Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 102

/526


Cặp lông mày tuấn mĩ của Đông Đình Phong nhíu chặt, hắn thật sự bái phục sát đất người phụ nữ này, chiếc khóa mở bằng dấu vân tay được dày công thiết kế như vậy nhưng lại bị cô dễ dàng mở được, sau đó còn tiến vào căn phòng cất giữ bí mật to lớn của hắn.

Nếu không phải vừa nãy hắn lên lầu tìm cô, xuống nhà nghe nói cô đến thư phòng của ông nội thì hắn khằng định sẽ không ngờ rằng hành tung của cô và ánh đèn trong căn phòng lúc nãy đột nhiên bật lên có liên quan đến nhau.

Hắn cho rằng, cho dù cô vô tình phát hiện sự tồn tại của mật thất ở nhà chính thì tuyệt đối cũng không thể vào được căn phòng thứ tư.

Nhưng sự thật đã chứng minh cho hắn thấy, chỉ cần chuyện gì dính dáng đến cô thì phán đoán của hắn luôn sai lầm và sơ sót.

Khi hắn vội vàng chạy đến kiểm tra thì phát hiện cô không ở lối đi vào, ba căn phòng kia cũng không thấy bóng dáng đâu. Hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có lẽ cô không ở đây.

Nhưng vì lí do an toàn nên hắn vẫn mở phòng bệnh vô khuẩn ra, sau đó, hắn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, nhảy ra trước tầm mắt hắn:

Cô xuất hiện ở chỗ cô đáng ra không thể xuất hiện, đứng trước giường bệnh, lắng nghe những đoạn ghi âm của hắn.

Để phối hợp với bác sĩ điều trị, cuộn băng ghi âm này là tập hợp tất cả những đoạn hắn ghi âm từ nhỏ cho đến bây giờ.

“Ta thấy cô nghe rất say sưa, có phải rất êm tai đúng không?”

Hắn nhìn chằm chằm vào một chiếc tai nghe khác đang nhét trong tai cô khiến cô giật mình, ánh mắt chột dạ cùng với bất an hỗn tạp, hắn không có vội vàng tức giận hay quở trách cô mà cứ nhìn say mê, hỏi nhàn nhạt, từng câu từng chữ được nhấn mạnh khiến cô ghê rợn:

“Bí mật lớn nhất của Đông gia đều nằm trong cuộn băng ghi âm này, nó đều được cô nghe hết, sau khi nghe xong, cô có cảm nhận thế nào?”

Mồ hôi trên trán không ngừng đổ ra.

“Tôi... À... Tôi trong lúc vô tình vào đây... nhất thời hiếu kì... tôi... không biết ở đây giấu một người...”

Trong đầu cô hiện lên vô số câu hỏi nhưng lại không thể hỏi.

Không chỉ không thể hỏi mà còn phải không nên nhìn thấy, không nên nghe thấy mới đúng.

“Trong lúc vô tình sao? Không có dấu vân tay được định sẵn cô có thể vào được sao? Cô gái, loại bản lĩnh vô tình này của cô thực sự khiến ta mở mang tầm mắt.”

Ngữ khí của Đông Đình Phong giống như khen như không, như độc như không khiến người khác cảm thấy giày vò, đau đớn.

“Hiện tại, cô tự nói xem! Ta nên xử lí cô thế nào?”

“...”

Ninh Mẫn không cách nào biện minh cho hành động của mình, chỉ biết mím chặt miệng im lặng.

Biết cô mấy hôm nay, nhưng đây là lần đầu tiền Đông Đình Phong nhìn thấy cô lộ ra loại biểu cảm á khẩu như vậy.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng lướt qua cô rồi hướng về phía giường bệnh chăm chú nhìn ngắm, hắn đặt chiếc tai nghe lên bàn sau đó tiến lại, nhẹ nhàng lôi chăn lên cho người bệnh.

“Người nằm trên giường là mẹ ruột của ta! Nghe thấy sự thật như vậy có phải cô rất kinh hãi đúng không?”

Hắn quay lưng lại phía cô rồi tùy ý hỏi.

Chính tai nghe người đàn ông này thừa nhận Đông Dạng là mẹ mình, tim Ninh Mẫn hoảng sợ nhảy lên một cái.

