Con Gái Nhà Nông

Chương 4 - Canh Cá Mỹ Vị

/176


Editor: ChieuNinh

Đợi cho đến khi mặt trời ngã về tây, lão đại Vương Kim Tỏa của và con dâu Đinh thị từ nhà mẹ đẻ đã trở lại, đi theo còn có ba con trai của bọn họ, Vương Đại Bảo, Vương Nhị Bảo, và Vương Tứ Bảo. Triệu thị vốn đang chờ Đinh thị có thể mang vài thứ tốt về cho mình, nhưng mà nhìn thấy trong tay con dâu trống không, sắc mặt lập tức xụ xuống.

Nếu không nhìn trên phân thượng con dâu cả sinh được ba đứa con trai, tuyệt đối sẽ không cho phép nàng trở về nhà mẹ đẻ hỗ trợ. Nhà mẹ đẻ Đinh thị cũng nghèo khổ, so với Vương gia thì lại không bằng, nhưng mà tốt xấu gì thì Đinh thị cũng phải mang về hai món đồ ăn không phải sao? Như thế nào lại có thể không mang cái gì về? Tốt xấu gì cũng giúp cả một ngày, xui gia này cũng quá kỳ cục.

Sắc mặt Triệu thị thay đổi đám người Đinh thị tự nhiên cũng thấy được, nhưng mà Đinh thị người ta có ba con trai, còn không phải sao, sau một tiếng gọi bà nội, hơn nữa lại cố ý dỗ Triệu thị, thì Triệu thị chẳng còn quan tâm đi tìm Đinh thị phiền toái rồi. Vương Hoa Nhi nhìn không phục lắm, nhưng mà không phục thì có biện pháp nào, ai kêu bà nội chỉ thích tôn tử đâu, rõ ràng ba tỷ muội các nàng đều nghe lời hiểu chuyện hơn so với mấy người con của Đại bá.

Đúng vào lúc này, Vương Đồng Tỏa đã bắt cá trở về, thu hoạch cũng không ít, lại gần đầy cả một bồn nhỏ. Mã thị vội nói: Đúng lúc ta không có khẩu vị, Tam thúc bắt con cá này thật sự là kịp thời. Buổi tối ta cần phải ăn nhiều thêm mấy chén rồi.

Nhị tẩu da mặt cũng thật đủ dày, đó là Tam ca ta bồi bổ thân mình cho mấy đứa cháu, khi nào thì nói là cho ngươi? Vương Hà Hoa không chút khách khí nói.

Đinh thị thấy Mã thị cam chịu, trong lòng âm thầm cao hứng, nói thật, nàng cũng không thích Nhị đệ muội này, ỷ vào nhà mẹ đẻ của mình khá hơn so với nhà khác, liền xem thường người ta, làm công việc gì cũng trộm gian dùng mánh lới. Cố tình mẹ chồng lại còn nhìn ở nhà mẹ đẻ nàng ta có bản lĩnh, cái gì cũng không nói nàng ta.

Nay bị chính em gái chồng của mình, con gái cưng của mẹ chồng mắng cho một trận, thật sự là làm cho người ta lòng dạ hả hê.

Mã thị xấu hổ xanh mặt, lại không dám nói gì em chồng, thật sự là ủy khuất muốn chết.

Triệu thị thấy thế, nói: Được rồi, được rồi đều ngăn ở cửa làm gì? Nhà Lão Tam, còn không mau đi làm cơm?

Nương, vốn hôm nay là nhị tẩu nấu cơm, giữa trưa đã để cho tam tẩu làm một lần rồi, tại sao buổi tối còn để cho tam tẩu làm? Vương Hà Hoa bất mãn nói.

Triệu thị lớn tiếng hỏi với Thích thị: Nhà Lão Tam, buổi tối ngươi nấu cơm, có ý kiến gì?

Thích thị nhận bồn cá nói: Buổi tối vẫn là ta làm đi, làm con cá này cũng phiền toái.

Triệu thị vừa lòng, Mã thị vừa lòng, Vương Hà Hoa giậm chân đi vào nhà. Đinh thị thấy mình không có chuyện gì, cũng trở về phòng của mình.

Mà Thích thị lại dụng tâm làm canh cá, nghĩ trong một lát nữa mình và mấy đứa con gái cũng có thể uống được canh cá mới mẻ, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Ba tỷ muội Vương Phúc Nhi cũng hy vọng có thể uống được canh cá, ở thời đại này, thịt là không có mà ăn, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp cải thiện thức ăn. Cá trong nước đúng là thứ tốt, cho nên tuy rằng không có đồ gia vị gì, cũng còn có chút mùi tanh, nhưng mà cả nhà năm miệng ăn thật cao hứng. Lúc ban đầu, Thích thị và Vương Đồng Tỏa còn không chịu ăn, cuối cùng Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi nói, cha và nương không ăn thì bọn họ sẽ không ăn. Vương Cúc Nhi cũng muốn cha nương cùng ăn, vì thế lần đầu tiên, cả nhà được uống canh cá trước tiên. Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra ở trước kia, bởi vì Triệu thị và Vương Hữu Căn còn chưa ăn, thì Vương Đồng Tỏa và Thích thị bọn họ tuyệt đối sẽ không ăn, nay lại phá lệ.

