Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 94 - Chương 93

/139


Có lẽ vì hiểu lầm Dụ Ninh nên Tống Diễn quyết định hỏi xem cô đi đến đâu. Nếu anh ta đã nguyện ý làm lái xe miễn phí, Dụ Ninh liền nói kế hoạch của mình, tìm một cửa hàng mua quần áo, sau đó đi ăn đồ ăn trung quốc.

Tống Diễn cũng không biết làm sao mà yêu cầu lấy một bộ trang phục để xin lỗi cô.

Một bộ quần áo cũng không đáng bao nhiêu tiền, Dụ Ninh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn ngồi trên xe chờ Tống Diễn đi mua quần áo cho bản thân.

Màu đừng rực rỡ quá.” Trước khi tống dieexnx rời đi, để phòng ngừa bất trắc, Dụ Ninh lên tiếng nhắc nhở.

Tống Diễn lạnh nhạt nhìn về phía chiếc áo hồng nhạt của cô :” Tôi biết.”

Cái kiểu này là định mua một bộ quần áo tương tự với đồ cô đang mặc đây, nhìn vẻ mặt tự tin của Tống Diễn, trái tim Dụ Ninh kẽ thả lỏng.

Trong thời gian chờ đợi, Tiểu Bố vẫn luôn ở bên chơi đùa, dường như nó thật vui mừng vì có thể cùng cô ở chung một chỗ.

Dụ Ninh bị tiểu Bố liếm cười khanh khách :” Sao mày thích tao vậy?”

Đáp lại câu hỏi , tiểu Bố nhào vào lồng ngực cô.

Dụ Ninh đẩy đầu nó một :” Chính là vì cái này sao? Thật đúng là giống chủ nhân của mày.”

Mới vừa nói xong, rắc rắc một tiếng, cửa xe bị Tống Diễn kéo ra, Dụ Ninh nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Tống Diễn, có chút xáu hổ, không biết anh ta có nghe thấy những gì mình vừa nói hay không.

Tống Diễn đưa túi cho cô, trước khi đóng cửa xe còn dừng lại một chút hỏi :” Cái gì giống với tôi?”

Hả? Dụ Ninh mê mang nhìn về phía Tống Diễn.

Không có gì. Tống Diễn khép lại cửa xe.

Không phải nhìn khuôn mặt Tống Diễn, không khí trở nên thông thoáng hơn rất nhiều, Dụ Ninh bỏ tiểu Bố ra, lấy một đống vải đen trong túi ra, hết sức tò mò ánh mắt của Tống Diễn chọn đồ ra sao.

Nhìn nhìn, Dụ Ninh lập tức có cảm giác Tống Diễn sắp tham gia một giáo hội nào đó mới có thể đưa cho cô một bộ trang phục như thế này.

Bộ quần áo này so với quần áo cô đang mặc, ngoại trừ việc nó đều là váy ra thì chẳng còn một chỗ tương đồng nào.

Váy đen không một điểm nhấn, cổ áo cao cao kín mít, Dụ Ninh thoáng ước lượng chiều dài váy, Tống Diễn có vẻ rất có niềm tin vào chiều cao của cô.

Dụ Ninh quay cửa kính xe xuống, Cái khăn che mặt đâu?

Sau khi đóng cửa xe, Tống Diễn vẫn quay lưng về phía Dụ Ninh, nghe được giọng nói của cô, tưởng đã thay xong liền nghiêng đầu lại, thấy cô vẫn mặc bộ cũ, còn bộ váy anh mua thì cầm trên tay, hơi không hiểu :” Muốn khăn che mặt làm gì?”

Tôi tưởng một bộ trang phục như này thfi


/139