Trong lòng cô thật sự rất buồn bực: Nếu như người này mới là Đông Dạng thật, vậy người phụ nữ đang sống có hình dáng giống lột Đông Dạng kia là ai?

“Thật sự rất kinh hãi. Tôi và anh cũng giống nhau, đều đang cất giữ những bí mật.”

Và rất nhiều bí mật không thể hỏi.

Cũng giống như chuyện mà cô đang che giấu, đều không thể nói ra ngoài.

“Tôi sẽ không tiết lộ! Càng không truy hỏi. Đông Đình Phong, anh có thể hoàn toàn yên tâm.”

Cô thể hiện thái độ rõ ràng của mình.

Đông Đình Phong quay đầu nhìn cô. Hắn biết, cô có rất nhiều nghi vấn nhưng lại là kẻ biết điều, cái gì cũng không hỏi. Đối điện với một bí mật đột nhiên được bật mí như vậy mà cô vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn thật sự rất muốn thưởng thức cái phẩm chất đặc biệt này của cô.

Ngoại trừ hôm đó, cái ngày cô bị hắn vạch trần thân phận có lộ vài phần hoảng loạn ra thì biểu hiện của cô vẫn luôn ung dung, bình tĩnh như vậy.

Nhìn xuyên qua cô, hắn có thể thấy được phần nào hình ảnh của mình trong đó.

Trong tâm lý học có một cách nói như này: Con người trong quá trình giao tiếp đều sẽ có tính lựa chọn, một là tính giống nhau hoặc bổ sung cho nhau, thì từ đó sẽ có một người đàn ông bắt đầu quan tâm một người phụ nữ.

18 năm trước, nụ cười lạc quan của cô đã lưu lại ấn tượng vĩnh viễn không thể phai mờ trong hắn, 18 năm sau, cũng giống như vậy, cô lại một lần nữa khiến tim hắn rung động.

Đây là duyên phận sao?

Vận mệnh rất thần kì khiến hắn lại có thể vì tiểu ân nhân cứu mạng năm đó động lòng.

“Đó chỉ là lời hứa đầu môi của cô, ta không tin. Cô nên dùng hành động để chứng minh cho tính đáng tin của lời hứa này.”

Lúc hắn nói, con ngươi đen láy bỗng lóe lên vài tia tính toán.

Cô cau mày, nhưng không hề bỏ qua ánh mắt kì dị của hắn lập tức cả người đề phòng hỏi lại:

“Anh muốn tôi phải thể hiện thế nào?”

“Hôm nay hình như là ngày cuối cùng trong thời gian ba ngày ta cho cô rồi đúng không? Cô suy nghĩ thế nào?”

“...”

Tư duy người đàn ông này thay đổi qua nhanh, nhanh đến mức cô nắm bắt không kịp, đầu óc lúc này giống như máy móc vậy, cứng đơ.

Một lúc sau, cô vừa mới định thần lại được đang muốn trả lời thì lại bị hắn chặn ngang một câu:

“Cô gật đầu đồng ý sẽ là minh chứng rõ nhất cho lời hứa của mình!”

Hắn nói không nhanh không chậm nhưng cực kỳ có lực.

Hử, người này dựa vào cái gì mà muốn uy hiếp cô, hắn đúng là tiểu nhân mà!

Mi tâm Ninh Mẫn càng lúc càng nhíu chặt.

Đông Đình Phong vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, hắn biết rõ làm như vậy sẽ khiến cô nghĩ một cách khác. Nhưng hắn không muốn cô hiểu lần, suy nghĩ một lúc rồi lẳng lặng đứng lên nói:

“Ta biết, em không hề hiểu ta, và ta đối với em cũng hiểu biết rất ít. Vội vàng muốn em gả cho ta như vậy thật sự có chút ép buộc, nhưng có một loại trực giác kì lạ nói cho ta biết, ta và em đã được định trước phải vướng vào nhau suốt đời. Duyên phận là một thứ gì đó rất kì diệu. 18 năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau, căn nguyên đã được định trước rằng 18 năm sau ta sẽ bị ràng buộc vào một hôn nhân không có tình yêu, rồi ngày hôm nay chúng ta lại gặp lại nhau, ta không muốn lại bỏ lỡ em một lần nữa.