Đại khái là do bình thường Vương Phúc Nhi cố ý vô tình nhắc nhở, cũng có thể là trong khoản thời gian gần đây, Triệu thị càng ngày càng quá đáng, hoặc là bọn nhỏ càng lúc càng lớn, dù sao hai vợ chồng này có chút giác ngộ rồi.

Nhưng mà vẫn còn xa không đủ, nói về cơm tập thể này thật sự là nuôi dưỡng người lười, làm mệt chết người chịu khó, làm việc mệt đến choáng váng mặt mũi, mà người nhàn hạ còn được ăn ngon uống tốt, làm cho trong lòng người ta thực bất bình. Có đôi khi Vương Phúc Nhi đều cảm thấy vì sao mình không nhanh nhanh lớn lên, sau đó nói chuyện cũng có phân lượng, nhưng mà lại vẫn là cái thân thể nho nhỏ này.

Không được, mình phải tích lũy để tiền riêng mới được, dù sao khẳng định nhị tỷ sẽ ủng hộ mình. Đều nói lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, Vương gia thôn này cũng có núi, đến lúc đó nhìn xem ở trên núi có thể tìm được gì đó đi bán hay không, trước bí mật chuẩn bị ít tiền. Nàng cũng không tin nhà Đại bá và Nhị bá không làm như vậy, cũng chỉ có cha nương của nàng là người thành thật, có bao nhiêu tiền cũng nộp lên, mặc kệ, chờ thêm vài ngày liền đi xem. Dù sao hiện tại việc nhà nông cũng xong rồi, mọi người đều nhàn rỗi, bà nội cũng không thể không đồng ý cho mình đi chơi.

Cơm chiều thật ra lại ăn thực bình tĩnh, mọi người cũng chưa hề gây chuyện gì. Nông thôn cổ đại, vừa đến buổi tối, vì tiết kiệm dầu thắp, gần như là ăn cơm xong rồi thì nhàm chán, rửa mặt là đi ngủ.

Cũng may đến mùa hè, ngày dài, Thích thị đều thu dọn xong phòng bếp, lại dùng than bếp còn thừa lại đun nước, liền đi về phòng thêu thùa may vá.

Thích thị thêu thùa rất tốt, mỗi lần đi hợp chợ, cũng có thể bán được vài văn tiền. Vương Phúc Nhi nói với Thích thị: Nương, người dạy con thêu đi. Con học xong, cũng có thể bán thêm được vài văn tiền.

Đại tỷ cũng có thể thiêu thùa may vá, nhị tỷ thì mông ngồi không yên, cũng bắt đầu học.

Vương Hoa Nhi khoa nói: Tiểu muội chúng ta rất ngoan, nhưng mà, Phúc nhi, muội vẫn chờ thêm vài năm đi, xem bàn tay nhỏ bé của muội này, phỏng chừng cầm kim cũng không chắc.

Vương Cúc Nhi cũng nói: Phúc nhi, có tỷ và nương làm thì tốt rồi.

Vương Phúc Nhi nói: Muội nghĩ muốn tự làm kiếm tiền mua đường ăn.

Ha ha, Phúc nhi chúng ta vẫn là con mèo nhỏ tham ăn, nương Cúc nhi, nàng cứ dạy cái đơn giản nhất đi, cũng để cho Phúc nhi của chúng ta có thể có hai văn tiền tiêu. Vương Đồng Tỏa ở bên cạnh nói chuyện. Lời này nói ra trong lòng có chút chua xót, đứa nhỏ của hắn, trên tay hắn lại không có một văn tiền cho bọn nhỏ mua đồ ăn vặt ăn. Nương bên kia lại giữ tiền kín như bưng, căn bản sẽ không mua đường gì đó, nếu như Phúc nhi tự mình động thủ làm đồ đi bán, nói chung nương cũng sẽ không buộc nộp lên đi. Đến lúc đó, muốn ăn chút gì, chờ người bán hàng rong đến đây, cũng có thể lấy tiền ra mua.

Thích thị nói: Trước tiện ta dạy Phúc nhi làm túi lưới đi.

Tốt, tốt. Một cái túi lưới, nếu đánh tốt, cũng có thể có ba văn tiền đó. Tích tiểu thành đại, cuối cùng thể tích lũy được tiền.

