Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 55 - Không Phục Thì Đến Cắn Tôi Đi

/103


Gợn sóng không tiếng động quanh quẩn trong đất trời.

Gợn sóng này truyền đến từ những núi tàn tích, giống như một hòn đá ném vào mặt hồ, gợn sóng lăn tăn, truyền trong không trung theo quy luật, khớp với nhịp đập của tim. Gợn sóng giao hòa giữa không trung, tạo thành hình mạng nhện ô vuông. Hạ Hoàng Tuyền bỗng cảm thấy tất cả mọi người là con mồi bị vây khốn, mà kẻ săn thú, đang núp ở góc tối mà bọn họ không nhìn thấy, dùng con mắt màu đỏ tươi mà rét lạnh nhìn chăm chú vào bọn họ.

Đi!

Cái gì?

Đi mau! Hạ Hoàng Tuyền kéo tay Ngôn Tất Hành, vừa kéo hắn về phía xe vừa cao giọng hô to, Tất cả mọi người lên xe, lập tức lái xe về! ! !

Quân nhân coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, Hạ Hoàng Tuyền hiển nhiên không có tư cách ra lệnh, dù vậy, bọn họ vẫn thấy sửng sốt, sau đó nhìn về phía trưởng quan phụ trách hành động lần này.

Hứa An Dương cũng vừa xuống xe không lâu bỗng sững sờ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: Tiểu Hạ, đây không phải là chuyện có thể đùa.

Tôi không đùa! Hạ Hoàng Tuyền trực tiếp đẩy Ngôn Tất Hành vào ghế sau, Nơi này rất nguy hiểm, tin tưởng tôi!

. . . . . .

Người đàn ông trung niên nắm quyền ra lệnh nhìn thẳng vào cô gái, dường như đang chất vấn điều gì, lại dường như đang xác định điều gì, ngay khi Hạ Hoàng Tuyền nghĩ nên nói cái gì, hắn quyết đoán gật đầu một cái: Mọi người lên xe, trước tiên lui về đầu cầu!

Vâng!

Cùng với mệnh lệnh này, mọi người vốn đã xuống xe nhanh chóng dọn dẹp thiết bị và đồ vật vừa thu nhặt được, gọn gàng lại nhanh chóng nhảy lên xe, Hạ Hoàng Tuyền cũng mở cửa xe, chuẩn bị ngồi lên.

Nhưng vào lúc nãy, dị biến đã xảy ra!

Thùng! ! !

Thùng thùng! ! !

Thùng thùng thùng! ! !

Nếu âm thanh lúc trước giống tiếng tim đập, vậy thì lúc này giống như đang nổi trống, quái vật không biết tên gõ lên nhịp trống chiến tranh trong thời khắc mà nhân loại không hề hay biết, dùng nó để tản ra tuyệt vọng và sợ hãi.

Đây là cái gì? Hứa An Dương kinh ngạc hỏi.

Bọn họ. . . Có thể nghe được ư?

Không kịp trả lời điều gì, Hạ Hoàng Tuyền lại lớn tiếng kêu lên: Đừng ngừng lại, mau lái xe trở về!

Lúc này đây, không một ai chậm trễ nữa.

Mà Hạ Hoàng Tuyền cũng quyết đoán không lên xe, trực tiếp xoay người nhảy lên, một gối quỳ trên mui xe, lấy loại tư thế với trọng tâm thấp này để duy trì cân bằng, hơn nữa liên tục quan sát cảnh tượng bốn phía.

Nảy lên. . .

Là ảo giác hay là thật?

A Thương, tôi hoa mắt sao? Hình như tôi nhìn thấy đống tàn tích kia nảy lên một cái.

Ngôn Tất Hành ngồi trong xe bỗng nói.

Không, không phải ảo giác.

Lời nói bình tĩnh của Thương Bích Lạc chỉ ra đây là sự thật.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Húa An Dương vốn bình tĩnh thận trọng khó nén khỏi kinh ngạc, theo một tiếng vang nhỏ, hắn cầm lấy gì đó, cao giọng nói, Tất cả nhân viên chú ý, từ lúc này tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bằng tốc độ nhanh nhất rút lui!