Có lẽ em cảm thấy phương thức tìm kiếm bạn đời như vậy có chút cẩu thả, thậm chí còn mang đến cảm giác ép buộc. Thời gian chọn lựa cũng có chút không phù hợp. Nhưng cuộc đời là như vậy, đôi lúc chỉ là cái thoáng qua, nếu như không nắm bắt được thì sẽ vội vàng bỏ lỡ để lại sự nuối tiếc cả đời. Ta không muốn sau này ta phải hối tiếc, cho nên ta mong em sẽ ở lại, làm vợ ta.”

Sặc, đây có thể coi là một loại tỏ tình không?

Ninh Mẫn chớp chớp mắt, hiện tại cô cảm thấy có chút mơ hồ, có chút ngây ngốc nữa.

Sau khi cô biết được bí mật động trời của hắn, hắn không những không đối phó với cô mà còn tỏ tình?

Đây là kiểu gì không biết?

“Anh không trách tôi không mời mà tới sao?”

Cô nghi ngờ hỏi.

Khóe môi Đông Đình Phong hình như cong lên, nó khiến cả khuôn mặt băng lãnh của hắn trở nên thân thiện hơn vài phần:

“Nhìn xem, ta không phải đang cùng em nghiên cứu cách giải quyết vấn đề này sao? Em biết quá nhiều chuyện không nên biết, ở lại là phu nhân của ta là lựa chọn duy nhất mà em và ta cùng đạt được lợi ích.”

“Ý của anh có phải là, nếu như tôi không đồng ý, anh sẽ giam cầm tôi đúng không?”

Ninh Mẫn lo lắng đến ý tứ trong câu nói của hắn, ngữ khí có chút không vui.

Cô luôn như xấu về hắn như vậy, cho nên, hắn cũng đành chịu.

“Không, chỉ là ta muốn tận lực đem chuyện này giải quyết một cách toàn vẹn một chút, theo nguyên tắc win-win, hai bên cùng có lợi. Bí mật của ta, hiện tại tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Cho nên ta không thể để em rời đi. Còn em cũng đang trong lúc nguy hiểm, vụ việc bắn tỉa có tính tổ chức kia có lẽ sẽ còn xảy ra. Nếu em cố ý rời đi, em sẽ phải đối mặt với nguy hiểm xung quanh. Một khi rơi vào nguy hiểm, em nghĩ em còn có thể may mắn giống như đêm đó sao?”

Đêm đó, nếu hắn không kịp thời đến tìm thì kết cục của cô không cần phải nói...

Ninh Mẫn trầm mặc, bởi vì hắn nói không sai.

Đông Đình Phong nhân cơ hội này nói tiếp:

“Còn có một chuyện rất quan trọng, không biết em đã từng hỏi mình chưa?”

“Chuyện gì?”

“Cái lần em và Hàn Tịnh hoán đổi thân phận là có người cố ý sắp xếp.”

Câu này khiến Ninh Mẫn cau mày:

“Ừ, đúng vậy! Tại sao tôi có thể không nhận ra chứ?”

“Em và Hàn Tịnh mua vé cùng một chuyến máy bay. Hàn Tịnh lấy thân phận của cô ấy để đặt vé ở khoang hạng nhất, còn em lấy thân phận Chương Giai Khởi để đặt vé ở khoang hạng hai. Chuyện này có lẽ là trùng hợp. Kết quả, em không lên máy bay, Hàn Tịnh lại lấy thân phận Chương Giai Khởi để lên khoang hạng hai. Đây không phải là nhầm lẫn mà là có người cố ý sắp xếp.”

Tính công kích của tin tức này thật sự kinh hãi, Ninh Mẫn nhất thời trợn tròn mắt, chết lặng, thất thanh:

“Nếu như thật sự là như vậy thì Hàn Tịnh chẳng phải cũng đáng tình nghi sao?”

“Có lẽ cô ấy bị người khác lợi dụng, hoặc là sắp xếp. Cho nên, chúng ta nên liên hợp lại để điều tra rõ ràng chuyện này.”

