Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 4 - Tận Thế 4

/139


Dụ Ninh điều chỉnh tâm lí một lát rồi cũng đi xuống tầng.

“Chào buổi sáng, tiểu thư. Hôm nay cô dậy sớm thật.” Thím Vương hơi kinh ngạc nói.

Bởi vì quan hệ giữa Cố Tỉ Vực và Dụ Ninh không mấy hòa thuận, thế nên Dụ Ninh luôn cố tình tránh mặt Cố Tỉ Vực , hiện tại hai người lại cùng xuất hiện, hơn nữa ánh mắt Dụ Ninh còn rất bình tĩnh, không hề giận dữ, nên bà thật sự muốn vén rèm cửa sổ xem hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào.

Dụ Ninh gật đầu một cái, hơi chần chừ một chút nhưng sau đó vẫn tiến đến ngồi đối diện Cố Tỉ Vực.

“Chào buổi sáng.”

Cố Tỉ Vực có chút sửng sốt rồi mới nhận ra con thỏ nhỏ đang cúi đầu trước mắt vừa chào mình, đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra, điều này khiến anh tò mò không biết lần này cô gây ra chuyện phiền toái gì.

Buông tờ báo trên tay xuống, Cố Tỉ Vực vuốt nhẹ cằm:”Chào buổi sáng.”

Dụ Ninh dời mắt về phía điểm tâm sáng, thầm nghĩ tên Cố Tỉ Vực giả này cũng không đến mức khó có thể ở chung.

Đã lâu lắm rồi Dụ Ninh không ăn ngũ cốc, cứ nghĩ đến việc khi ăn những thứ thức ăn phàm tục này vào trong bụng sẽ tạo ra tạp chất thì Dụ Ninh đã có chút bài xích, tuy nhiên trong thế giới này, một tu sĩ tu luyện đến Trúc Cơ không thể ích cốc, hơn nữa hiện tại nhìn bữa sáng nóng hổi trên bàn, cảm giác đói đã lâu cô không còn cảm nhận được bỗng dâng lên.

Dụ Ninh hơi chút chần chờ đưa nãi hoàng bao (1) vào trong miệng, tỉ mỉ nhấm nuốt, ngọt ngọt, mềm thơm, mùi vị không tệ.

Cố Tỉ Vực đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này, đôi bàn tay trắng nhỏ cầm chiếc bánh bao cũng trắng nhỏ cho vào miệng, nhấm nháp từng chút một , đôi mắt hạnh tròn vo bỗng nháy một phát, nhìn đáng yêu đến khó nói lên lời, cũng khiến người ta yêu thích không thôi.

Cố Tỉ Vực bỗng cảm thấy tay có chút ngứa, rất muốn chọc chọc đôi má đang phồng lên của cô.

Dụ Ninh cầm cốc sữa lên uống một hớp thì thấy Cố Tỉ Vực đang nhìn mình, tay cô run lên khiến cả ly sữa đổ hết lên người.

“A, xin lỗi………” Dụ Ninh hoảng hốt đứng lên, theo bản năng nói câu xin lỗi nhưng vừa nói xong, cô ngay tức khắc muốn vả vào miệng mình, người tu luyện đến Nguyên Anh, dù gặp nguy nan cũng không loạn chạy đi đâu mất rồi, mới chỉ là một kẻ giả mạo Cố Tỉ Vực thôi mà mình đã kinh sợ hoảng hốt đến mức một người mù cũng có thể nhận ra được.

Cố Tỉ Vực hơi cong môi, rất phong độ chuyển mắt sang bên, không nhìn phần vải bị thấm ướt.

Cô hốt hoảng đứng lên làm cho ngực rung nẩy khiến người khác không thể bỏ qua, thấy Dụ Ninh đặt ly sữa xuống rồi mà vẫn đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, chưa ý thức được vấn đề trên người, Cố Tỉ Vực hiếm khi tốt bụng nhắc nhở:” Em đi thay quần áo khác trước đi.”

Dụ Ninh cúi đầu nhìn xuống thì thấy phần vải trước ngực đã ướt một mảng lớn, lớp áo sơ mi ướt nhẹp dính lên da thịt làm người ta thấy rõ chiếc áo lót trắng viền ren bên trong.

Mặt cô lập tức đỏ lên, sắc mặt so với mấy quả cà chua chín mọng trên bàn chỉ có hơn chứ không kém, đây chắc chắn là tình huống khốn đốn nhất trong suốt hai trăm năm Dụ Ninh sống trên đời. Nhìn gò má Cố Tỉ Vực, Dụ Ninh cắn mạnh môi dưới, dùng đôi tay che ngực rồi nhanh chóng chạy về phòng.

Mặc dù không tu luyện thuật pháp Thải Âm Bổ Dương, nhưng dù sao thì Dụ Ninh cũng là một kẻ tu luyện ma đạo, không giống như những nữ tu sĩ bảo thủ kia, thế nên lần này quẫn bách như vậy đơn giản là bởi tên Cố Tỉ Vực giả này có gương mặt quá giống với Cố Tỉ Vực thật, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Dụ Ninh nhớ rằng có một lần mình và Cố Tỉ Vực quyết đấu thuật pháp, quần áo của cô bị nổ tan không thành hình, đến giờ cô vẫn nhớ rõ ánh mắt của Cố Tỉ Vực lúc ấy, bình tĩnh, khinh thường. Hứ! Ánh mắt cô kém như vậy sao? Dù cho có phải dùng sắc dụ, cô cũng không bao giờ chọn tên đó.

Nếu sau này có thể phi thăng, cô nhất định phải móc đôi mắt Cố Tỉ Vực ra.

……………..

(1)nãi hoàng bao: theo Wikipedia là một loại bánh bao nhân sữa trứng ngọt màu vàng.

Gửi mọi người hai chương, tí mình đăng tiếp, ai thích hay có phản hồi gì thì cmt ủng hộ mình ha, cảm ơn mọi người quan tâm. Yêu thương


/139