Vừa dứt lời, chỉ nghe Bùm! một tiếng, không hề phòng bị chút nào, mọi người cảm thấy lỗ tai tê rần, ong ong, tạm thời mất đi thính giác.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là điều mọi người đều thấy khó hiểu!

Mà Hạ Hoàng Tuyền đã quen tốc độ của xe mà đứng thẳng lên, nhìn rõ hoàn toàn cảnh vửa rồi —— núi tàn tích nổ tung.

Không phải vì ngoại lực, mà là thình lình xảy ra, giống như không chịu được áp lực bên trong mà nổ tung!

Đây không là kết thúc, mà là bắt đầu!

Bùm bùm bùm bùm bùm! ! !

Âm thanh vang lên liên tiếp trong thành phố N, khắp nơi đều như vậy, từng chút, từng tiếng, từng đợt, bầu trời như đang rung chuyển, mặt đất như đang chấn động, giống như cự thú từ thời viễn cổ tỉnh lại sau khi ngủ say, đứng lên làm rớt xuống bùn đất dày đặc chất chứa ngàn vạn năm trên lưng, lại giậm chân một cái thật mạnh, lấy loại trạng thái chấn động đất trời này cho mọi người thấy rõ nó tồn tại.

Mọi người vội vàng rời khỏi đây giống như một đám trẻ vừa đốt một chuỗi pháo, hoàn toàn không rõ tiếng vang này từ đâu mà đến, chỉ biết ngây ngốc chờ đợi tại vị trí nguy hiểm nhất, hoảng hốt lo sợ đợi người lớn đến cứu.

Lại tăng tốc! Mau lên!

Không còn kịp rồi. . . Thương Bích Lạc thì thào nói nhỏ, hắn nghĩ, hắn rốt cuộc biết sự lo lắng và ưu sầu của cô từ đâu mà đến, tuy biết trên người cô tràn đầy bí mật, nhưng quả thực đã đến mức không thể tưởng tượng nổi. Năng lực gọi là Tiên đoán này nếu là thật, như vậy, lời tiên đoán của cô về 'Tương lai của hai người rốt cuộc tin được bao nhiêu?

Không còn kịp rồi. . , Một người khác nói như vậy, không hề nghi ngờ là Hạ Hoàng Tuyền.

Cùng với tiếng nổ của núi tàn tích, vô số đá phiến dưới sự nấu chảy của nhiệt độ mà hợp thành một thể cũng ầm ầm bay lên, trên thực tế Hạ Hoàng Tuyền không hề biết thứ được tạo thành từ nhiều vật chất phức tạp này có thể coi là đá phiến hay không, nhưng hiển nhiên hiện tại không phải là thời điểm để nghĩ đến việc này.

Nguy hiểm!

Hướng đi của đá phiến không có mục tiêu cũng không có quy luật!

Tất cả mọi người đều là mục tiêu!

Đến rồi!

Con ngươi của cô gái bỗng co lại, cô không hề do dự rút ra trường đao bên hông, nhảy người lên, ra sức chém thẳng xuống, ngay khi chạm vào nhau, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đá phiến tuy cứng rắn, với sức của cô vẫn miễn cưỡng chống chọi được, nhưng nó lại dày hơn cô nghĩ!

Tử khí bùng nổ!

Tử khí lấy từ zombie trong trường đao giống như kiếm khí trong truyền thuyết, nhanh chóng tuôn ra khỏi than đao! Trong mắt Hạ Hoàng Tuyền, nó giống như ngọn lửa tối đen, lặng lẽ thiêu đốt trên đao võ sĩ sắc bén. Thuần thục khống chế độ lớn nhỏ của ngọn lửa, từng khối đá phiến lớn đánh úp lại rốt cuộc bị Hạ Hoàng Tuyền chém rơi khỏi xe.