Chân mày cô lại lần nữa nhíu lại, rất lâu không chịu thả lỏng, thật sự đau đầu:

“Thế nào, anh thật sự muốn điều tra?”

Ngữ khí tuyệt đối rất khó có thể gật bừa.

Đông Đình Phong không cần suy nghĩ gật đầu:

“Ừ, tóm lại ta muốn biết tại sao cô ấy lại bị ép lên máy bay?”

“Tôi khuyên anh đừng điều tra, tra rõ rồi như thế nào? Có một vài người, tôi không thể động đến họ, anh cũng không thể động đến họ, càng rõ thì càng phiền phức. Đây là anh đang khiến Đông gia gặp đại họa đó.”

Từ câu buột miệng nói ra này của cô, hắn có thể thấy được, cô đã động đến một kẻ có địa vị cực lớn.

Bởi vì cô đang sợ hãi. Trong đáy mắt cô mơ hồ cũng hiện lên sự sợ hãi đó.

Giây phút này, hắn có chút đau lòng. Nếu như không phải cô gái gan dạ này đã chịu quá nhiều mất mát thì có lẽ cũng không biểu hiện tiêu cực như vậy, không, phải là tuyệt vọng. Cô đang tuyệt vọng.

“Ta không sợ, Đông gia cũng không sợ.”

“Đông Đình Phong, anh như vậy là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đó...”

Ngữ khí vô cùng nghiêm túc!

Hắn nhìn thoáng qua sau đó quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người đang nằm trên giường bệnh:

“Nhìn thấy mẹ ta không?”

Ninh Mẫn cũng xoay người nhìn qua:

“Nhìn thấy. Bà ấy bị bệnh gì vậy?”

“Bà ấy vốn là một nữ nhân thiên tài xinh đẹp, nhưng vì một vài người nào đó lòng tham không đáy cưỡng bức mà ngủ suốt 30 năm. Phụ thân ta, ông ấy đã bị mưu sát chết 30 năm trước. Còn cả cậu ta, Đông Diệu Hoa, ông ấy cũng vì tai nạn xe mà chết, để lại mợ ta thủ tiết đến nay vẫn chưa chịu gả. Cả đời từ đó coi như đã chết. Từng món nợ máu đó, em nghĩ ta nên coi là xui xẻo sao? Không nên đòi lại sao?”

Cô nghẹn lời không nói được tiếp, nhưng có thể khẳng định, kẻ có thể ép Đông gia nhẫn nhục nhiều năm như vậy, kẻ khiến hắn mãi không thể vạch trần được sẽ không quá ba nhà, có lẽ là một trong ba gia tộc lớn Hoắc, Thần, Cố.

Nếu thật sự như vậy, nếu Đông gia muốn trả thù thì thật sự phải lấy hết gia sản ra để đọ, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể phải chịu sóng gió ập tới.

Nhưng tại sao hắn lại muốn lôi cô vào chuyện này? Hiện tại, cô muốn trốn nhất chính là ba gia tộc này.

Nếu động đến bất kỳ một trong ba gia tộc này thì đều chuốc họa vào thân, nhất là trong thời điểm này, tình hình hiện nay quá tế nhị.

“Đông đại thiếu, tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến ân oán của gia tộc các người. Bình yên sống qua ngày mới là cuộc sống mà tôi muốn...”

Cô của ngày hôm nay giống như không còn bất cứ ý chí chiến đấu nào nữa.

Cô biết khuất phục như vậy là một tư tưởng không thể chấp nhận được nhưng ngoài cách đó ra, cô không biết phải làm sao, cô đâu có gì để chống lại họ.

Càng chống lại, thì những người cô quan tâm càng phải chết.

Có chút bí mật đã được định sẵn không nên tiết lộ.

Cô không biết Đông Đình Phong đang mang theo ân oán như thế nào, cô chỉ biết cô không cách nào có thể tiếp tục. Điều này giống như có chút hèn nhát, nhưng hiện thực đã ép cô phải còng lưng, cô có quá nhiều điều phải lo lắng.

