Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 186 - Chương 169

/308


Triển Thiếu Khuynh cắt đứt lời cô: Anh biết, lời em nói anh hiểu, em đừng gấp gáp, trở về xem Tiểu Bạch đi. . . . . . Anh ra ngoài lánh mặt một lúc, em vào nói rõ mọi chuyện với Tiểu Bạch, lát nữa anh lại đi vào có được không?

Mặc dù nói thế, nhưng trong lòng anh bất đắc dĩ thở dài, hình như khi con trai phát hỏa khóc lóc om sòm, Liên Hoa sẽ khuất phục không điều kiện, lập tức đá ba của đứa nhỏ đi. So với con trai, địa vị của anh quả thực là cực kỳ bé nhỏ.

Xem ra, một nhà ba người muốn hòa thuận tường hòa sẽ rất khó khăn, sau này anh cần phải chiến đấu thật tốt với Tiểu Bạch, hai cha con sẽ vì quyền sở hữu Liên Hoa mà tranh đoạt một phen. . . . . .

Liên Hoa sững sờ, không nghĩ tới Triển Thiếu Khuynh lại nói như vậy, nóng nảy cương quyết chầm chậm mềm nhũn ra. Cô đẩy anh đi ra ngoài, ở tại cửa ra vào nói với Triển Thiếu Khuynh: Hôm nay anh về trước đi, Tiểu Bạch phát hỏa không dễ dàng nguôi lại, hay là ngày mai trở lại thì tốt hơn. . . . . .Vết thương của con cần phải nằm viện, em không thể bỏ đi, anh về nhà giúp em một chút, đến nhà em tìm dì Ngô thu dọn mấy đồ dùng và quần áo của Tiểu Bạch để dùng trong mấy ngày nay, đợi ngày mai cầm đến, đến lúc đó em nhất định nói cho Tiểu Bạch biết mọi chuyện. . . . . .

Triển Thiếu Khuynh bị Liên Hoa thuyết phục, nghe cô nói địa chỉ nhà cô rồi nhớ kỹ, không thể làm gì khác hơn là đi về trước.

Xoay người lại, anh nghiêm túc nói với Liên Hoa: Khi anh về, sẽ để bác sĩ gia đình tới chăm sóc mẹ con em, nếu như có bất cứ vấn đề gì, bất kỳ chuyện gì về Tiểu Bạch, em phải nhanh chóng thông báo cho anh. . . . . .Con không phải con của một mình em, nó cũng là con của anh!

Mặc dù ngày đầu tiên làm ba, hơn nữa còn làm ba của đứa bé bốn tuổi, nhưng anh là thật lòng thương yêu con trai, muốn quan tâm tất cả mọi chuyện về Tiểu Bạch; huống chi hiện tại Liên Hoa một lòng một dạ lo lắng cho con trai, anh chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy, anh là ba của Tiểu Bạch, hai người có chung huyết mạch, khi cô nhìn con trai, sẽ nhớ tới anh.

Liên Hoa gật đầu bảo đảm: Tiểu Bạch bên này có chuyện gì, em sẽ lập tức thông báo cho anh! Trước kia là em không đúng, em ấy nhân cách bảo đảm, về sau tuyệt đối không lừa anh bất cứ chuyện gì của Tiểu Bạch . . . . .

Triển Thiếu Khuynh khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ tay Liên Hoa: Đừng mệt mỏi quá, con rất quan trọng, em càng quan trọng hơn. Ngày hôm qua em còn hôn mê, hiện tại cơ thể mới vừa chuyển biến tốt, nếu như mỏi mệt ngã xuống, Tiểu Bạch phải làm thế nào ——

Hắn nuốt vào câu Anh phải làm thế nào ở phía sau, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Liên Hoa, không để cô chào tạm biệt, nhẹ nhàng chuyển xe lăn, chuẩn bị trở về. Anh muốn đi an bài cho người phụ nữ và con trai của anh, để cho mẹ con hai người bọn họ được chăm sóc tốt nhất.

Liên Hoa đưa mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh đi xa, thở dài, bước nhanh trở về phòng bệnh.

Mẹ, người kia đi rồi chưa? Tiểu Bạch vừa thấy Liên Hoa đi vào, vội vàng muốn ngồi dậy, Mẹ đuổi chú đi chưa, đừng nói là chú ấy còn đứng ngoài cửa!

Liên Hoa vội vàng đè Tiểu Bạch lại, nóng nảy nói: Chú ấy đi rồi, con đừng cử động, bác sĩ nói con nhất định phải tĩnh dưỡng, tay bị gãy xương không được hoạt động! Liên Hoa nóng nảy mồ hôi rịn đầy đầu, trời ạ, tiểu tổ tông của cô, cũng không nhìn bây giờ cơ thể đã ra nông nổi nào, sao lại lộn xộn như thế! Con trai muốn cô lo lắng chết phải không!

Đi là tốt rồi, con không muốn


/308