Vừa rơi xuống đất, nó bỗng phát ra một tiếng nổ, làm bụi đất trắng xám tóe lên.

Hoàng Tuyền! Thương Bích Lạc nhanh chóng vươn người ra khỏi xe, vươn tay về phía Hạ Hoàng Tuyền sắp rơi xuống đất, Giữ chặt tay tôi!

Tuy rằng tốc độ của cô không thể bằng được ô tô, nhưng trong thời gian bùng nổ ngắn ngủi vẫn có thể đuổi theo, nhưng chỉ trong nháy mắt, Hạ Hoàng Tuyền liền nắm lấy bàn tay ấm áp của thanh niên, bị hắn kéo vào trong xe, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng nổ, nhưng đây không phải là tiếng nổ quen thuộc của núi tàn tích.

Ngoài cô ra không ai có thể chém rơi đá phiến, như vậy. . . Âm thanh này là. . .

Cô cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe tải vận chuyển lính bị đá phiến đập trúng, trên toa xe bỗng lõm xuống một hố to mà mắt thường có thể thấy được, xe cũng vì quán tính mà nghiêng sang một bên. Tài xế vào lúc này thể hiện ra sự chuyên nghiệp của mình, chỉ thấy hắn nhanh chóng xoay tay lái, mượn động tác chuyển hướng này mà hóa giải nguy cơ lật xe không thể di chuyển được nữa.

Thương vong lại không tránh được.

Hạ Hoàng Tuyền dường như ngửi thấy được mùi máu tươi trong không khí.

Chẳng phải chưa từng nhìn thấy người chết.

Trên đường đến thành phố W, cũng từng có binh lính đối kháng với zombie mà chết.

Nhưng mà, đây chỉ là đá phiến bị nổ, zombie trung cấp còn chưa xuất hiện, nếu gặp phải kẻ địch như vậy, nhân loại có thể thắng ư?

Hiện tại không phải là lúc miên man suy nghĩ!

Ngoại trừ thanh niên, lúc này không ai chú ý đến vẻ mặt biến hóa của cô gái, lời nói có thể xem là nghiêm khắc này của hắn khiến Hạ Hoàng Tuyền hồi thần, tại thời khắc nguy cấp này, những chuyện còn lại đều trở thành việc nhỏ, cô cười cười: Đúng, bây giờ không phải là lúc miên man suy nghĩ.

【Nguy cơ xuất hiện, mắt Hoàng Tuyền hoàn thành tiến hóa trung cấp. 】

! ! ! Đến rồi!

Quả nhiên trời không tuyệt đường người.

Lần trước khi zombie tiến hóa, mắt Hoàng Tuyền của cô đã hoàn thành tiến hóa sơ cấp, lần này cũng là như vậy ư?

Chuỗi dài tin tức lại tiến vào trong đầu cô, cô tập trung tinh thần thu nhận tin tức mấu chốt ở trong này, chỉ vài giây ngắn ngủi, đầu óc đã vận chuyển với hiệu suất kinh người, cô cả đời này chỉ sợ chưa từng nỗ lực đến như vậy, nguy hiểm kích phát tiềm năng, có lẽ chính là một chuyện như thế.

Lần này cũng đạt được hai kỹ năng như lúc trước, tuy chỉ là kỹ năng phụ trợ, nhưng hoàn toàn là thứ cô cần bây giờ.

Không lại do dự nữa, Hạ Hoàng Tuyền quyết đoán nhảy xuống xe, Thương Bích Lạc chỉ cảm thấy hoa mắt, trong giây lát, hắn cảm thấy có một đôi cánh màu đen sau lưng cô gái, nhưng sau đó biến mất, giống như chỉ là ảo giác.

Hết thảy nhìn như trải qua một thời gian dài, thực ra cách việc đá phiến nổ mạnh mới chỉ là một hai phút ngắn ngủi mà thôi, thứ cô gái được đến cũng không khoa trương như cánh thiên sứ hay cách ác ma, mà là —— tử khí gia tốc và tử khí bay vọt.