“Em cảm thấy mình có thể bình yên sống qua ngày sao? Rời khỏi Đông gia, vấn đề an toàn của em lại bị uy hiếp. Chí ít ở Đông gia, ta đã tăng cường lực lượng bảo vệ khắp Đông viên, em còn có thể tự do hít thở và phơi nắng. 

Nếu như em đồng ý, chúng ta có thể hợp tác, giúp ta đồng thời cũng là giúp em nhanh chóng lấy lại thân phận của mình, quang minh chính đại sống tiếp mà không phải mai danh ẩn tích, làm con rùa rụt cổ.”

Bốn chữ cuối cùng là hắn cố tình nhấn mạnh hơn, hắn muốn khơi lại tính cách không dễ dàng chịu thua trong cô:

“Em nhất định cũng có người nhà đúng không? Lẽ nào em muốn vĩnh viễn cả đời này giả chết như vậy, những ngày còn sống cứ thấp thỏm lo lắng ngày mai có phải là ngày mình phải chết hay không, mà không muốn thử một lần tranh đấu để trở lại cuộc sống trước đây? Với bản tĩnh của em thích hợp làm con rùa rụt cổ sao? Em nghĩ lại những người đã vì em bị liên lụy, vì em phải chết đi! Chẳng lẽ em muốn họ chết oan, chết vĩnh viễn không thể nhắm mắt được sao?”

Hắn đoán rằng, khẳng định có người đã vì cô mà liên lụy. Nếu không, với tính cách của cô, làm sao lại sợ bóng sợ gió muốn ẩn mình như vậy. Hơn nữa cô còn khuyên hắn đừng điều tra, bởi vì cô đang sợ.

Ninh Mẫn vì bốn chữ “con rùa rụt cổ” của hắn mà sắc mặt biến đổi có chút khó coi, nhưng lời nói có thô nhưng lí lẽ là thật, bất luận là chạy trốn hay lánh đời đều không phải cuộc sống cô muốn. Làm sao mà cô không muốn trở lại là chính mình, vì những anh chị em chết thảm mà đấu tranh với kẻ cầm đầu cơ chứ?

Nhưng có thể sao?

Có khả năng sao?

Cô có nên vì chính mình mà vượt sông lội biển một trận không?

Nếu như vụ cướp máy bay tháng trước không phải là do khủng bố tập kích mà là một âm mưu được sắp xếp tỉ mỉ dành cho cô, dẫn đến hơn 1900 gia đình bị phân mảnh, vậy thì cô đáng lẽ không nên trốn thoát. Số phận bi thảm của những người dân vô tội lại được lôi ra để xoa dịu cho sự bất mãn của một thế lực nào đó sao?

Cô không biết.

Đến tận hôm nay cô cũng không xác định được phải đi như thế nào.

Cô đã sớm bị lạc lối, hiện thực tàn khốc đã ép cô không tìm được lối đi trở về nhà, mất đi chính nghĩa và dũng khí, cô trong bóng tối chỉ đi những bước rụt rè, kinh sợ.

Còn hắn, hắn vô tình lần mò thấy ngọn đèn bí mật của cô, ngọn đèn đó đầy dầu, vốn là cô muốn dùng nó để đi qua đêm tối, sau đó tiêu diêu tự tại, nhưng ngọn đèn đó không hiểu sao đột nhiên lại biến thành một chiếc Recreational Vehicle (RV) mạnh mẽ, đèn trong xe sáng trưng, từ đó còn bước ra một người, người này đang mời cô cùng đi tìm ánh sáng với hắn.

Nếu cô đồng ý, cô có thể bước lên chiếc xe đó rồi bọn họ sẽ đi cùng nhau. Thân xe cứng rắn kia ít nhất có thể giúp bọn họ tránh được phong ba bão tố, ngăn được thương tổn chết người trong một thời gian dài.

Nếu cô không đồng ý, xoay người rời đi. Trong bóng đêm lạnh lẽo, u ám kia, bất cứ lúc nào cũng có kẻ muốn đến lấy mạng cô, và thậm chí ngay cả chiếc RV kia cũng có thể đâm chết cô.

Hai kết cục như vậy, cô nên chọn thế nào?

