụng phải vết thương đá miếng gỗ. Một cơn đau nhói tim đến nỗi tôi chảy toát hết cả mồ hôi. Bởi vì tôi nhìn thấy ở phía dưới khán giả kia có một khuôn mặt vừa quen vừa lạ: An An!

Ánh mắt cô ta vẫn khó hiểu. Ánh mắt đó ẩn chứa điều gì? ... Là âm mưu, quỷ kế, hay là... Cô ta đã biết tôi là ai rồi chăng?

Trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Âm nhạc nhẹ dần, tôi gắng gượng làm động tác cuối cùng, cả hội trường lập tức vỗ tay như sấm.

Tôi nghiêng người cúi đầu chào, lại cúi đầu nghiêng người chào, đột nhiên cảm thấy mắt mình ươn ướt. Nếu như không nhờ Giang Hựu Thần, Miss quạ đen Thái Linh tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được một tràng pháo tay nhiệt tình thế này đâu...

- Thái Lăng!

- Sao... sao thế? - Tôi ráng nén đau đứng trên sân khấu, mỉm cười đứng nhìn Nghiêm Ngôn.

Một Nghiêm Ngôn lúc nào cũng tĩnh lặng, trầm ngâm ít nói, đột nhiên thở dài một tiếng:

- Cũng có thể... tôi đã hiểu lầm cậu...

Sao? Hiểu lầm tôi?

Đó là lời của Nghiêm Ngôn đó sao? Cậu ấy đã tha thứ cho tôi rồi?

- Thái Lăng, cám ơn cậu! - Là giọng nói của Giang Hựu Thần, dịu dàng như sưởi ấm trái tim tôi.

- Trời, cám ơn gì chứ… - Tôi nhanh chóng cúi gầm mặt xuống, sợ Hựu phát hiện ra thái độ bối rối của tôi.

- Cám ơn cậu đã giúp mình biểu diễn trong buổi bình chọn! Cậu thật là giỏi! Chân của cậu… không sao chứ?

- Ừ…không sao… - Tôi nhẫn nhịn cơn đau nhói tim, mỉm cười với Giang Hựu Thần.

- Sắp trở thành tàn phế rồi còn nói là không sao! – Kì Dực tức giận quắc mắt nhìn tôi. – Thật không biết cái đầu cậu có não không nữa.

Tôi mím chặt môi cúi gằm mặt xuống.

- Thái Lăng, đúng là ngốc hết thuốc chữa. Có lẽ lần sau tôi nên nhờ cậu đóng thế hộ. – An Vũ Phong không biết đến từ lúc nào, lướt qua tôi, nói nhỏ vào tai tôi. – Mau đi bệnh viện đi, nếu không sẽ thành tàn phế thiệt đấy.

Tôi ngạc nhiên nhìn thấy bàn tay của ai đó nhét vào tay tôi gói thuốc bạch dược Vân Nam, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của… An Vũ Phong…

Tên này định giở trò gì thế nhỉ…?!

Tôi định chạy theo hỏi An Vũ Phong, nhưng đầu tôi quay vòng vòng như chong chóng, mắt tối sầm lại, tôi ngã cái rầm xuống đất, mê man không biết gì nữa…


/38