Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 156 - Chương 131

/217


Bữa tối, Lung Nguyệt thấy Bùi Nguyên Tu tựa như có điều muốn nói lại thôi, cong mắt, nói: Vương gia có việc muốn nói?

Ừ! Bùi Nguyên Tu gật gù, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên trầm mặt nói: Nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta 'Nhận Chi' sao nàng không nhớ kỹ?

Hắc hắc! Lung Nguyệt cười cười, nói: Trong phòng ngoài phòng nên rõ ràng, vạn nhất thành quen, ở bên ngoài gọi sai thì làm thế nào cho phải?

Sai thì sai, gia không để ý! Bùi Nguyên Tu nói rất hào sảng.

Lung Nguyệt nhìn hắn nhíu mày, thầm nghĩ: Chàng không để ý, ta quan tâm! Gọi thẳng tên tự của phu quân, là không hiền đấy!

Nhưng cũng không có ý định tranh cãi với hắn, cười hỏi: Việc Vương gia muốn nói lại thôi là việc này?

Ách... Bùi Nguyên Tu dừng một chút, nói: Ta chỉ hỏi giúp Tiểu Mã, Cửu nhi chớ có ngờ vực !

Được! Vương gia cứ hỏi! Lung Nguyệt giương mắt.

Bùi Nguyên Tu nói việc hắn dặn dò buổi chiều với Lung Nguyệt, sau đó hỏi: Như vậy như vậy, sẽ không để cho Trầm Mạt Nương kia xuất gia chứ!

Lúc đó Tiểu Mã vừa hỏi, Bùi Nguyên Tu dùng hỏi làm đáp, nhưng mà, trong lòng cũng không xác định.

Nghe nói lời ấy, Lung Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, nói: Vương gia cho rằng Hồng Trần thật sự dễ nhìn thấu như vậy? Theo ta thấy, coi như Trầm Mạt Nương thật sự có lòng kia, sợ là khuấy đục Tằng gia, xong tâm nguyện thì sẽ cắt tóc làm ni cô đi tới. Bây giờ, lấy thân phận quả phụ vong phu sống một mình trong khu nhà nhỏ, chỉ sợ là không nỡ rời khỏi chốn phồn hoa này thôi!

Theo phân tích của Lung Nguyệt, Trầm Mạt Nương này là người tâm tư cứng cỏi, rất có tâm cơ. Không phải vậy, nàng trải qua như vậy, không bằng cô nương thuần khiết nhà người ta, tuy là xuất thân như vậy, nhưng chỉ bằng việc bị bắt đi làm tiểu thiếp, lại bị xem là đồ chơi đưa người. Lễ giáo nữ tử cổ đại, nặng nhất chữ Trinh , gọi là hảo nữ không lấy hai chồng.

Nghĩ đến, nếu là tâm trí kém một chút, sợ thật sự đập đầu chết, hoặc là đi làm ni cô. Nhưng Trầm Mạt Nương còn có thể đọ sức với từng trong phủ, ra bên ngoài đưa tin tức cho Bùi Nguyên Tu, chỉ riêng việc này thì có thể thấy được tâm cơ của nàng.

Bây giờ, nghe Bùi Nguyên Tu nói, nàng nói chết cũng không gả Tiểu Mã, có lẽ là có một phen trải qua này, nội tâm trở nên hờ hững, thật lòng cảm thấy mình không xứng với Tiểu Mã, muốn cứ một người như vậy qua một đời.

Nhưng mà, nếu nàng thực sự là nữ tử chú trọng trinh tiết cương cường như vậy, lại sao...

E sợ, nàng ta lùi một bước để tiến hai bước, có mưu đồ thôi!

Cũng không thể trách Lung Nguyệt đa tâm, nàng sinh ra trong hoàng gia, người trong hoàng tộc không bao giờ thiếu lòng nghi ngờ, tuy nàng được bảo vệ vô cùng tốt, nhưng mà, rất nhiều chuyện âm u, Cẩn Hoàng Hậu cũng nói không ít với nàng, không phải để nàng dùng hại người, chỉ mong nàng có thể không bị hại, vì vậy, gặp chuyện phải nhìn sâu ba phần, từ lâu đã thâm nhập cốt tủy Lung Nguyệt.

Huống hồ, ngày ấy ngẫu nhiên gặp trước nhà in phố Nam, nếu Trầm Mạt Nương thật là người coi nhẹ thế sự, thấy Bùi Nguyên Tu sợ là sẽ phải đi theo đường vòng, lại sao lại tiến lên hành lễ?

Còn nữa, Trầm Mạt Nương biết mình là Thụy Mẫn công chúa, Tĩnh Bắc Vương phi, lấy thân phận như nàng ta, sẽ không dám nói ra: Ngưỡng mộ đã lâu, muốn làm quen.

Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu, ở trong lòng than nhẹ một tiếng, mặc cho trong lòng hắn có chí khí, thống lĩnh thiên quân vạn mã, suốt ngày bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm, nhưng là, gặp gỡ tâm tư của nữ nhân, vẫn là tìm hiểu không ra. Đây là vì sao, chủ nhân vũ đài lịch sử là nam tử, lại không thiếu được biểu diễn đặc sắc của nữ tử.

Vương gia, Trầm Mạt Nương này thật có tình với Tiểu Mã, hay là, Tiểu Mã hiểu sai ý?

Ừ... Bùi Nguyên Tu hơi trầm ngâm, sau đó nói: Hai người bọn họ đính việc hôn nhân từ thuở nhỏ, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sợ là không sẽ vô tình!

Như vậy thì tốt! Ta còn sợ cuối cùng ghép thành thành một đôi oan gia, thì không tốt ! Lung Nguyệt cười đáp.

Cửu nhi không cần lo lắng, chúng




/217