Cô cúi đầu suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, lúc ngẩng đầu liền đưa ra quyết định:

“Đông Đình Phong, tôi có thể hợp tác với anh. Nhưng tôi có mấy điều kiện. Nếu anh đồng ý, tạm thời tôi sẽ ở lại làm mẹ của Đông Kỳ?”

“Tại sao chỉ là tạm thời mà không phải cả đời?”

Trong lúc đó đột nhiên một câu rất nghiêm túc cắt ngang lời của Ninh Mẫn khiến cô giật mình.

Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Đông Đình Phong thật sự khiến cô có chút luống cuống.

Một lúc lâu cô mới lấy lại tinh thần, cuối cùng hỏi lại, liên quan đến vấn đề này, cô rất nghiêm túc:

“Đông Đình Phong, rốt cuộc hôn nhân trong mắt anh là cái gì? Nó chỉ là một thủ đoạn trong một thời gian định sẵn của anh sao? Anh thích An Na nhưng lại yêu cầu tôi ở lại làm phu nhân của anh. Anh cảm thấy thích hợp sao?”

Hắn cười một cái, biểu hiện lộ ra có mấy phần dịu dàng, trả lời một cách khẳng định:

“Thích hợp.”

Hai chữ đó rõ ràng đến mức có thể chặn lại tất cả những gì cô muốn nói.

Nếu như không phải da mặt người đàn ông này quá dày thì chắc chắn anh ta đang tính toán gì đó. Đối tượng có thể là An Na nhưng cũng có thể là Ninh Mẫn cô.

Cô nheo mắt không có bác bỏ, nghe hắn từ từ nói hết câu:

“Có một chuyện, ta nghĩ ta phải nói rõ với em. Trong lúc kết hôn với Hàn Tịnh, ta chưa từng thích một người phụ nữ nào, hôn nhân là một thủ đoạn, ta không phủ nhận. Nhưng lần này, ta muốn cưới người phụ nữ mà ta muốn cùng cô ấy sống cả đời. Trong đó không tồn tại quan hệ lợi ích. Có lẽ em sẽ hỏi: Đông Đình Phong, anh là người làm ăn kinh doanh làm sao có thể không tính toán. Như vậy thật nực cười! Đúng, ta không thể nói là ta không tính toán, ta muốn có một hôn nhân mà ta sẽ cố gắng giữ gìn, bảo vệ, và một gia đình có thể khiến ta thoải mái khi trở về. Cho nên, xin đừng hoài nghi ta. Thích một người chỉ cần trong nháy mắt. Nó không chịu sự khống chế của lí trí, mà đột nhiên xuất hiện lúc ta không đề phòng. Đối diện với hôn nhân lần thứ hai, ta không xem là trò đùa. Về phần An Na, nó chưa bao giờ là vấn đề. Hiện tại, ta không cách nào giải thích rõ được, nhưng tương lai, ta sẽ khiến em thấy rõ.”

Ánh mắt rất tha thiết, lời nói cũng rất chân thành, giây phút này, hắn tháo bỏ đi lớp mặt nạ lạnh lùng, biểu tình còn lộ vài phần khẩn trương, ánh mắt hắn tha thiết nhìn ngắm cô giống như một luồng ánh sáng mềm mại đang di chuyển. Loại ánh sáng đó có tên: Yêu thương.

Tim cô bỗng đập lên thình thịch, không phải cô chưa từng được nam nhân thích qua, mỗi một người trước đó đều bị cô thẳng thắn từ chối, nhưng trước mặt vị này, mặc kệ hắn là bởi vì cảm giác tươi mới nhất thời hay là chân thành thích cô, tóm lại cô cảm thấy không ổn.

Rất lâu sau cô vẫn không trả lời khiến hắn vội vàng,lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi.

“Nếu không như vậy, hãy ở bên ta 1 năm. Trong vòng 1 năm, nếu như em không thích ta, ta cũng không cách nào giúp em trở về làm chính mình, ta cũng không thể đạt được mục đích của mình thì ta sẽ kí vào giấy ly hôn với Hàn Tịnh, sau đó để em ra nước ngoài với thân phận Hàn Tịnh, sau khi em định cư ở nước ngoài, ta sẽ phái người đảm bảo an toàn cho em, từ đó về sau không làm phiền tới em. Về phần em, trong 1 năm này, em có thể từ từ quan sát kĩ ta, sau đó xem xét gả cho ta có đáng hay không?”

