Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 92 - Chương 91

/139


Nói xong những lời này, ánh mắt Dụ Ninh liền chuyển hướng cửa, nhìn chằm chằm một góc giầy da hơi lộ :” Ăn sáng xong rồi sao?”

Dừng mấy giây, Dương phụ liền bước ra ngoài, vẻ mặt phức tạp, chân mày không tự chủ nhíu sâu vào một chỗ, không biết dang phiền não cái gì.

Dụ Ninh cầm ly sữa tươi lên nhấp một ngụm :” Nói ở đây hay đi chỗ khác?”

Ba chỉ nói vài lời thôi.”

Dụ Ninh Ừ một tiếng, dang tay mời, lúc thấy Dương phụ, Dương An còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhíu mày cười yếu ớt :” Sao ba phải nghe lén.”

Ba nghe cũng không sao cả, cùng vào đây ngồi thôi nào.” Thanh âm mang theo sự mệt mỏi rõ ràng, Dương phụ nói.

Dụ Ninh theo lời ngồi xuống, chọn vị trí không gần không xa, ở phạm vi có thể nói chuyện nhưng lại thiếu chút thân mật.

Dương phụ thấy vậy, nét mệt mỏi rong mắt càng sâu, mặc dù ông và Dương Nguyện không thân thiết lắm, nhưng ít nhất nếu chọn chỗ ngồi, con bé vẫn sẽ chọn ngồi bên cạnh ông, chứ không phải giống như Dương Ninh, duy trì cự ly đầy xa cách.

Lại nói, anh cũng có thể hiểu tâm tư của Chu Lan, ngày đó, Ninh Ninh bị bắt cóc mất là do cô ấy, lúc ấy, vì áy náy, cô ấy đã đem tình yêu của mình ký thác hoàn toàn lên người Dương Nguyện, bây giờ, con gái trở về, biết con chịu nhiều đau khổ, trái tim cô ấy khó chịu nên mới tìm cách trốn tránh, coi như Dương Ninh không tồn tại, ông biết hành động đó là khong đúng nhưng chẳng biết nên khuyên bảo ra sao. Chỉ có thể mang tâm trạng được chăng hay chớ , cứ thế qua ngày.

Dương phụ trầm mặc hồi lâu, ly sữa tươi cũng đã đến đáy, lúc này ông mới chậm rãi mở miệng.

Con đừng trách mẹ con.”

Dụ Ninh gật đầu, Tôi không trách.”

Thấy vẻ tỉnh táo lạnh nhạt trên mặt Dụ Ninh, Dương phụ bỗng có cảm giác như Dương An, không biết nên nói thêm gì nữa.

Rõ ràng đau lòng con gái của mình đến tận xương tủy, nhưng không biết làm sao để mở miệng biểu đạt tình yêu thương. Hơn nữa, lúc đầu, đứa nhỏ này đã dùng cảm xúc mãnh liệt để phản kháng cái gia đình đáng thất vọng này, nhưng bây giờ bỗng bình tĩnh đén thế, bình tĩnh như thể chỉ là một kẻ ngoài cuộc. ( Bác đoán đúng r đấy)

Con còn muốn đi công ty thực tập nữa không?

Dụ Ninh ngẩn người, trong tài liệu, nguyên chủ phải đi thực tập tại công ty nhà họ Dương một lần, bởi nguyên chủ mới chỉ học đến trung học cơ sở nên dù mấy năm nay đều nỗ lực tích luỹ kiến thức nhưng so với sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy thì còn kém xa rất nhiều, cho nên có thể tưởng tượng cái quãng thời gian thực tập này chẳng hề vui vẻ gì.

Dương Nguyện là quản lý mà cô thì lại chỉ làm mấy việc vặt vãnh, từ khẩu âm đến quần áo đều bị đem ra so sánh với Dương Nguyện, rõ ràng bản thân đã cố hết sức nhưng vẫn bị cười nhạo là ngu ngốc, không sánh nổi một đầu ngón chân của Dương Nguyện.

Cũng chính là vì thế mà nguyên chủ mới hoàn toàn hận Dương Nguyện, chơi mấy thủ đoạn vụng về bị mọi người phasthieejn , sau đó bị căm ghét nhiều hơn, cô yêu cầu Dương phụ cho mình làm quản lý, khi bị từ chối thì dứt khoát ở nhà, tối thì đi chơi , nổi loạn khắp nơi, sáng thì đóng cửa không gia, bắt đầu cuộc sống tự kỷ.

Một trong những nhiệm vụ của cô chính là rửa sạch danh dự cho nguyên chủ, bởi thời gian cô đến thế giới này còn sớm nên những việc ngốc nghếch khi nguyên chủ tranh đoạt nam chính với nưa chính còn chưa diễn ra, vốn dĩ, cô định tham gia mấy bữa tiệc để thay đổi ấn tượng của những người trong cái vòng này về Dương Ninh, nhưng khi nghe duong phụ nói, cô liền thay đổi ý tưởng, nếu nguyên chủ bắt đầu bị bôi đen ở công ty thì cũng nên tẩy trắng từ đoạn đó.

Hơn nữa cô còn có một nhiệm vụ là ngăn cản Tống Diễn và Dương Nguyện yêu nhau, trong tài liệu, hình như nơi làm việc của hai người rất gần nhau, cô đi công ty thì cũng dễ canh chừng hai


/139