Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 41 - Chương 41

/139


Lúc Dụ Ninh trở lại thì Qua Sửa còn chưa về nhà, dù sao còn chưa đến thời gian tan lớp nên nên cô cũng không thèm để ý chuyện này, sau khi đi đến phòng của nguyên chủ gom toàn bộ đồ của Lam Lan xách hết ra ngoài, giao cho chuyển phát, lại thuê một người máy gia đình đến đem toàn bộ căn phòng quét sạch một lần, làm xong hết thảy mới nghe thấy tiếng cửa mở.

Dụ Ninh giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay một chút, hiện tại cách giờ tan học còn hơn một giờ.

Cô vốn đang ngồi làm ổ trên ghế salon nên cũng không có ý định di chuyển, thế nhưng, sau khi Qua Sửa vào của, cùng với đó là một mùi máu tươi xông thẳng vào mũi.

Dụ Ninh nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn lên.

Thấy tình trang hiện tại của cậu ta, cô lộ ra vẻ mặt hơi chút ngạc nhiên, bởi câu nói ở trạm xe bus đợt trước của cô mà người trong trường cũng khinh thường bắt nạt Qua Sửa nữa, trong vòng một tháng gần đây, trên người cậu ta đã ít bị thương đi rất nhiều, hơn nữa, một tháng này, khả năng của cậu nhóc đã tăng rất nhanh, cũng không còn là Qua Sửa yếu ớt không có khả năng đánh trẻ của quá khứ nữa, bây giờ bị đánh như vậy, quả thật là làm cho người ta phải giật mình.

Dụ Ninh liếc mắt nhìn một cái rồi lại đem tầm mắt chuyển về phía TV, Đứng ở đó làm gì! Nhanh đi dùng bình xịt trị liệu, sau đó tắm rửa sạch sẽ đi, mùi máu tươi hun tôi nhức cả đầu rồi.”

Qua Sửa vẫn đứng đó bất động, tóc mái rơi đè lên tròng mắt đỏ sậm , tầm mắt tham lam , đói khát tuần tra trên người người con gái phía trước, chỉ đến khi thấy cô gái khso chịu nhăn nhăn cái mũi mới chậm rãi đi về phía gian phòng của mình.

Là cậu không chú ý, trên người cậu ngoại trừ có máu của cậu còn có máu của những người kia, sao có thể để cô ấy cảm nhận tư vị của người đàn ông khác chứ.

Dụ Ninh xem TV một lúc thì Qua Sửa đã tắm xong đi ra ngoài, nghe tiếng nước tích tích táp táp chảy, Dụ Ninh thản nhiên nhìn về phía cậu ta, thấy cậu còn chưa thổi khô tóc.

Cậu nhóc chỉ khoác một chiếc khăn tắm ngang hông, những vết thương xanh xanh tím tím đều lộ hết ra ngoài, vết thương trên mặt có vẻ như đã bị nước xối đến nát ra rồi, nó chạy dài, trắng bệch, còn có máu không ngừng tràn ra ngoài, nhìn cũng biết là chưa dùng bình xịt trị liệu.

Dụ Ninh nhìn cậu ta một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kia :”Cậu điên rồi?”

Qua Sửa dường như không nghe thấy sự ghét bỏ trong giọng nói ấy, chậm rãi ngồi bên cạnh cô gái, Dụ Ninh có thể ngửi thấy mùi nước tắm ẩm ướt xen lẫn mùi máu tươi tanh nồng, cô cau mày nắm chiếc khăn trên ghế ném vào đầu cậu.

Đã xảy ra chuyện gì?

Tóc mái ướt nhẹp che mất đôi mắt Qua Sửa khiến Dụ Ninh không thể nhận rõ cảm xúc trong đó, chỉ thấy Qua Sửa đưa tay nắm tay Dụ Ninh, đặt lên phần ngực máu thịt be bét của mình, giọng thấp trầm khàn khàn :”Đau lòng.”

Hả? Dụ Ninh ngẩn người, đột nhiên nhớ lại ánh mắt quen thuộc mà mình cảm nhận được ở bệnh viện :”Cậu biết Lam Lan bị thương?”

Qua Sửa trầm mặc nhìn Dụ Ninh.

Nhìn bộ dáng này, Dụ Ninh coi như cậu ta đã thừa nhận, tiếp tục hỏi: Sau đó cúp học đi bệnh viện.

Qua Sửa vẫn tiếp tục trầm mặc, con ngươi chiếu thẳng vào người trước mắt, không muốn bỏ qua một chút cảm xúc nào lướt qua trên gương mặt kia, dù chỉ là thời gian nháy mắt cũng không muốn lãng phí.

Dụ Ninh tiếp tục nói một mình: Cho nên cậu ở ngoài phòng bệnh nghe thấy Lam Lan nói tôi hại cô ta, hơn nữa còn tin tưởng vào điều đó.” Dụ Ninh dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng, Cho nên cậu nghĩ tôi hại Lam Lan, muốn dùng cái bộ dáng này để khiến tôi chịu ghê tởm.”

***************

Dụ Ninh phát giác suy luận của mình không chính xác ngay sau đó một phút.

Mặc dù vui vẻ vì cảm giác của bản thân thật chính xác nhưng cũng nên cảm ơn sự huấn luyện của Cố Tỉ Vực , trong quá trình bị tên đó đuổi giết, cô đã có được trực giác tốt như vậy.

Dụ Ninh đối mặt ánh mắt Qua Sửa, phải hình dung như thế nào đây, nếu trước kia cậu ta chỉ làm người ta có cảm giác âm trầm thì bây giờ chính là hắc ám.

Màu sắc con ngươi dường như đã tối xuống một độ, không khí trầm lắng khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi trong lòng.

Trừ đôi mắt, Dụ Ninh còn thấy màu môi anh đào của Qua Sửa đã chuyển thành đỏ thẫm, màu sắc ấy tương tự màu máu tươi đang tràn ra nơi các miệng vết thương của cậu ta, đặt trên nền da trắng nõn trong suốt kia làm người ta có cảm giác bệnh hoạn, tái nhợt.

Phát hiện này khiến Dụ Ninh ngẩn cả ra, tay đặt lên khăn chùm đầu Qua Sửa, cô nghiêng người lại gần cậu, giật giật cánh mũi.

Cảm thấy An Ninh đến gần, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, Qua Sửa vẫn cảm thấy thoải mái híp híp mắt, thân thể khẽ co giật một chút.

Cậu có thể xác định, sẽ chẳng một ai nữa có thể cho cậu loại cảm giác này, khiến cậu ngửi thấy tin tức tố của cô liền bắt đầu mất quyền khống chế đối với đại não, mỗi lần đều chỉ ảo tưởng cơ thể được đôi tay kia chạm nhẹ vào, để cậu run rẩy, để cậu phát điên, để cậu phải ôm ga giường, gối đầu có lây dính hương vị cô mỗi đêm, không ngừng được mà hưng phấn với phản ứng sinh lí của mình.

Mà vừa nghĩ tới việc trừ bản thân ra còn có một người khác cũng được cô ban tặng cảm giác




/139