Hắn nhường một bước, lấy lui làm tiến, nhất định hắn phải có được cô, nên tạm nhường bước.

Cô vẫn chưa hề lên tiếng, sao cô có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, người này thật sự quá xảo quyệt.

Ánh mắt của hắn thoáng chút bất an, hắn tiến lại gần một bước, đột nhiên phát hiện: Phụ nữ thật sự là loài động vật khó đối phó.

“Đông Đình Phong, hình như anh chưa trả lời tôi: “Cô đã kết hôn chưa, hay đại loại có bạn trai chưa?” Nếu như tôi đã lập gia đình rồi thì anh sẽ làm gì? Còn muốn ép tôi lấy anh nữa không?” Cô đột nhiên hỏi lại.

Vấn đề này thực sự trước đó hắn đã nghĩ tới, tự mình rung động còn cô đã kết hôn rồi, vậy hắn nên lùi bước hay tiếp tục đấu tranh?

Hiện tại nghe cô hỏi như vậy, hắn không hề lo lắng ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô chưa từng kết hôn, đây chỉ là cái cớ mà cô đặt ra để muốn hắn lùi bước:

“Ta nghĩ em hẳn là chưa kết hôn, bởi vì trên tay em không có vệt đeo nhẫn. Còn về phần bạn trai, ta không thể xác định được. Nếu như không có thì quá tuyệt vời, còn nếu như có vậy làm thế nào? Trước khi chưa đăng ký kết hôn thì yêu đương là hành vi tự do của mỗi người. Có thể tranh lại với người đó hay không, phải thử mới biết được.”

“Được. Tôi đồng ý. Trong vòng 1 năm này, tôi sẽ ở lại Đông gia, sau này, vấn đề an toàn của tôi do anh phụ trách. Sau 1 năm, phiền anh đưa tôi sẽ nước ngoài! Nếu đến lúc đó tôi vẫn còn sống!”

Cô trả lời rất sảng khoái, giây phút này, cô cảm thấy hắn không thể đánh bại tuyến phòng thủ tâm lý tuyệt vời của cô, cũng không cho rằng, trong một thời gian ngắn như vậy hắn có thể giúp cô trở lại chính mình, đồng thời báo được thù. Hiện tại, cô đã biết được bí mật của hắn, nếu muốn hắn để cô đi, hắn khẳng định sẽ rất bất an, vậy thì ở lại, coi như an toàn của chính mình ít nhiều cũng được bảo đảm.

Làm sao Đông Đình Phong không biết cô đang nghĩ gì cơ chứ: Chỉ muốn cô đồng ý ở lại, hắn không tin không thể khiến cô động lòng. Thân phận Đông phu nhân này một khi cô đã khoác lên người thì đừng mong có thể tháo bỏ xuống được.

“Được, một lời đã định!”

“Ừ, một lời đã định!”

Cứ như vậy hai người ước định với nhau.

Một nam, một nữ này đều thuộc vào hàng động vật thông minh, làm bất cứ việc gì đều rất thận trọng. Ước định này, một khi đã đạt được thì tương lai đã định sẵn, bọn họ sẽ dây dưa không rõ.

Giờ phút này, Đông Đình Phong khẽ mỉm cười, đối với kết quả như vậy, hắn rất hài lòng.

Còn Ninh Mẫn thì bị ánh mắt ấm áp dị thường của hắn nhìn chằm chằm sinh cảm giác bất an, tâm trạng nhất thời không cách nào xác định được làm như vậy là đúng hay sai.

Những chuyện xảy ra sau này có thể chứng minh một chuyện, căn bản cô không thể chơi lại tên gian thương này. Chỉ là, cho dù động tình thì cuộc sống cũng không thể thấy được kết thúc viên mãn, tương lai, cô sẽ phải khó xử giữa tình yêu sâu đậm của hai người đàn ông.

*****
Chương này có mấy từ tiếng anh, dạo này lười quá k muốn giải thích, mng tự search gg để biết thêm nhé!


/526