Vương gia không có nhiều phòng ở, tổng cộng cũng chỉ có năm gian như vậy, ba người đã thành thân thì mỗi người một gian, Triệu thị và Vương lão đầu một gian. Mà nữa gian ở cách vách phía sau một gian này của bọn họ, là Vương Hà Hoa ở. Còn lão tứ Vương Thiết Tỏa thì lót một tấm phản ở nhà chính, buổi tối ngủ, ban ngày thu lại, rất túng thiếu.

Giống như Vương Phúc Nhi bên này, cha nương thì ngủ ở bên trong, ba tỷ muội thì ngủ ở trên một cái giường ở bên ngoài, giường kia cũng là Vương Đồng Tỏa tự mình lần mò làm được, bộ dáng khó coi, nhưng mà rắn chắc. Bên Đại bá và Nhị bá cũng giống vậy, người nghèo mà, cũng không có biện pháp, ngay cả phòng để ở cũng ngột ngạt.

Bên đại phòng Vương gia, Đinh thị nói với Vương Kim Tỏa: Nương của ta nói chuyện đó, ngươi đã nghĩ được biện pháp chưa.

Vương Kim Tỏa phiền chán nói: Ta có biện pháp gì chứ, nhà ngươi nghèo như vậy, còn muốn tiểu muội ta gả đi qua, ta nói ra nhất định nương bạt tai ta.

Thì ra nương Đinh thị cũng có tiểu nhi tử chưa có cưới vợ, nguyên nhân còn không phải bởi vì nghèo, mà Vương gia tốt xấu gì cũng có căn nhà gạch, mà Đinh gia chỉ là nhà cỏ tranh, con cái cũng đông. Lúc này nương Đinh thị cũng gấp, liền nghĩ tới nhà chồng đại nữ nhi, không phải là cũng có một nữ nhi còn chưa gả sao? Người khác nói như thế nào, nàng mặc kệ, dù sao nàng từ trong miệng đại nữ nhi mình mà biết Vương Hà Hoa cũng không khó quản giống như Triệu thị. Hơn nữa, chẳng phải Vương Hà Hoa từ lúc đó đến bây giờ cũng không có làm mai sao, vừa vặn chuyện này cũng có lợi cho đôi bên. Vì thế thừa dịp lần này đại nữ nhi về nhà mẹ đẻ, liền nói tới việc này.

Đinh thị nghe Vương Kim Tỏa nói như vậy, cũng không khỏi cũng tức giận: Nhà của ta nghèo thì như thế nào? Nhà của ngươi lại tốt hơn chỗ nào rồi hả? Lại nói, ngươi cũng không thấy tiểu cô (em chồng) đến bây giờ cũng không có ai cầu hôn, đến lúc đó kéo dài thành gái lỡ thì vậy thì Vương gia các ngươi tốt rồi!

Vậy tự ngươi đi nói đi, ta là một đại lão gia (đàn ông), ta không đi nói! Vương Kim Tỏa nói xong liền xoay người đi ngủ, dù cho Đinh thị xô đẩy như thế nào cũng không động, làm cho Đinh thị tức giận cả đêm cũng ngủ không ngon.

Ngày hôm sau, quả nhiên Mã thị về nhà mẹ đẻ, chuyện nấu cơm trong phòng bếp vẫn rơi ở trên đầu Thích thị. Đinh thị cả đêm ngủ không có ngon, nhìn hai vành mắt thâm đen, không biết nên nói chuyện này như thế nào với Triệu thị.

Suy nghĩ một chút, đến phòng bếp, thấy Vương Phúc Nhi đang nhóm lửa ở phòng bếp, Thích thị vội nói: Phúc nhi của chúng ta thật đúng là nhu thuận, nhỏ như vậy có thể giúp đệ muội làm việc rồi.

Đại bá mẫu khỏe! Vương Phúc Nhi vội chào hỏi.

Chao ôi, chao ôi, Phúc nhi, đi bên ngoài chơi với tứ bảo ca ca ngươi đi được không? Đinh thị nói.

Vương Phúc Nhi vừa nghe lời này liền biết Đại bá mẫu đang muốn nói chuyện riêng với nương mình, khẳng định không có chuyện gì tốt, nương cũng đừng bị lừa gạt, vì thế cười tủm tỉm nói: Đại bá mẫu, ta giúp nương nhóm lửa.

Đại bá mẫu giúp ngươi. Đinh thị cũng nói.

Đại bá mẫu, ngươi cứ để ta ngốc ở trong này đi, ta ta muốn ở đây. Hừ, ta tuổi còn nhỏ, ta cứ chơi xấu muốn ở, nhìn ngươi còn muốn để cho ta đi ra ngoài không?

Đinh thị nghĩ nghĩ, cảm thấy tiểu nha đầu Phúc nhi khẳng định nghe cái gì cũng không hiểu. Nếu nàng không muốn đi ra ngoài, vậy ở trong này đi. Nhưng mà tại sao tiểu nha đầu này trở nên càng ngày càng khó ứng phó rồi hả?

/176