Tên như ý nghĩa, khi sử dụng tử khí gia tốc, tử khí vốn chỉ có tác dụng ở thân đao sẽ nhanh chóng chuyển đến chân cô, đề cao tốc độ; mà tử khí bay vọt là dòng khí tụ đến sau lưng cô, tạo ra một loại khí đẩy hình đôi cánh, nó không thể làm cô bay lượn trong không trung như loài chim, nhưng có thể giúp cô thực hiện động tác bay vọt trong cự ly ngắn.

Hai kỹ năng này giống như tử khí hấp thu và tử khí bùng nổ, chỉ khi cầm đao mới có thể sử dụng. Hạ Hoàng Tuyền thấy vô cùng may mắn, lúc trước trong đao chứa đựng đủ tử khí, nếu không dù có kỹ năng, cũng bởi vì không có mana mà không thể dùng được.

Tử khí gia tốc!

Nếu có người cũng có Mắt Hoàng Tuyền như cô, sẽ kinh ngạc khi nhìn thấy hai dòng khí đen từ trường đao mà cô cầm nhanh chóng bay đến hai chân cô, đến chỗ mắt cá chân mới ngừng lại, giống như ánh lửa trại lóe ra trong đêm, hơi hơi lay động, lại làm người sử dụng nó có được tốc độ nhanh đến đáng sợ.

Giống như một cơn gió mạnh!

Có thể nhìn thấy bóng dáng lưu lại, lại khó thấy rõ thân hình.

Bởi vì có bài học, các tài xế đều cẩn thận tránh né đá phiến nổ ra mà đến, nhưng dù vậy, toa xe lớn khiến bọn họ không thể hoàn toàn tránh né được.

Tài xế mới 20 tuổi nhìn chăm chú vào đá phiến bay vụt tới, hắn vốn không cần phải lo lắng quá mức, lấy tốc độ chạy hiện tại, bị nện trúng chắc hẳn là khoang xe sau, ngón tay của chiến sĩ bỗng run lên, trong nháy mắt, bỗng vội vàng đạp phanh.

Làm như vậy, bị nện trúng chính là ghế lái!

Mặc dù hạ quyết định, hắn cũng không phải là một anh hùng có thể thản nhiên đón nhận cái chết, hắn giống như một kẻ nhát gan, hai tay nắm chặt tay lái, gắt gao nhắm mắt lại, đợi tiếng chuông vận mệnh vang lên.

Oành! ! !

Cái gì?

Sự đau đớn trong dự kiến không ập tới khiến hắn mở hai mắt, kinh ngạc nhìn thấy một người vừa tiếp đất, cạnh chân cô là hai khối đá phiến, mặt cắt trơn nhẵn mà đều đặn.

. . . . . .

Còn thất thần làm gì? Lái xe!

À, vâng!

Hạ Hoàng Tuyền không rảnh chú ý tới loại nhạc đệm nho nhỏ này, đôi cánh tối đen hư ảo như mây như sương nhanh chóng xuất hiện sau lưng cô, được tôn lên cùng ngọn lửa ở chân, cô hít một hơi thật sâu.

Tử khí bay vọt!

Chỉ trong chớp mắt, liền hạ xuống mui xe tải gần nhất.

Nhảy lên!

Chém rơi! !

Ánh đao lóng lánh, đá phiến bị cắt trong không trung, cô gái mặc đồ đen như một ánh sáng tối, nhanh chóng xuyên qua giữa đoàn xe.

Đối mặt với trường đao, không có vật nào không bị chặt đứt!

Cô không phải là một con người vĩ đại, càng không phải là anh hùng, nguyên nhân cô làm như vậy cũng không phải tình cảm sâu đậm vĩ đại gì.

Nếu phải hỏi vì sao Hạ Hoàng Tuyền lại làm như vậy, cô có lẽ sẽ nói ——

Là người mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhìn thấy thứ nào cũng muốn chém, không được sao? !

Khi nào mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế?

Vừa rồi!

Không phục thì đến cắn cô, zombie khốn khiếp! ! !

/103